Đúng như dự liệu, ba tên tráng hán to như trâu mộng quấn sắt kín người như ống ***, cầm trảm mã đao hùng hục xông ra, cùng lúc đó một nữ tử áo xanh cũng men theo cửa vách động xuất hiện, xem ra ba tên này liều mạng vì muốn mở đường cho ả.
– Bắn ả!
Vân Tranh hạ lệnh, toàn bộ số cung nỏ chĩa về phía nữ tử đó, tiếng dây cung bật lên tiên tục, nỏ phá giáp rít nghe rợn người, chỉ nghe nữ tử đó hét một tiếng, từ trên không rơi xuống, sinh tử không rõ.
Ba tên trâu mộng ngu xuẩn thì kết cục không cần quan tâm, cái loại mục tiêu quá rõ ràng, hành động chậm chạp đó đã thành nhím rồi.
Đang định hạ lệnh cho sĩ tốt đi tới đem nữ tử kia về, đó rất có thể là người Di Lặc giáo mà Triệu lão đại nói thì có hai đại hán mặc thiết giáp xuất hiện, đây mới là khải giáp thật sự, không giống ba tên kia chỉ đắp đồng sắt lên người.
Triệu lão đại kinh hoàng, lấy hết sức hét lên: – Lui về, lão nhị, về mau chúng có dùi phá giáp.
Nhưng muộn rồi, hai mươi mũi tên phá giáp xé gió bay ra, một tên thiếp giáp nhân kéo tên khác chắn trước người, chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm liên hồi, tên phía trước bị đâm như nhím, không đợi đợi tên thứ hai bắn, tên kia đẩy mạnh ma thế mạng ra, vung trảm mã đao đánh bay hai trường thương, rùn người xuống gầm một tiếng, trảm mã đao xoay tròn như lốc xoáy, ba quân sĩ tức thì bị chém ngang lưng.
Bất thình lình nữ tử áo xanh “trúng tên” ngã xuống kia vọt lên, tay cầm hai mũi tên dài, mục tiêu chỉ có một! Vân Tranh.
Vân Tranh nhìn tên thiếp giáp nhân kia tả xung hữu đột trong đám đông, đi tới đâu có người ngã tới đó, lòng như lửa đốt, tay hướng về phía nữ tử kia, ba mũi nỏ trong ống tay áo nối nhau bắt ra, ả miễn cưỡng né được hai mũi, bị cái thứ ba bắn trúng sườn, thứ mũi tên thợ săn này chỉ cần trúng là chảy máu rất nhiều, ả vẫn như không biết đau, tiếp tục xông tới.
Định bắn tiếp ba mũi nỏ ở tay trái thì Bành Cửu cắn răng vung đao hộ chủ, tiếng choang choang không dứt, nữ tử đó cực kỳ hung hãn bị thương vẫn ép Bành Cửu liên tục phải phòng thủ, nhưng Vân Tranh nhìn ra, tên nhát chết đó chẳng qua là không chịu liều mạng với đối thủ chỉ cần đợi chảy máu là đủ chết mà thôi, tên này đánh với Tiếu Lâm cũng thế, toàn thủ là chính, có điều yên tâm về hắn rồi, kệ, để hắn thấy máu nhiều cho dạn dĩ.
Phía bên kia tên thiếp gian nhân tung hoành vô địch, sĩ tốt Giáp Tử doanh thời gian qua chỉ tập dụng nỏ, võ nghệ nát bét, không phải đối thủ của hắn.
Hàm Ngưu thấy vậy châm một cái ống trúc, nhân sơ hở nhảy lên lưng tên thiếp giáp nhân, cắm lên giáp của hắn, nhanh nhẹn nhảy xuống, chưa kịp đứng vững đã bị thiêp giáp nhân đá lăn lông lốc.
Hoàng Trụ tướng chủ Vĩnh Hưng quân hận Vân Tranh vô cùng, nếu Vân Tranh thua thì Vĩnh Hưng quân phải đề phòng Triệu Tam pháo, nên tên tiểu tử chưa mọc đủ lông đó may mắn thắng được, Vĩnh Hưng quân phải đánh Oa Ngưu sơn, tử thương sẽ cực lớn.Nhiều lần muốn can gián Trương Phương Bình, nhưng sợ uy đại soái không dám nói.
Có tiếng huyên náo truyền tới, hai quân tốt dìu Hầu Tử mệt tới nhũn người đến trước mặt Trương Phương Bình.
Trương Phương Bình lập tức mở mắt hỏi Hầu Tử vẫn đang thở như cá chết: – Tình hình ra sao?
– Bẩm đại soái, tướng chủ nhà tiểu nhân đã hoàn thành mục tiêu đại soái dự định, hủy cửa sau của động Lộc Minh, lấp kín cửa trước, bắt sống Triệu lão đại, chém chết Triệu lão nhị, đáng lẽ là phóng hỏa thiêu chết chúng, nhưng theo tiết lộ của Triệu lão đại có đầu mục Di Lặc giáo là Lưu Ngưng Tĩnh bị vây trong động, nên muốn dụ ả nữ tắc ra bắt sống, nếu nửa canh giờ không ra sẽ phóng hỏa, hiện đã tới giờ…
Tướng chủ Vĩnh Hưng quân Hoàng Trụ thiếu chút nữa cười ra tiếng, bắt sống Triệu lão đại, chém chết Triệu lão nhị? Tên nhóc con đó đùa quá mức rồi, tuy nhìn thấy khói đen bốc lên ở Triệu Công sơn, hắn vẫn không tin.
– Ngươi nói sao? Còn có cả người Di Lặc giáo ở đó?
– Vâng!
Trương Phương Bình tức thì đứng dậy, hạ lệnh: – Giáp Tử doanh đã thắng, giờ hãy cho bản soái thấy thủ đoạn của Vĩnh Hưng quân, nếu các ngươi thất bại, trong danh sách cấm quân sẽ không còn tên các ngươi, lão phu sẽ xin bệ hạ xóa bỏ đội quân vô dụng này.
Hoàng Trụ hết hồn, vội chắp tay nhận lệnh, vội vàng đi bố trí, trận này không còn đường đánh vờ vịt cho qua nữa, chỉ còn cách tử chiến…
Trương Phương Bình nhìn Vĩnh Hưng quân tổ chức đội ngũ tiến về phía trước, sai thuộc hạ mang cho Hầu Tử một bát rượu ấm, ôn hòa nói: – Nói cho bản soái biết tướng chủ nhà các ngươi làm thế nào, càng tỉ mỉ càng tốt.
Hầu Tử uống liền một hơi hết bát rượu, tạ ơn xong đem chi tiết chuyến hành quân của bọn họ kể sống động như thật, trước kia ở Nguyên Sơn nghe Hoàng tiên sinh kể chuyện rất nhiều, nên biết làm sao kể chuyện cho hay, đám Thương Nhĩ làm sao phá hủy từng trạm canh ngầm, Vân Tranh đeo gùi cổ vũ sĩ khí, Bành Cửu giả dạng đạo phỉ vượt cầu treo…
Còn về phần Tiếu Lâm, bỏ đi, Vân gia từ trên xuống dưới có lẽ ngoài Tịch Nhục tỷ tỷ thì ai cũng ghét, hắn cũng không rõ toàn bộ câu chuyện lắm, không biết thân phận Tiếu Lâm, chỉ nghe đám Thương Nhĩ kể, kẻ này đâm sau lưng thiếu gia, suýt hại chết cả nhà.