Trí Tuệ Đại Tống – Chương 740: Quyển 11 – Chương 63: Chuyện ở Đông Kinh – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 740: Quyển 11 - Chương 63: Chuyện ở Đông Kinh

Vương cung tất nhiên không có, nhưng một khu nhà gạch diện tích năm sáu mẫu thì vẫn có, Vân Tranh an bài Tín vương ở Hùng Ưng hồ, sau đó bắt đầu tuân du thảo nguyên.

Việc di cư nhân khẩu tỏ ra rất thành công, sơn dân, đặc biệt là người Bặc bắt đầu trồng trọt, săn thú trên mảnh đất của mình, song vẫn có người ngoan cố tiếp tục tìm vách núi để treo quan tài.

Làm Vân Tranh hài lòng nhất là con cháu hoàng tộc, thời gian qua ở thảo nguyên tuần tra, tác chiến, đã có chút dáng vẻ của võ sĩ, sự kiêu ngạo yếu ớt của hoàng tộc đã bị gió tuyết thổi đi gần hết.

Nay bọn họ thiếu một cuộc chiến sinh tử thôi là sẽ thành dũng sĩ hợp cách.

Triệu Hạo đi bên cạnh Vân Tranh không ngừng giới thiệu các mục trường phía tây Hùng Ưng hồ: – Đại soái, một trăm sáu mươi sáu nông mục trường đã dần ổn định, dung hợp diễn ra không tệ, đầu xuân còn có sự kiện đào nô giết người, từ nhập hạ tới nay không xảy ra nữa.

– Chủ yếu là vì chủ nông trang đã nhận ra người Thổ Phồn không giỏi trồng trọt, nên chuyển sang thuê sơn dân, đồng thời qua phán xử của Quy trí phủ, chủ nông trang cũng không dám coi người Thổ Phồn là nô lệ nữa, mà coi như phó dịch, trả tiền công đàng hoàng.

Vân Tranh gật gù: – Làm rất tốt, chuyện lựa chọn nông trường hay mục trường kỳ thực không phải ép, bọn họ tự nhìn ra lợi ích bên nào hơn để lựa chọn thôi.

Triệu Hạo lại chắp tay nói: – Tuy nhiên gần đây có chuyện phiền toái mới, khi sơn dân được cấp đất và hộ tịch, một số người Thổ Phồn biết chuyện cũng đưa ra yêu cầu này, đại soái, phải làm thế nào?

– Ồ, còn nhanh hơn ta nghĩ đấy, nếu có yêu cầu này, lập tức đồng ý, bọn họ đã xin cấp hộ tịch là thừa nhận sự quản lý của quan phủ rồi, đây là điều rất tốt, ưu đãi cho những người xin sớm, để làm gương cho người khác, khi nào tuyệt đại đa số người Thổ Phồn xin hộ tịch và đất đai, mảnh đất này mới thực sự thuộc về chúng ta, người dân tự ý thức bảo vệ nó, không cần phái binh trông coi nữa.

Triệu Hạo vẫn còn có chút không thoải mái: – Đại soái, chúng ta thực sự cấp cho người Thổ Phồn hộ tịch và đất đai sao, bọn họ …

Vân Tranh bợp cho hắn một phát: – Có vấn đề gì, người Khương, người Di, người Miêu cũng là người Tống, sao người Thổ Phồn lại không thể, người sống trên đất đai Đại Tống thì đều là con dân Đại Tống, tiểu tử ngươi sao còn chưa thông?

– Muốn đoạt thiên hạ thì trước tiên phải yêu thiên hạ, chỉ khi nào ngươi vứt bỏ thành kiến dân tộc hẹp hòi của ngươi, cuối cùng vì yêu thiên hạ, ngươi mới thực sự có thiên hạ, đây là tôn chỉ lão tử luôn tuân theo.Vân Tranh cứ việc mình mình làm, bồi tiếp lão bà, chơi với con, tới quân doanh luyện quân, kiếm kẻ nào đó phạm lỗi là đá đít, tiêu diêu tự tại.

Mắt nhìn lá thu ngoài cửa sổ dần rụng xuống, Triệu Trinh lại lần nữa tràn ngập tự tin mạnh mẽ, mình đã thành công vượt qua hơn nửa năm, vậy có thể qua được vài năm nữa, thời gian trước đó vì sức khỏe phải buông quyền không ít, hắn thấy cần phải thu lại rồi.

Vì thế một đạo ý chỉ trước mặt tể tướng Bàng Tịch, văn võ bá quan cùng hoàng hậu được Trâu Đồng Minh viết từng chữ trên thánh chỉ màu vàng.

Nhìn thấy thánh chỉ, Tào hoàng hậu mặt vàng như nghệ, quỳ trước giường cắn răng nhìn hoàng đế không chớp, hoàng đế liếc mắt một cái, sự phẫn nộ trong đó khiến tên nô tài thân tín như Trâu Đồng Minh cũng lạnh xương sống.

Bàng Tịch thở phào, lập tức đóng dấu bình chương sự của mình, sau khi cấp sự trung Hoàng Kiệt đọc xong thánh chỉ, nói với hình bộ thượng thư Liễu Nguyên Thiệu: – Đây là ngự bút chế định, mau mau làm đi.

– Xin bệ hạ khai ân. Tào hoàng hậu cuối cùng cũng phải nói ra câu này:

Ánh mắt hoàng đế nhìn vào cuốn thuyết thư giải tự, Trâu Đồng Minh ghép chữ xong tuyên: – Tào Vinh tội không thể tha, ý chỉ hoàng hậu không tùy tiện xuất cung.

Tào hoàng hậu thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt to như hạt châu rơi lã chã, ý chỉ hoàng đế không chút lay động, sáu hai người nhà Tào Vinh đầy đi Lĩnh Nam, cả đời không ân xá.

Vân Tranh thấy chết không cứu, làm đệ đệ mình mất mạng, Tào hoàng hậu vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng chỉ trích Vân Tranh làm bừa làm bậy ở thảo nguyên, không thương lượng với triều đình, liên lụy Tào Vinh ở phủ Kiến Xương binh bại, yêu cầu xu mật viện xử trí Vân Tranh tội đẩy quân đội vào tử địa, cố tình không cứu, vì thế không tiếc dùng hai kim bài ép Vân Tranh về kinh. Bây giờ hoàng đế nói một câu quyết định cuối cùng về hành vi của Tào Vinh, không ai lật lại được.

Văn Ngạn Bác không thắc mắc, lập tức chấp hành, lúc này nghĩ ngợi nhiều dễ mang họa, Hàn Kỳ vì bất mãn với hoàng hậu năm ba phen quấy chiếu chính sự, nên phẫn nộ xin ra ngoài làm quan, mời hoàng hậu tọa trấn tham tri chính sự, gây ra oanh động lớn Đông Kinh.

Hoàng đế im lặng lâu ngày giờ rốt cuộc hạ lệnh ước thúc chức quyền của hoàng hậu, đây là chuyện tốt, không thể có thêm bất ổn nào nữa,

Bàng Tịch cũng nhẹ nhõm hẳn, trong thời gian hơn hai tháng hoàng đế nghỉ ngơi không phát lệnh, vô số dấu hiệu hỗn loạn xuất hiện, mình chạy khắp nơi dập chỗ này dẹp chỗ kia, suýt chết mệt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.