Vân Tranh trả lời rất dứt khoát: – Lương thực ạ, phải truân điền, không thể ôm đất đai màu mỡ mà chết đói được.
– Ai đi truân điền, ngươi sao?
– Được ạ, chỉ thần cho thần hạ đủ nhân lực vận lực và một hoàn cảnh không bị quấy nhiễu, trong năm năm không sản xuất chỉ đầu tư, nếu năm năm sau lương thực Tây Hạ mà không dư dả sẽ tự dâng cái đầu này lên cho đại vương.
– Ha ha ha, Vân Tranh, nếu ngươi đã mạnh miệng như thế thì trẫm thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, chỉ cần trong năm năm ngươi làm cho Tây Hạ không còn lo về lương thực, trẫm để cho ngươi một vị trí trong tam ti. Nếu như không thành, trẫm không chỉ chặt đầu ngươi mà tất cả những người đi theo ngươi.
Vân Tranh rất sốt sắng nhận lệnh này, còn lấy giấy bút đem nguyên văn lời Lý Nguyên Hạo nói viết lại, sau đó xin thanh thiên tử đóng dấu, tựa hồ lo ông ta nuốt lời.
Thái độ này của y khiến Lý Nguyên Hạo buồn cười lắm, lấy từ trong cổ áo ra cái ấn, chấm si đóng dấu lên giấy, ném lại cho Vân Tranh: – Thiếu niên phải có hào khí, nhưng cũng không nên lỗ mãng, vừa rồi trẫm chỉ muốn kiểm tra tài học của ngươi, nói miệng vốn cho ngươi cơ hội xoay chuyển, giờ đóng dấu rồi, là ngươi dồn hai ta vào tình không có đường lui đấy, khi đó trẫm không muốn giết ngươi cũng không được.
Vân Tranh cẩn thận thu tờ giấy vào lòng: – Thần hạ không cần đường lui, con người để lại đường lui là sinh tính lười biếng, sau đại hôn thái tử, thần hạ sẽ lập tức rời phủ Hưng Khánh, tới một dải Sa Hồ khảo sát, còn cần dân phu biết đào giếng, vật dụng…
Nghe Vân Tranh chăm chú liệt kê một hồi, Mễ Lặc Cổ nâng ly rượu lên: – Chúc mừng bệ hạ được một thần tử chăm chỉ.
Lý Nguyên Hạo cũng nâng chén lên: – Chư khanh, cạn.
Ninh Lệnh Ca vỗ tay, nhạc nhân lần nữa tấu nhạc, vũ cơ cũng kéo thành hàng dài chạy ra, Lý Nguyên Hạo khoan khoái dựa lưng vào ghế, chỉ là có phần uể oải, không xem ca vũ, chỉ không ngừng uống rượu, hết sức cô đơn tịch mịch, Vân Tranh lúc này chỉ thấy ông già cô độc, chứ không phải bậc kiêu hùng.
Cũng không có gì là lạ, đế vương cô độc, một hoàng đế hiếu sát như Lý Nguyên Hạo càng cô độc, Vân Tranh âm thầm tính toán, chỉ nửa canh giờ thôi mà ông ta đã uống hết hai vò rượu nho rồi, rượu nho khó say, nhưng say càng dữ dội.
Từ khi Dã Lợi Nhâm Vinh và Lý Nguyên Hạo cùng sáng tạo ra văn tự Tây Hạ, quy định mọi chuyện trong nước đều dùng văn tự này, Hán tự chỉ dùng trong văn thư qua lại với tống Triều, đối với các bộ lạc Thổ Phồn, Hồi Hột đều dùng văn tự Tây Hạ.
Trong mắt Vân Tranh đây là thành tựu lớn nhất một đế vương có thể làm được, khi công tích một đế vương tới cực điểm, khó tránh khỏi sinh ra kiêu xa dâm dục, coi thường tồn tại của người khác, thế nên mới làm việc tùy tâm tùy tính
Ba vò rượu vào bụng, múa hát không vừa mắt làm Lý Nguyên Hạo mất kiên nhẫn, đứng dậy nói: – Mạc Di thị đâu rồi, để trẫm xem một chút.Mễ Lặc Cổ có linh cảm không lành, Lý Nguyên Hạo say rượu thì có hai thứ khó kiểm soát, là giết người và nữ nhân, vội vàng đi tới khuyên: – Bệ hạ, hôm nay muộn rồi, để mai xem không muộn.
Lý Nguyên Hạo đá bay cái bàn trước mặt: – Các ngươi có nghe thấy trẫm nói gì không? Dẫn nhi tức phụ của trẫm tới đây.
Vân Tranh giật mình, sử sách chỉ ghi Lý Nguyên Hạo vì cướp con dâu, cho nên mới khiến Ninh Lệnh Cách nổi điên hợp mưu với mẹ mình giết chết ông ta, nhưng không nói rõ ông ta cướp thế nào, chẳng lẽ sự kiện đó xảy ra trong ngày hôm nay?
Có Lý Nguyên Hạo ở đây, căn bản lời Ninh Lệnh Ca không là gì cả, nội thị mau chóng đưa Mạc Di mặc áo cưới cầu kỳ đủ màu tới.
Mạc Di quả thật xinh đẹp tuyệt luân, nhất là làn da trắng mịn nõn nà, ở vùng đất nhiều gió cát này là điều vô cùng hiếm có, cả Ngỗi Minh công chúa cũng không có được làn da đẹp như vậy, như trái quả mọng nước mời gọi người ta tới cắn.
– Sao thế? Hôm nay là ngày vui của ngươi mà, sao rầu rĩ như vậy, nào, cười lên một cái cho trẫm xem. Lý Nguyên Hạo nhìn Mạc Di một lượt, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, hai mắt không hề che dấu dục vọng đói khát:
– Đại, đại vương …
Mạc Di cười gượng gạo, ngón tay Lý Nguyên Hạo cũng thuận theo chiếc cổ trắng đi xuống, thuần thục cởi cúc cổ áo nàng, vuốt ve xương quai xanh đẹp mê hồn, bàn tay thô ráp của ông ta luồn qua khe cổ áo, Mạc Di không dám có lấy nửa điểm phản kháng, gương mặt vốn tái nhợt trong thoáng chốc đã có nét hồng.
Ninh Lệnh Ca nhẫn nhịn, nhưng đến khi Lý Nguyên Hạo bế xốc Mạc Di thị lên thì hắn không sao nhịn được nữa, muốn xông tới, nhưng nội thị tạo thành vòng vây bên ngoài, bất kể hắn cố thế nào cũng vô ích.
Chẳng mấy chốc một cái áo choàng màu đỏ bị ném ra, rơi xuống đất, là áo choàng của Mạc Di, Ninh Lệnh Ca run rẩy, nhảy lên rút thanh đao treo trên tường, nhưng chưa kịp làm gì thì bị một đám lão tướng cướp đao, Mễ Lặc Cổ càng bịt chặt lấy miệng hắn, lấy khăn buộc vào không cho hắn kêu.
Phía kia nội thị đã tìm được mấy tấm vải, nhanh chóng quây lại thành màn.
Hoa Ma quỳ xuống trước mặt Ninh Lệnh Ca khuyên can: – Điện hạ, hãy nhẫn nhịn, chẳng qua là một nữ nhân mà thôi, vì vương vị, điện hạ hãy nhẫn nhịn, không chỉ điện hạ, chúng thần cũng phải nhẫn nhịn, hiện giờ chúng ta bốn phương là địch, Tây Hạ không thể loạn…