Năm ngày sau Ngũ Câu bình phục hoàn toàn, sau khi để lại một số lương thực vừa đủ, Vân Tranh tiếp tục cùng đội ngũ lên đường, đi được bảy ngày tới trấn Diêm Quan, nghe tên đủ biết nơi này rất nhiều muối, người Tây Hạ không thiếu muối, bọn họ chiếm lĩnh ao muối lớn nhất thiên hạ, đôi khi người Thổ Phồn còn phải lấy gia súc đổi lấy muối ăn của Tây Hạ.
Đại Tống có một cái chính sách rất não tàn, là coi muối ăn như đồ sắt là vật tư trọng yếu, không cho phép xuất khẩu sang Tây Hạ, khiến cho bách tính Đại Tống sống ở Hoàn Châu, Tần Phượng lộ giáp với Tây Hạ không có muối mà ăn, chẳng biết cái chính sách này làm quái gì, người Tây Hạ sống khỏe, còn bách tính trong nước thì bị hại chết.
Người Tây Hạ có cái ao muối tốt nhất, to nhất, họ thò tay ra là có muối rồi, đáng thương cho bách tính Đại Tống, phải buôn muối lậu từ Sơn Đông tới ăn, bắt được còn bị chặt đầu, không còn gì ngu xuẩn hơn nữa, đám quan văn đó ra chính sách không bao giờ thèm để ý tới thực tế.
Diêm Quan trấn là công trường làm muối lớn nhất vùng tây bắc, phồn hoa tới biến thái, cả trấn nói là chỗ nhân loại cư trú không bằng nói nó là cái công trường khắp nơi nghi ngút khói.
Thương đội năm trăm ngươi ở nơi này chẳng có gì đáng kể, đội ngũ nghìn người vận chuyển muối đầy ra đó, thị trấn toàn là khu khuân vác bê bao muối chạy qua chạy lại.
Có viên ngoại đội mũ cao, có thương cổ mặc áo vài thô, thương nghiệp phồn hoa làm nơi này cực kỳ nhiều tửu lâu và kỹ viện, nếu có cái gì sánh được với hai thứ này là đổ trường.
Ở trong đại lâu gỗ cực lớn, đang tiến hành một cuộc bán đấu giá kỳ quái.
Phải nói rằng đây có khả năng là thứ đặc sắc chỉ riêng Đại Tống mới có, mọi người không hề biết là mình mua cái gì vẫn tranh nhau ra giá. Rất có thể ngươi bỏ năm quan tiền mua được một trăm gánh muối, cũng có khả năng là một tuyệt sắc giai nhân. Đương nhiên không phải không có trường hợp tốn trăm quan tiền mua về ông già da nhăn tóc bạc, có điều trường hợp đó rất hiếm, cơ bản là hàng xứng giá. Mà dù xui xẻo cũng chẳng sao, giống như vụ đánh bạc thôi.
Vân Tranh ngồi xuống một cái bàn đen bóng, tay đeo nhẫn ngọc khẽ gõ lên bàn, Hàm Ngưu đứng sau lưng, Hầu Tử thì đang đun nước pha trà trên cái lò nhỏ, xa hơn một chút là Lương Tiếp cùng sáu huynh đệ đứng canh, bàn xung quanh đều trống, không phải Vân Tranh không cho người khác ngồi, mà một công tử áo lụa xanh lất phất, đủ khiến đám thương cổ cẩn thận không dám tùy tiện tiếp cận.
Thực ra cách ăn mặc của Vân Tranh quá bình thường, đầu chỉ quấn một giải lụa, tóc tết thành đuôi ngựa thả sau lưng, áo lụa xanh cũng là kiểu dáng phổ thông, không hề cầu kỳ.
Chỉ là màu xanh da trời cực kỳ khó nhuộm, lại là tơ lụa, như thế chắc chắn là nhà quan hoạn giàu có, thương cổ không được phép mặc áo lụa, nếu không phạm tội đại bất kính, bị đánh đòn.
Hỏa kế cũng không dám tới, vì người ta dùng trà cũng là đồ tự mang theo.
– Chư vị quan nhân, đây là Tôn thất chỉ nổi danh, đừng thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại của ông ta mà coi thường, ông ta là người dẫn đường giỏi nhất ở cổ đạo Cam Lương, không bí mật gì mà ông ta không biết, có điều giờ ở đó làm ăn khó khăn, ông ta chết đói, kết quả đánh bạc thua gán mình cho đổ trường, giờ man ra bán, ai hứng thú không?Người môi giới vừa dứt lời, phía dưới cười rộ cả lên, mọi người ở đây còn lạ gì ông ta nữa, là con bạc và ma men tiêu chuẩn, thời trẻ mê cờ bạc, đến độ cược thua cả lão bà, sau đó mê thêm rượu, ngày nào không uống một vò rượu thì không có sức làm việc, tuy ông ta là người dẫn đường giỏi nhất, nhưng dính vào hai thứ này dễ làm hỏng việc, chẳng ai muốn thuê.
Không có tiền, thèm đánh bạc, đặt ngón tay của mình, mất ba ngón, đến đổ trường cũng không muốn lấy ngón tay ông ta nữa, cuối cùng là bị đem bán đấu giá.
Vân Tranh gõ bàn: – Ra giá, ta muốn mua người này.
Người môi giới tức thì hớn hở đi tới chào hàng: – Tôn thất chỉ kỳ thực bản lĩnh đầy mình, nếu không vì ham rượu ham cờ bạc thì tuyệt đối là hảo hán số một số hai ở Cam Lương đạo…
– Bao nhiêu tiền?
– Dạ một trăm năm mươi quan. Người môi giới thấy Vân Tranh mất kiên nhẫn liền không dám lắm lời nữa.
– Người này của ta, lát nữa tìm quản gia lấy tiền.
Người môi giới mừng húm, ai ngờ tên phế vật không đáng giá một đồng lại bán được giá cao như vậy, vội vàng đi tóm cổ Tôn thất chỉ ném tới dưới chân Vân Tranh.
– Làm sạch sẽ một chút, thay y phục.
Bốn đại hán lập tức xông tới vác Tôn thất chỉ đi, Vân Tranh đứng dậy, vén rèm lên xem số hàng tiếp theo chuẩn bị bán là cái gì, không ngờ có gạo canh màu xanh, gạo trân châu màu trắng cũng có luôn, hai thứ này ở Thục cũng hiếm, nhất là gạo canh màu xanh, thứ này mỗi năm cung cấp cho hoàng đế cũng chỉ được ba gánh, chỗ này có tới ba mươi gánh.
Con người phú quý nhìn vào ăn mặc, Vân Tranh muốn vào Tây Hạ, không thể thiếu một thân phận cao quý, không thể thiếu tính cách cao ngạo, không thể thiếu sinh hoạt xa xỉ, còn gì thể hiện sự xa xỉ tốt hơn gạo canh chứ?
HẾT!