Doanh trại của người Thanh Đường trải rộng khắp bên bờ Hoàng Hà, nước Hoàng Hà vào mùa đông trong mát, lượng nước ít, dịu dàng như xử nữ.
Quỷ Chương đột nhiên kiến nghị: – A Đại, chúng ta nên lập cầu trên sông, ít nhất ba cái, mặt trái rất bất lợi cho chúng ta, kỵ binh của chúng ta ít đi ba phần không gian hoạt động.
Giác Tư La cười: – Như thế đồng nghĩa với việc chúng ta không cần đề phòng mặt trái, dồn sắc cho cánh phải đả kích cánh trái yếu ớt của đối phương, tiểu tử ngốc, sao ngươi lại nghĩ tới chuyện làm cầu, trước kia ngươi chỉ biết cầm rìu xông lên cơ mà.
Quỷ Chương gãi đầu: – Thuộc hạ hay tới chỗ Vân Tranh chơi, thi thoảng lại đánh trận giả với y, y dựng ba cái cầu bên sông, rất hữu dụng, khi chiến sự bất lợi thì viện binh có thể mau chóng vượt cầu tiến lên, thu hẹp phạm vi phòng ngự tới ba cái cầu, dụ địch tới để diệt, lại có thể vận chuyển lương thực ta bên kia bờ tới, không cần đi qua Đại Vương xuyên.
Đổng Chiên biết Quỷ Chương hay tới chỗ Vân Tranh ăn chực, không nghĩ còn chơi đánh trận giả: – Ngươi thua à?
– Làm sao ta thua được, tên đó căn bản không biết dùng kỵ binh, cất kỵ binh mai phục trong núi, định đột kích ta, ta bảo ai ra lệnh này đáng chặt đầu, y không tin, kết quả bị ta đánh cho liểng xiểng, không nhờ ba cái cầu kia thì mất mạng rồi. Chết cười mất, ai đời cho kỵ binh vào núi, không theo kịp biến hóa chiến trường thì ích gì.
Xung quanh đều cười lớn, người Hán chỉ biết dùng bộ binh tác chiến thôi.
Giác Tư La chỉ hơi nhếch mép một cái: – Ngươi tổn thất nhiều không?
– Tên này chẳng hiểu chiến thuật, bày binh bố trận bừa bãi, nhưng thuộc hạ tuy thắng cũng thương vong cực lớn, vì y rất lắm trò, như đào hố trên mặt đất, không phải là hố lớn, mà là hố nhỏ sâu, ngựa dẫm vào đó là gãy chân ngay. Rồi còn đào hào dài, kỵ binh vừa qua là y đốt lửa, ngăn cản không đội sau tiến lên, y ung dung thay nỏ giết chết từng đợt.
Giác Tư La gật gù: – Một quốc gia tồn tại được thì luôn có đạo lý của nó, Đại Tống lập quốc trăm năm, bộ tốt của họ liên tục tác chiến với kỵ binh nước Liêu, nếu không có chút bản lĩnh này thì bị diệt quốc lâu lắm rồi.
Đổng Chiên thì nhận ra điều khác, Chủ Chương chất phác không biết che dấu, e hiện giờ Thanh Đường bao nhiêu chiến thuật kỵ binh đã truyền hết cho Vân Tranh rồi, kẻ này quả nhiên không thể để sống lâu được: – Quỷ Chương, ngươi đã nhắc tới xây cầu, vậy y có dạy ngươi cách xây cầu không?
– Có, dễ lắm, chỉ cần dùng túi da dê thổi căng lên, buộc chín cái lại với nhau thành một nhóm, cứ thế nối lại là thành cầu, rất nhanh, nhưng chỉ hợp bộ bình đi qua, nếu kỵ binh muốn qua thì lắp bè trên đó, giữa bè dùng ván gỗ đóng vào nhau, ta thử rồi, có thể được, hơi chòng chành một chút, chúng ta có thể qua, song kỵ binh người Hán qua là ngã xuống sông hết.
– Xem ra bằng hữu của ngươi không chỉ biết học lỏm bản lĩnh của ngươi đâu, tuy y gian xảo, nhưng làm bằng hữu cũng không tồi lắm. Giác Tư La nhìn Hoàng Hà mùa đông chỉ rộng tám trăm bước, suy nghĩ một lúc rồi hạ lệnh Quỷ Chương phụ trách xây cầu, đại quân có đường lui cũng tốt.Khi Vân Tranh tới Khách La Xuyên thì Quỷ Chương đã bắt đầu làm cầu, y không tham gia chiến đấu nên thoải mái cắm trại ở sườn núi hướng về phía mặt trời rất ấm áp, gió lạnh không thổi tới được tới nơi này.
Trước khi Hàn Lâm và thợ săn Đậu Sa trại đi do thám kiếm chỗ vị trí tốt để quan sát trận chiến thì không còn việc gì làm, nằm trên đống lá khô ngủ một giấc là chủ ý hay, nhưng vừa mới ngáp một cái thì Ngỗi Minh công chúa tới, chu đáo trải một tấm thảm cho Vân Tranh, thế là không ngủ được rồi, vẫn cám ơn nàng, sai Hầu Tử pha ấm trà, cùng mỹ nhân tắm nắng cũng không tệ lắm.
– Vì sao chúng ta lại dừng ở đây? Ngỗi Minh công chúa rất thích trà hoa nhài của Vân Tranh, hai tay cầm cốc trà hít làn hơi trắng bốc ra từ cốc, rất là hưởng thụ.
– Phía trước giao chiến, chúng ta phải đợi cho chiến tranh kết thúc mới có thể tiếp tục tới Ngân Châu được.
– Nhất định phải tới Ngân Châu à? Không thể cùng ngươi về Thục sao, ta nghe bộ hạ của ngươi nói, đó là vùng đất non xanh nước biết, khắp nơi phù dung đỏ rực như rắng chiều, bón mùa khí hậu ôn hòa, ta rất muốn tới nơi đó. Ngỗi Minh công chúa nói với đôi mắt to chớp chớp như thỏ con tội nghiệp:
– Ta cũng muốn về lắm, nơi đó có thê tử có đệ đệ, có nha hoàn ngốc đang đợi ta, nhưng ta không về được, dù ta đem cô về Thục, chỉ cần Lý Nguyên Hạo gửi một bức quốc thư, vì tránh làm ảnh hưởng quan hệ hai nước, Đại Tống nhất định đưa cô về, còn ta thì bị chặt đầu gửi tới Tây Hạ.
– Ta chỉ là nữ nhân vô dụng, sao họ không chịu buông tha cho ta?
– Chính vì thế người ta mới không bận tâm cô sống chết ra sao, cô nghe nói chuyện vừa cầu thân vừa phái binh chinh phạt chưa? Thực ra nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, đó là tranh thủ thời gian cho Một Tàng Ngoa Bàng chiếm vị trí lợi gió.
Ngỗi Minh công chúa đặt cốc trà xuống, đưa mắt nhìn về phía doanh trại Một Tàng Ngoa Bàng, nàng sao không hiểu thuận gió có thể nhìn xa hơn, có thể bắn cung xa hơn, có thể phóng hỏa, có vô số chiến thuận lựa chọn.
– Ta hiểu, trài tim đế vương lạnh như gió mùa đông, cứng như thiết thạch. Ngỗi Minh công chúa chỉ thoáng chút thương tâm, sau đó hỏi một câu sắc bén: – Ngươi có thể mặc kệ ta, lợi dụng hai bên đánh nhau về nước, cần gì phải tới Tây Hạ, Giác Tư La không có quyền ra lệnh cho ngươi.
Vân Tranh cười khổ: – Đi Tây Hạ thì cùng lắm là ta chết, nếu không đi, thương đạo giữa Thục và Thanh Đường sẽ đoạn tuyệt, bao công sức của ta sẽ uổng phí, Giác Tư La nắm chắc điều này cho nên mới không phải người giám thị ta.