Lão mục nhân Ung Thác chỉ những cột khói nghi ngút bốc cao, phẫn nộ quát: – Các ngươi vừa mới đốt cỏ bên hồ Hùng Ưng, đó là cách các ngươi báo đáp lại tình hữu nghị của thảo nguyên sao?
– Bằng hữu của ta, nếu không đốt cỏ sao sang xuân có thể chăn thả, thảo nguyên không thể tiếp tục chiến tranh nữa, đầu nhân tham làm đã lấy hết ngựa dê cuối cùng, những tấm thảm cuối cùng của ngươi, ta chỉ là thương nhân nhát gan, khi có chiến tranh ôm đầu trốn xa xa nhìn, không cách nào giúp đỡ được. Hoàng Hựu đau khỏ nắm bàn tay gây guộc của Ung Thác, chân thành nói: – Giờ tốt rồi, dũng sĩ vô địch trong tộc ta đã trở về quê, y kiêu ngạo như hùng ưng, dũng mãnh tựa mãnh hổ, nhanh nhẹn hơn báo đen, là ta cầu khẩn ngài mang quân tới cứu bằng hữu.
– Ngươi xem, ta mang tới cho ngươi ngựa kìa, mục nhân không có ngựa sao là mục nhân, ta mang cả chó ngao giúp chăn gia súc, thậm chí mang cho ngươi cả tấm thảm dày làm lều đều vượt qua mùa đông giá rét.
Ung Thác kinh ngạc nhìn người ta dẫn ngựa tới cho mình, con ngựa này vừa nhỏ vừa gầy như lừa, lông thì sơ xác, mục nhân mà nuôi ngựa thành thế này sẽ bị phỉ nhổ, nhưng người Tống không biết nuôi ngựa, ngựa của chúng đều như lừa, điều đó thành chuyện cười trên thảo nguyên bao năm.
Lúc này không quan trọng nữa, chỉ cần có ngựa là tốt rồi, có thứ để chăn thả là mình lại là mục nhân, Ung Thức cảm kích ôm lấy thân hình béo tròn của Hoàng Hựu, rơm rớm nước mắt: – Bằng hữu chân thành nhất của ta, ta biết lấy cái gì báo đáp bây giờ?
– Bằng hữu thong thả, hãy ăn no, sưởi ấm rồi nói chuyện tiếp.
Thế là từ trên xe ngựa có người mang xuống từng bao thanh khoa rang chín, hỏa kế lập tức đốt phân trâu, mười mấy cái lều bằng vải nỉ dày ấm áp dựng lên, cái nổi đồng vàng óng treo trên bếp, bên trong là món trà bơ thơm nức, cánh đồng tuyết hoang vu vốn chỉ mang lại chết chóc chẳng mấy chốc được sưởi ấm bằng tình người nống thằm.
Những người khác tuy không hiểu cuộc đối thoại vừa rồi, nhưng qua cử chỉ đã nhìn ra Ung Thác gặp dược hảo hữu tốt, nên không sợ nữa, phụ nhân chủ động tới giúp ngấy trà, trẻ con đi gom phân trâu, củi khô đốt cho những đống lửa cháy to hơn, dìu những người ốm yếu vào lều, hoặc chạy đi gọi người khác không cần phải trốn nữa.
Tiếng nói tiếng cười chẳng mấy chốc quay trở lại trên miệng của mục nhân đơn thuần, trẻ con cầm những cái bánh to, cưỡi trên lưng con ngựa gầy, reo hò hạnh phúc.
Cảnh tượng cuộc sống luôn dễ cảm lòng người, Hoàng Hựu cho dù lên thảo nguyên có mục đích cũng không khỏi xúc động: – Ung Thác, bằng hữu của ta, đại tướng quân đã đuổi đám đầu nhân tham lam kia đi, từ nay trở đi không có ai vô lý tước đoạt tài sản của các ngươi nữa, mỗi năm chỉ cần nộp ít thuế cho quan phủ là được.
Ung Thác uồng một ngụm rượu sữa ngựa nóng, lắc đầu: – Ta không còn gì nữa, chiến tranh đã cướp đoạt hết của bọn ta rồi.– Trời ơi Châu Mỗ Nhĩ, mau chay tới đây. Một phụ nhân ngồi trên xe lặc lặc ra sức hò hét gọi một phụ nhân đang bế con bó chạy, sau lưng là một đại hán mặc giáp da hùng hổ truy đuổi, đằng xa còn có kỵ sĩ giương trường cung.
Đội ngũ của bọn họ có chút náo loạn, một mục nhân cao tuổi không biết dùng thứ gì, cắt dây thừng quát bảo phụ nhân giải thoát phía trước may bỏ chạy.
Hoàng Hựu vớ một cục đá, dù cật lực ném đi cũng không được bao xa, nhảy dựng lên chửi bởi: – Con bà thẳng vương bát đản nào dám bắn tên, lão tử tố cáo với Đại tướng quân, dùng người làm bia tập bắt. Lão Ma còn không mau lên giúp…
Kỵ sĩ hơi do dự, không dám bắn, Lão Ma thủ lĩnh hộ vệ của Hoàng Hựu đã vỗ ngựa xông lên, tránh qua phụ nhân, dùng chiến mã xô ngã tên truy đuổi theo thói quen, đâm thương xuống.
– Lão Ma, đừng đừng, cứu người là được…
Ung Thác nghe thấy câu này cho rằng mình không theo nhầm người, rõ ràng phía đối phương đông hơn mình, kỵ sĩ cũng nhiều hơn, vậy mà Hoàng Hựu vẫn quyết định cứu tộc nhân đáng thương của mình, vì thế Ung Thác cũng cưỡi con ngựa lông xơ xác của mình lên cứu giúp đồng tộc.
Lão Ma là đội trưởng xuất ngũ từ Kinh Tây quân, chân trái bị thương, không thể ở lại quân ngũ, vốn theo quân chế lui về đảm nhận nhiệm vụ huấn luyện, nhưng Hoàng Hựu dùng đãi ngộ cao thuê lấy.
Vì thế hộ vệ của Hoàng gia cũng vài phần hung hãn, ở mạc bắc còn dám đấu với cường đạo hung hãn, thì đám hoa ca bạc ở kinh thành làm sao là đối thủ của bọn họ, chẳng mấy chốc đánh cho cả đám ngã dúi dụi, mặt mày bầm tím.
Hoàng Hựu không dám giết người, dù sao đối phương cũng có thể lực, đá đít tên thương nhân kinh thành: – Đồ con lợn, Đại tướng quân đã dặn đi dặn lại là không được tùy tiện giết người cơ mà, ngươi dám làm hỏng đại kế của Đại tướng quân, cho dù đứng sau ngươi là vị nào ở triều đường cũng không cứu được cái mạng chó của các ngươi đâu.
– Ta sẽ mang người đi, có giỏi thì đi mà tố cáo, nói không chừng các ngươi sẽ bị mã tặc giết hết, không tin thử xem.
Nói xong đá thêm phát nữa, thấy đối phương hộc máu mũi mới hài lòng rời đi, mẹ nó, đám người kinh thành chó má lúc nào cũng coi mình cao hơn người khác một bậc, hôm nay chiếm lý làm gì có chuyện bỏ qua, sai hộ vệ cởi dây thừng cho những người Thổ Phồn bị bắt, đưa về đội ngũ của mình.
Cái bọn ngu, trên đời này có thừng nào chắc bằng thừng tình nghĩa, nhìn hảo huynh đệ Ung Thác khóc hết nước mắt là biết rồi.