Từ nhỏ Cao Đàm Thịnh đã biết chỉ bản hùng mạnh mới thực sự là hùng mạnh, còn lại như mây khói trôi qua trước mắt, cha mẹ không thể dựa vào, huynh đệ không thể dựa vào, tình nghĩa không thể dựa vào, thứ duy nhất có thể dựa vào là bản thân.
Đôi khi ông ta thầm hận cha mình, làm sao đi tin vào thứ nực cười là tình nghĩa huynh đệ, khiến cho chiến tử ở Lục Bàn Sơn, nghe nói cha mình đã thoát khỏi vòng vây, nhưng vì huynh đệ nên quay lại, rốt cuộc chết trong loạn quân, còn huynh đệ cha ông ta nhờ đó mà chạy thoát, bọn chúng trở về vì che dấu tội trạng mà đổ hết tội làm thua trận cho cha ông ta, vì thế Cao Đàm Thịnh thù quan gia Đại Tống.
Cao Đàm Thịnh đã tu luyện võ lực tới cực điểm của con người, trước kia ông ta khiêng sắc dục, tránh xa rượu chè, không thích bất kỳ cái gì ảnh hưởng tới việc tu luyện, cho dù mùa đông ở Tây Hạ cũng luôn dùng nước lạnh tắm mỗi ngày.
Bốn mươi năm khổ công, võ học đã đại thành, việc đầu tiên ông ta làm là đi tìm những kẻ khiến mình nhà tan cửa nát ngày xưa, người đã giết, nhưng thù hận thì chỉ càng lớn hơn,
Nghĩ tới mình thoát được vòng vây của đại quân Tây Hạ, ông ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, bốn tên thiếu diêu tử hi sinh cũng chỉ làm trật khớp vai ông ta mà thôi.
Ngồi trên lạc đà, Cao Đàm Thịnh khép mắt lại, không ngừng ăn một thứ gọi là quả chà là, thứ này ngọt như mật vậy, giúp người ta nhanh chóng bổ xung thể lực.
Đông Phật Lưu Thiết Chu đã quá già, lần này trở về phải giết ông ta, thu lấy bộ hạ ông ta, thời gian qua Cao Đàm Thịnh suy nghĩ rất nhiều, Di Lặc giáo sở dĩ chỉ có thể quấy nhiễu địa phương chứ chẳng làm được gì lớn là vì vô tổ chức, mạnh ai nấy làm, vốn định dựa vào uy khống chế Tây Hạ để thống nhất Di Lặc giáo đồ mưu thiên hạ, nhưng kế hoạch hỏng rồi, thế lực của mình đã tổn thất quá nhiều, trước khi bị ba vị Phật Tử kia lấn át cần ra tay trước.
Trong khi Cao Đàm Thịnh nguyền rủa tình nghĩa huynh đệ thì một người đang khóc vì huynh đệ của mình, đó là Tô Lỗ, nhìn bốn huynh đệ liều mạng vì mình sáng tạo cơ hội, nhưng lại chỉ làm người ta bị thương ở tay.
Hắn biết nam nhân đó mạnh mẽ tựa ma thần dưới địa ngục, cho nên gạt nước mắt âm thầm bàm theo, thiết diêu tử giỏi nhất không phải ở chiến đấu, mà là ám sát, hắn có trách nhiệm báo thù cho huynh đệ đã chết.
Như con sói ngồi ở chỗ Cao Đàm Thịnh vừa ngồi, nhìn xác chết khắp nơi, hắn thấy cơ hội báo thù ở trước mắt rồi, người này dám vào phủ Tây Bình, vậy chỉ cần đem cảnh ngộ của mình nói với thiết diêu tử khác là được, chuyện này không mất mặt, thiết diêu tử xưa nay luôn là một thể.
Dã Hỏa Hoàn Xích ngồi phích xuống ghế, mới đầu ông ta còn nghi ngờ việc làm của Vân Tranh, nếu không có lời giải thích hợp lý, tuyệt đối không cho chiến mã nam hạ, giam y lại đây, đợi phái tín sứ tới phủ Hưng Khánh xác nhận lại lần nữa. Hiện giờ Vân Tranh không giải thích lại giao toàn quyền quyết định cho mình, ông ta lập tức ý thức được đây là củ khoai nóng, chẳng may có chuyện gì tội sẽ đổ hết lên đầu mình.– Lão tướng quân, Ngỗi Minh công chúa cũng ở trong đội xe, hạ quan không dám hỏi nguyên nhân, hạ quan mang tiếng là chính sứ, nhưng lão tướng quân biết đấy, có công chúa ở đây, đời nào tới lượt hạ quan định đoạt.
Dã Hỏa Hoàn Xích giật mình, vội vàng đứng dậy: – Lão phu đi gặp công chúa.
Vân Tranh vội vàng ngăn cản, bình thường Dã Hỏa Hoàn Xích gặp Ngỗi Minh công chúa căn bản không cần đa lễ, nhưng bây giờ tình thế bất thường, không cho ông ta tùy tiện, muốn đi thỉnh giáo công chúa trước, thể hiện mình chỉ là tên sai vặt, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không dám tự quyết.
Nha hoàn vén rèm xe ngựa lên, Dã Hỏa Hoàn Xích nhìn thấy Ngỗi Minh công chúa khóc đỏ mắt, đứa nhỏ này ông ta chứng kiến lớn lên từ bé, tuyệt đối không thể là giả, nay mình ở đây, Vân Tranh lại lùi ra thật xa, xung quanh chỉ có nha hoàn, tuyệt đối không thể là bắt cóc.
Ngỗi Minh công chúa tuy thương tâm, nhưng rất bình tĩnh gọi: – Dã Hỏa thúc thúc.
– Công chúa đi đường mạnh khỏe chứ? Dã Hỏa Hoàn Xích hỏi câu này đánh mắt về phía Vân Tranh, nói đầy ẩn ý: – Dọc đường đi hẳn có cường đạo quấy nhiễu, nhưng tới đây rồi là tuyệt đối an toàn, công chúa đừng lo gì cả.
– Cám ơn thúc thúc lo lắng, Ngỗi Minh rất khỏe.
– Công chúa, lần này người tới Đại Tống là …
Ngỗi Minh khẽ lắc đầu không đáp.
Dã Hỏa Hoàn Xích thở dài buông rèm xuống, trong lòng càng thêm nhiễu loạn, ý chỉ của đại vương tuyệt đối không thể giả, ngựa là gốc của Tây Hạ, đại vương rốt cuộc có tính toán gì đây?