Lục Khinh Doanh biết những nữ tử đó là ai, là người của Ngỗi Minh, nàng vốn không có ấn tượng tốt về cô công chúa Tây Hạ đó, trượng phu mình về mà không đích thân đón, thế nên lờ những nữ tử đó đi, chỉ gấu mẹ đang liếm láp thịt vụn ở tay, quát: – Tiếp khách kiểu gì thế, không thấy khách ăn hết rồi à?
Triệu Uyển sán tới bên cạnh Lục Khinh Doanh, chỉ những nữ tử kia: – Đại tẩu nhìn xem, dáng vẻ bọn họ cưỡi ngựa thật đẹp.
– Thích cưỡi ngựa thì tới Đậu Sa quan nhờ tiểu tẩu của muội dạy, dám lẫn lộn với đám người đó cẩn thận gia pháp.
Cát Thu Yên kéo Tần Quốc mặt xị xuống sang bên: – Phu nhân nổi giận rồi đấy, chúng ta thì chỉ cần thống khoái là được, phu nhân phải quản gia, từ chuyện ăn uống tới cưới gả đều phải lo, mà Giáp Tử doanh nhiều nam đinh, khuê nữ gả hết ra ngoài, đang ế cả đám, nhìn thấy đám nữ nhân để tóc thề không gả đi, gả cho thần linh, tất nhiên là giận.
– Kệ phu nhân, tới Đậu Sa quan rồi không còn rảnh mà quản tới chúng ta nữa, lúc đó ta đưa muội lên núi bắt báo, đi tắm suối nước nóng, đi dâng hương bái phật, bao nhiêu chuyện vui, cho phu nhân ở nhà xử lý đống gia sự không bao giờ hết.
Lạc Lạc tai thính như chó, nghe thấy chuyện thú vị như thế, lập tức chạy tới ôm chân Cát Thu Yên đòi đi bắt báo, Nhị thúc kể báo hư suýt nữa làm cha bị thương, nó phải báo thù.
Triệu Uyển bế Lạc Lạc lên béo má phính của nó: – Chúng ta cùng đi bắt báo hư.
Vì không được lòng nữ chủ nhân cho nên những nữ tử tới nghênh tiếp đội xe Vân gia không được đối xử nhiệt tình lắm, ngược lại những thợ săn đuổi gấu từ rừng ra được bồi thường một đĩnh bạc lớn.
Ba con gấu ăn no căng bụng, gấu mẹ đong đưa cái mông lớn chui vào rừng dẫn hai đứa con theo, gấu mẹ chẳng có chút lưu luyến nào, gấu con vì được ăn bánh ngọt tẩm mật ong nên có chút do dự, bị gấu mẹ gầm một tiếng, lập tức ngoan ngoãn chạy theo biến mất trong rừng, để lại sau lưng ánh mắt ươn ướt của Lạc Lạc.
Lục Khinh Doanh về xe ngựa, trượng phu người cuộn tròn, ngủ say như chết, bên ngoài động tĩnh lớn như thế mà không tỉnh, thật hiếm có, nhìn dáng ngủ tức cười của y yêu thương kéo chăn cao lên che cổ, cẩn thận vuốt thẳng mép, mỉm cười hạnh phúc.
Trượng phu luôn nói, nơi ta yên lòng là cố hương, tuy không rõ xuất sức, nhưng ý cảnh rất đẹp, nơi này núi xanh xanh thuần túy, mây trắng trắng thuần khiết, lòng người hẳn không nhuốm bụi trần.
Quê hương với mỗi người mà nói là mảnh đất thần tiên trong mộng.
Nơi này thức ăn ngon nhất, nơi này nước ngọt nhất, nơi này con người thuần phác nhất, hoa tươi nhất, cây xanh nhất, đến cả con lợn ủn ỉn đòi ăn cũng có khuôn mặt đáng yêu.Vân Tranh lâu rồi không ngủ thống khoái như vậy, trong mơ y vượt qua muôn trùng núi non trở về, hít hít ngọn gió ẩm ướt của Đậu Sa quan, chỉ thế thôi cũng cảm giác như uống rượu ngon.
– Đậu hũ, ai đậu hũ nướng thơm ngon đây…
Nghe thấy tiếng rao đó, Vân Tranh tức thì choàng tỉnh từ giấc ngủ say, kệ ánh mắt kinh ngạc của lão bà, nhảy ngay xuống xe hô: – Ông già bẩn thỉu, ông già bẩn thỉu, cho ta mười miếng đậu hũ, nhớ rửa sạch tay nhé.
Ông già bán đậu hũ nướng nhìn Vân Tranh từ đầu tới chân, nhìn nửa ngày trời mới nhận ra: – Cút đi, lão đầu tử không bán đậu hũ cho ngươi.
Vân Tranh sắn tay áo lên như lưu manh: – Ông bẩn còn không cho người ta nói à, có bán không, lão tử đập mẹ nó quán bây giờ.
– Không bán là không bán! Ông già rất dứt khoát, ông ta không biết thân phận Vân Tranh, cho rằng y ra ngoài làm ăn phát đạt trở về, không sợ:
Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên ngớ người, sau đó hiểu ra trượng phu gặp người quen rồi, cười lăn cười bò, Vân đại tướng quân uy phong ai ngờ vừa về nhà đã nuốt trái đắng.
– Lão Hà, Lão Hà, cho một miếng, nhanh nhanh thèm quá. Vân Nhị cười toét miệng ngồi xuống bàn, hai tay liên tục đập bàn thúc giục:
– Được được. Ông già thay đổi hẳn thái độ, cười khà khà bắt tay vào việc ngay, chàng trai này càng lớn càng tuấn tú, nụ cười cũng làm người ta thư thái, không giống thằng đại ca khốn kiếp, bao năm rồi vẫn dễ ghét như thế:
– Cháu từ nhỏ đã thích đậu hũ ông nướng, ở Đông Kinh đi ăn thử mấy hàng vẫn không đâu ngon bằng, Tịch Nhục làm thế nào cũng không giống của ông.
Ông già nhìn Tịch Nhục đi tới, há cái mồm răng còn răng mất cười đến tươi: – Tiểu cô nương này năm xưa cứ chực ăn trộm công thức của lão hán đây mà, ha ha ha, không có nước nơi này, làm thế nào cũng không ngon được đâu.