Ngựa non sinh ra thì chuyện đầu tiên phải tự mình đứng lên, ngựa mẹ ở bên cạnh không ngừng dùng đầu húc ngựa non thúc giục, không phải nó không thương con, vì thương con nên nó mới thúc con mình mau chóng học chạy.
Ngựa hoang trên thảo nguyên bao la thì chạy là cách sinh tồn duy nhất, Quỷ Chương nói không sai, chiến sĩ trên lưng ngựa thì phải ở trên lưng ngựa, mà không phải ở trong xe, chiến đấu mới là thứ họ nên làm, nếu bọn họ đi đọc sách sẽ bị lão tiên sinh đánh chết, nếu bọn họ đi kinh thương sẽ bị thương cổ Tây Vực gian xảo lừa cho phá sản, nếu bọn họ học thủ công, sẽ bị người Hán làm thất nghiệp hết, chỉ có ngồi trên lưng ngựa chiến đấu mới khiến người khác phải nể phục.
Chỉ là cũng với sự phát triển của thời đại, dân tộc du mục sẽ lùi dần vào dĩ vãng, Vân Tranh thấy mình chẳng cần làm gì hết, cứ để bánh xe lịch sử hoàn thành trách nhiệm của nó.
Suy nghĩ miên man thì xe ngựa đi vào Mạc Xuyên thành, mỗi lần vào thành Vân Tranh lại có một cảm khái khác, có người Hồ đang giết dê trên giá, đầu dê chất thành một đống rồi mà hắn vẫn giết say xưa, tay vẫn vững, vẫn thuần thục như lão nông gặt lúa.
Một con chó dùng lưỡi liếm máu dê, xe ngựa đi qua cũng chẳng để ý, người trong xe sang hay hèn với nó chẳng khác biệt gì, chẳng có gì quan trọng với nó hơn máu dê còn dính băng vụn này.
Căn nhà cực lớn kia có nhiều chiến mã buộc ở cửa, cũng đỗ một cái xe ngựa, nhìn thì biết là xe quan, người ngồi xe này phẩm cấp không thể thấp hơn ngũ phẩm, canh bên xe là hai quân sĩ rúm ra rúm ró, nhìn trang phục là giáo duyệt sương quân còn cao hơn Giáp Tử doanh một bậc, bọn họ cũng đang đánh giá xe của Vân Tranh, bọn họ nhận ra Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, vị khách mà hắn phải đi tiếp đã thì hẳn là tôn quý vô cùng.
Vân Tranh từ trên xe ngựa xuống, ngực ưỡn cao, đưa mắt nhìn quanh một lượt mới đi vào ngôi nhà lớn, không tráng lệ, nhưng làm bằng đá xanh cực kỳ kiên cố.
Khi Vân Tranh đi thong thả trong hành lang dài thì Hầu Tử đuổi theo, thì thầm: – Người đó là Bành An, giám quân sứ của Đức Thắng quân. Vừa rồi không cần Vân Tranh nói, hắn tự biết đi dò la rồi.
Vân Tranh gật đầu, người này đoán chừng được hoàng đế phái tới đàm phán chuyện cho con tin tới thái học rồi, vì Quỷ Chương cũng đã kể với y là đại thủ lĩnh đang chuẩn bị phái một nhi tử tới Đông kinh Biện Lương học, chỉ không biết sẽ là ai.
Mới đi tới cửa đã nghe thấy tiếng đàn cổ cao nhã, còn là khúc Cao sơn lưu thủy, bất giác nhớ nhà vô cùng, vì Lục Khinh Doanh thường đàn khúc này, chỉ là bây giờ không phải là lúc phân tâm, nhân vật y gặp hôm nay là kiêu hùng một đời.
Đi vào phòng liền thấy ông già râu quai nón nằm nghiêng người trên đống chăn lông, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn mỹ diệu, người đánh đàn là một trung niên béo tốt, nhìn thấy Vân Tranh mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng công phu trấn định rất cao, tiết tấu không hỗn loạn chút nào.Khúc đàn đã hết, không ai đập đàn, chỉ có Giác Tư La ngồi dậy cầm cái đùi cừu vẫn còn bốc hơi khói, nói: – Ăn đi. Rồi tự mình ăn trước.
Bành An vừa ăn thịt vừa đánh giá Vân Tranh, tuy da mặt đen xì, không khác gì người Thanh Đường, nhưng nhìn cung cách ăn mặc cử chỉ lại giống sĩ tử người Tống, có điều chủ nhân không giải thiệu niên cũng không hỏi.
Vân Tranh quan sát người có mặt trong gian phòng lớn này, rất đông, xem ra các chiến tướng bộ hạ của Giác Tư La đều tụ tập đông đủ, ngồi trên đống lông dày kia chắc chắn là Giác Tư La, Đồng Chiên thì không nói, ngồi đối diện với Đổng Chiên là thanh niên tướng mạo kỳ quái, mang khí tức người Hồ rõ rệt, không phải tóc đen da vàng như Đồng Chiên, song lại ngồi ngang hàng.
Cũng Phong ngồi trong góc, thấy Vân Tranh thì chắp tay thi lễ, tiếp tục ăn thịt dê, Quỷ Chương cứ vậy đi thẳng tới ngồi xuống bên Đồng Chiên, còn Vân Tranh thì ngồi xuống bên Quỷ Chương chứ không ngồi vào chỗ giành cho khách, Đổng Chiên khẽ gật đầu tiếp tục xem mấy cô nương má đỏ hây hây đang múa ở giữa phòng.
Vân Tranh như không để ý tới không khí kỳ quái ở đây, đưa tay ra xẻo miếng thịt dê ăn ngon lành, trong đầu thì suy nghĩ không ngừng, Giác Tư La bày ra thế trận lớn như vậy hẳn không phải là tiếp đãi mình và Bành An, dù đúng cũng không phải gọi toàn bộ ra như thế, đây rõ ràng là đang thị uy, với người Tống thì không cần thị uy, vậy thì là người Tây Hạ?
Người Tây Hạ ở đâu? Không ai giới thiệu người trong phòng cho Vân Tranh, cũng không giới thiệu Vân Tranh, đây là điều rất thất lễ, Đổng Chiên cũng không nói, như vậy là do Giác Tư La an bài.
Gian phòng này cực lớn, nhưng yến hội chỉ chiếm một nửa, nửa khác dùng màn sa cực lớn ngăn cách, người Thanh Đường từ khi nào lại dùng thứ này chứ, như vậy sau màn hẳn là người Tây Hạ.
– Tiết độ sứ không thể tới Biện Lương một cuyến thật là đáng tiếc, nơi đó là tòa thành lớn nhất Thần Châu, hội tụ anh tài, khắp chốn phồn hoa, vàng son lộng lẫy, giờ A Lý Cốt thế tử tới thái học đọc sách, không tới năm năm học thành tài trở về, sự phồn thịnh của Thanh Đường là có thể thấy được rồi. Bành An nâng chén rượu cười ha hả chúc mừng:
Té ra người ngồi đối diện với Đổng Chiên là A Lý Cốt, đứa con khác của Giác Tư La.