Trí Tuệ Đại Tống – Chương 206: Quyển 3 – Chương 70: Trí tuệ Trương Phương Bình – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 206: Quyển 3 - Chương 70: Trí tuệ Trương Phương Bình

Không ngờ Trương Phương Bình đích thân tới, đi theo còn có đề hình quan, nha dịch và bộ khoái của Thành Đô, nhìn lửa trong hang vẫn cháy, nhưng đã rất nhỏ, Trương Phương Bình nói với Chủng Ngạc: – Lão phu đã tính năm mươi cân dầu hỏa sẽ cháy tới lúc này mà, hiện giờ tới không lo quân tốt tự ý chiếm đoạt tiền tài, ban thưởng chắc chắn sẽ có, nhưng trong quân phải nghiêm luật, không ai được hành động tùy tiện.

– Trương công đúng là thần toán. Chủng Ngạc chắp tay nói một câu, đảo mắt vòng quanh, nhìn thấy thiếu niên đầu buộc khăn lụa xanh, đoán ra đây là Vân Tranh rồi, nhưng đừng nói hắn, bất kể là ai cũng không nghĩ người trẻ tuổi này là tướng chủ của một đội quân:

– Nhận ra rồi hả, một người đọc sách đứng giữa đám binh tốt tất nhiên như hạc giữa bầy gà, lão phu cho rằng sau này triều đình cần phải thêm nhiều người đọc sách vào sương quân, dần dần giáo hóa đám ngu dốt đó.

Chủng Ngạc không nói gì, nhưng trong lòng cực kỳ không tán đồng, tổ thượng hắn Chủng Phóng là bậc đại nho, tới thời cha hắn Chủng Thế Hành mới tham gia quân sự, gian nan thế nào hắn hiểu rõ, không phải tùy tiện ném một tên hủ nho vào quân đội mà thành quan chỉ huy hợp cách được, chỉ e đại đa số vào quân doanh chẳng sống nổi mấy ngày…

Vì bộ hạ chết rất nhiều, cho nên khi Vân Tranh bái kiến Trương Phương Bình có chút âm u, ấm ức, càng thế Trương Phương Bình càng vui vẻ, ông ta thích thiếu niên thông minh cuồng ngạo này, càng thích y gặp xui xẻo dưới kế sách của mình, tâm tình y càng tệ, ông ta càng vui.

– Hừ, tiểu tử, thử vào động rồi chứ gì? Trương Phương Bình nhìn Vân Tranh toàn thân muội than, tóc còn có chỗ cháy xém, chẳng đợi y trả lời đã cười: – Ha ha ha, năm mươi cân dầu hỏa đốt bao lâu tưởng lão phu không biết à? Muốn tranh thủ trước khi lão phu tới kiếm chác phải không? Ha ha ha, không dễ thế đâu, tiểu tử nghe đây, trong đó có một nghàn ba trăm quan tiền của các ngươi, không cần bàn cãi, về phần thưởng, sẽ dựa theo quân công.

Vân Tranh há mồm định nói gì đó, rốt cuộc lại thôi.

Tâm tình Trương Phương Bình cực tốt, chơi đùa một tên hậu bối thông minh xảo trá trong lòng bản tay làm ông ta thỏa mãn cảm giác ưu việt, trước kia ông ta không như thế, nhưng từ khi gặp Vân Tranh, ông ta say mê cảm giác này.

Vân Tranh chắp tay thi lễ, giọng có chút kiềm nén: – Ti chức chỉ muốn kiếm cho huynh đệ chút tiền tiêu thôi, đại soái, các huynh đệ đã tận lực, ti chức cũng tận sức, không kiếm thêm chút nào thì quá oan nhất là với huynh đệ chiến tử.

Trương Phương Bình quay sang nói với Chủng Ngạc: – Tử Chính, xem xem, chỉ có tên khốn kiếp này mới dám thản nhiên thừa nhận lòng tham trước mặt lão phu, cũng chỉ có y mới dám nhận tham ô không thành còn dám đòi thưởng thêm. Lão phu nói không sai chứ, tiểu tử này là cực phẩm đấy…

Chủng Ngạc đưa mắt nhìn Vân Tranh đang xoa xoa tay, không cười, chỉ lửa trong động đã tắt, nói: – Trương công, lửa đã tắt, tới lúc mở nắp xới bạc rồi.

– Đừng, chưa thể vào được, dầu hỏa cháy sinh ra khói độc đấy. Vân Tranh vội nói:Trương Phương Bình nhìn bảy tám tên quân tốt đang ho khù khụ dưới gốc cây, chỉ mặt Vân Tranh cười phá lên, khỏi nói cũng biết, Vân Tranh trước đó thấy lửa nhỏ hơn sai quân cố xông vào, kết quả bọn chúng bị khói hun chạy như chuột.

Khó lắm mới nhịn được cười: – Tử Chính, đây có thể gọi là con khỉ định lấy hạt dẻ trong lửa không? Vừa bị lửa đốt tay, lại không chịu nổi thèm…

Vân Tranh thấy không còn gì để nói, hậm hực đi tới chỗ quân tốt của mình, lấy bánh khô ra ăn, tâm tình tướng chủ không tốt, bộ hạ càng sa sút, cả đám ngồi đó không nói không rằng, rách rưới nhếch nhác chẳng hề giống đội quân chiến thắng.

Đối lập hoàn toàn với họ là đám người do Trương Phương Bình, kẻ nào kẻ nấy y phục là lượt thẳng thướm, vây quanh Trương Phương Bình nịnh bợ, chúc mừng luôn mồm.

Cổng trước Động Lộc Minh vốn đối diện hướng gió, gió thổi thông suốt từ trước ra sau, nên khói chẳng mấy chốc thổi tan, bên trong lại có suối ngầm chạy qua nên điều kiện bình thường căn bản không sợ hỏa công. Khói vừa tan, Trương Phương Bình hạ lệnh một đám nha dịch cùng chủ bạ, trướng phòng đi vào, Vân Tranh và đám binh tốt chỉ biết nghển cổ nhìn.

Trước tiên nha dịch khiêng thi thể đạo tặc ra, bộ đầu cầm ảnh đối chiếu, thấy tên nào bị truy nã là hưng phấn lấy dây sắt treo ảnh vào người tử thi. Xác chết khiêng ra ngày một nhiều, cùng mùi thối của dầu hỏa, trước cửa động gần như không ai chịu nổi nữa.

Trương Phương Bình mặt chỉ thêm hồng hào hưng phấn, Chủng Ngạc quen chinh chiến, nên không ngại, đi qua đi lại giữa đống thi thể.

Một sai dịch báo cáo: – Ba trăm mười một thi thể cường đạo, mười sau thi thể nữ nhân, một số đã cháy thành tro.

Trương Phương Bình day huyệt thái dương, nhìn số nữ thi: – Chết cũng tốt, bọn họ sống chưa chắc đã bằng chết.

Vân Tranh tránh mặt, y không dám nhìn số thi thể nữ nhân kia, bất kể dù bao nhiêu lý do để làm vậy cũng không thể thản nhiên đối diện, tâm tình y sa sút nãy giờ là vì trước đó nghe thủ hạ báo cáo chuyện này, chẳng phải đóng kịch.

Tính mạng Lưu Ngưng Tĩnh chẳng đáng bận tâm, ả sát thủ thế mạng kia cũng thế, nhưng những nữ nhân thân phận không rõ này, y không biết phải đối diện thế nào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.