A Lý Cốt nhạt nhẽo nói: – Không phải cha ta nuốt lời, mà chuyện này do ta xin cha ta, người Tống lại bại trận rồi, xem ra kiến thức của các ngươi không ăn thua, phụ thân con muốn tới phủ Hưng Khánh học quân cơ Tây Hạ, phụ thân thấy sao?
Còn chưa kịp nhìn kỹ người Tây Hạ kia thì nghe nói vậy, Vân Tranh ngớ người, thì thầm với Đổng Chiên: – Huynh trưởng của ngươi điên à, cha ngươi đánh bại cả Lý Nguyên Hạo, nếu như hắn muốn học quân cơ chiến trận thì học cha ngươi, sao lại ở nhà mình nịnh bợ người?
Đổng Chiên không nói một lời, lạnh lùng nhìn A Lý Cốt, người huynh trưởng ngu xuẩn này của hắn luôn qua lại với Tây Hạ, đạo đối ngoại xưa nay luôn là ngươi mềm thì hắn cứng, A Lý Cốt nói câu yếu thế như vậy, làm tất cả người trong phòng đều không thiện cảm với hắn, cho dù nói câu này thuần túy vì không ưa người Tống thì cũng quá ngu xuẩn.
Giác Tư La liếc xéo A Lý Cốt một cái, quay sang Bành An: – A Lý Cốt tới Biện Lương học đi, Bành tiên sinh tìm giúp nó một tiên sinh nghiêm khắc vào.
Đầu trọc Tây Hạ cười ha hả: – Giác Tư La, gả công chúa Ngỗi Minh là nhượng bộ lớn nhất của chủ ta rồi, ông còn gì không thỏa mãn, chiến tranh thắng thua một hai trận có là gì, Hắc Sơn Uy Phúc quân không bao lâu nữa là tới Hà Hoàng, A Cốt Lý đưa tới nước Tống, ông ấy gì đưa cho Một Tàng Ngoa Bàng tướng quân.
Đổng Chiên đứng lên: – Thanh Đường có vạn dặm đất đai, trăm vạn bách tính, bọn ta không cần giải thích gì với ai hết, Một Tàng Ngoa Bàng dám bước chân vào đất Thanh Đường, bất kể vì lý do gì thì cũng đánh.
Vân Tranh một bên lắng nghe Quỷ Chương nói, hắn rất nghi ngờ Ngỗi Minh công chúa không còn là hàng nguyên vẹn, nghe đồn trong mắt Lý Nguyên Hạo chỉ có mỹ nữ, không biết có phải huyết mạch không, hơn nữa Ngỗi Minh chỉ là cháu gọi bằng Lý Nguyên Hạo là thúc phụ. Vân Tranh chẳng rõ thật giả, bôi xấu đối thủ luôn là thủ pháp tuyên truyền thường dùng. Một mặt quan sát phản ứng của Giác Tư La, đoán chừng ông già này muốn bảo tồn thực lực, không muốn đắc tội với Đại Tống, cũng không muốn tác chiến với người Tây Hạ, cho nên mới tự đẩy mình vào hoàn cảnh lúng túng này.
Bành An cười mỉa, không thèm nhìn đầu trọc: – Tiết độ sứ một lời nói đáng ngàn vàng, Bành An bội phục, tại hạ ngày mai rời Thanh Đường, không bằng để thế tử cùng ti chức tới Biện Lương, khai xuân học rồi, không nên trì hoãn.
Đầu trọc bất ngờ đi tới trước mặt Bành An, chỉ dùng một tay túm cổ ông ta xách lên, nhổ nước bọt vào mặt: – Chặt đầu A Cô ta thì hẵng mang A Lý Cốt đi, người Tống hèn nhát, ngươi biết cầm đao thế nào không? Vừa nói vừa lắc, thấy Bành An tái mặt không dám nói lời nào, ném ông ta vào góc phòng, vỗ ngực bồm bộp, quát tháo xung quanh: – Chủ ta có lòng tốt gả Ngỗi Minh công chúa cho Thanh Đường, các ngươi lại còn câu kết với người Tống, có phải muốn gây chiến không?
Quỷ Chương bị Đồng Chiên giữ chặt tay, không cho hắn đi chặt đầu A Cô, Giác Tư La mặt âm trầm: – Ngươi uống say rồi.
A Cô vỗ cái đầu bóng loáng: – Ta còn chưa uống một giọt rượu nào, chỉ là thấy người Tống nên nổi giận, nữ nhân người Tống được lắm, nhưng nam nhân người Tống nên giết hết.
Nói xong kéo một thiếu nữ cải trang đồng tử tới, ngang nhiên đưa tay kéo toạc áo thiếu nữ xuống, lộ ra da dẻ non nã, thiếu nữ sợ hãi không dám cả đưa tay che chắn, A Cô vẫn cười ha hả, đưa mắt nhìn Đổng Chiên: – Ta vừa bắt sống được ở Đại Tống đấy, là nữ nhi đại hộ, lão tử thích nữ nhân da dẻ trắng trẻo mịn màng thế này, Đổng Chiên, cha ngươi già rồi, không thích nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không thích… Chợt ánh mắt thấy Vân Tranh, nghi hoặc một lúc: – Ngươi là người Tống hay Thanh Đường?– Ta là người Tống.
– Lão tử nhân ra sát khí của ngươi rồi, ngươi định giết ta sao?
Vân Tranh gật đầu.
A Cô người ngặt ngẽo, như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, ghé đầu tới trước mặt Vân Tranh, chỉ cổ mình: – Lão tử dạy ngươi giết người thế nào nhé, chỉ cần đao chém vào đây thì thần tiên cũng không cứu được, trốn cái gì, cầm đao cho chắc, nhắm chuẩn, Giác Tư La, ông nhìn đi, đám người T…
Hắn chỉ kịp nói tới đó thì động mạch cổ bị cắt đứt, vòi máu phun thẳng ra, A Cô kinh hoàng lấy hai tay ôm chặt cổ, nhưng máu tươi vẫn ồng ộc theo kẽ ngón tay tuôn ra ngoài, chẳng mấy chốc đã rưới đầy đất.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, bốn xung quanh thất kinh, Giác Tư La hơi nhổm người lên, song tích tức từ từ ngồi xuống, thản nhiên nhìn A Cô.
Bành An ngồi ở góc tường còn chưa kịp ngồi dậy, không dám tin một sĩ tử gầy gò nhỏ bé lại dám cắt cổ một hán tử cao như núi.
Làm ông ta khiếp sợ hơn nữa là Vân Tranh giết người xong mặt chẳng có chút nào khác thường, dù kích động hay sợ hãi, bỏ dao giết người ra, rồi lấy cái dìu nhỏ bên hông Quỷ Chương còn chưa khép mồm lại được, đó là phi phủ Quỷ Chương dùng tác chiến.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm xung quanh, Vân Tranh điềm nhiên như không rời chỗ đá vào gối A Cô, làm hắn khuỵu xuống, rìu giơ cao bổ xuống không chút dung tình, tiếng xương gãy làm người ta nghe ê răng.
Cổ của A Cô rất to, Vân Tranh tốn rất nhiều sức lực mới chặt được, vì hắn không có tóc, nên xách tai, đưa cho hai thiếu nữ sắp ngất xỉu, kéo áo nàng lên: – Chỉ máu tươi mới có thể rửa sạch xỉ nhục, các ngươi hãy mang cái đầu này theo Bành giám quân về Đại Tống, như thế không còn xỉ nhục nữa, tìm một người tốt mà gả. Rồi chắp tay với Bành An: – Bành giám quân, chuyện này nhờ ngài nhé.