Ba ngày sau..
Lương Tiếp chân dài tay dài hiện toàn thân be bét bùn đất, kẹp hai đầu móc sắt vào tảng đá hơn trăm cân, phất tay hô: – Kéo!
Hai sương quân đặt thừng trên vai, ra sức kéo đi, tảng đá lớn vốn cần tới bốn năm người mới nhấc lên được, giờ dễ dàng được đòn bẩy nâng lên khỏi lòng sông.
– Xoay phải! Mả cha nó không biết bên phải à, hay dùng tay nào bóp vú lão bà thì đó là tay phải. Lương Tiếp chửi bới:
– Mỗ bóp cả hai tay. Sương quân kia vừa kéo đá vừa có sức đùa, kéo đòn bẩy về phía tay phải, hạ xuống ván trượt.
Lại có hai xương quân nữa xoay bàn quay như lừa kéo cối xay, tảng đá liền chầm chậm leo lên dốc, đá lên rồi, Lương Tiếp thu ván trượt về, tốc độ nhanh kinh người.
Chỉ là làm việc thôi, có gì để nói đâu, sương quân sinh ra để làm việc, nhưng hiện giờ làm việc Lương Tiếp thấy toàn thân thư thái, tướng chủ đang ở bên bờ, chỉ đạo một đám thợ mộc chế tạo “đồ chơi”. Lương Tiếp bội phục tướng chủ sát đất, mấy món đồ chơi thôi mà khiến công việc vất vả nhẹ nhàng như không vậy.
Lại đặt một tảng đá lớn lên ván trượt, nhìn cái món đồ chơi ba chân xếp dọc lòng sông, tiếng cười tiếng nói không ngớt, mọi người làm việc không ngờ còn vui vẻ, kéo tảng đá ra như nhổ củ cải, cảm giác rất thích thú, Lương Tiếp thấy mình như người khổng lồ tràn đầy sức mạnh vậy. Chỉ là không biết tướng chủ muốn phân loại đá lớn đá nhỏ rồi xếp chỉnh tế bên bờ sông làm cái gì, Lương Tiếp tò mò lắm nhưng không hỏi, ngốc như mình không hiểu nổi.
Thừa nhận bản thân ngốc cũng cần dũng khí, nhưng ở đây thì không thành vấn đề, chỉ cần nhớ lại trước kia mình vác đá lên bờ như lừa là ai nấy đều có chung quan điểm.
– Mặt trời mọc ở phía tây rồi à, Lão Bành ngươi luôn bày trò trốn việc, hôm nay sao lại chăm chỉ thế? Nhân lúc rảnh rỗi, Lương Tiếp huých vai Bành Cửu cũng lấm lem bùn đất không khác gì mình, trêu chọc: Bành Cửu cười nhe răng, tựa hồ rất sướng khoái, lớn tiếng hô: – Các huynh đệ, hăng hái lên.
Đất ở Thục đa phần là đất đỏ, là loại đất đốt gạch tốt nhất, có thứ tốt như thế mà không xây dựng quân doanh thì phí, nên đá hay đất đều là bảo bối, ở gần Thành Đô kiếm được nhiều đá với đất thế này đâu có dễ.Tiếng hô sung mãn tinh thần, tràn ngập hi vọng.
….
Tô Tuân cực kỳ hổ thẹn, không phải vì ông ta đem lời Vân Tranh nói cho Trương Phương Bình gây ra hậu quả nghiêm trọng, mà là vì nụ cười sáng lạn của Vân Tranh.
Nay nhà nhà gặt gấp vụ chiêm, Trương Phương Bình phát động toàn bộ bách tính Thành Đô ra ruộng, khắp nơi đều thấy đám đông bận rộn, trời cao phù hộ, mùa mưa năm nay còn chưa tới. Trương Phương Bình đánh cược thắng rồi, bất kể thế nào, ông ta đã giành giật với trời được một vụ lương thực cho bách tính, thêm vào lương thực từ Hán Trung vận chuyển tới, ít nhất bách tính có cái nuôi miệng.
Trương Phương Bình thắng, tình cảnh của Vân Tranh rất lúng túng, lời y chỉ trích Trương Phương Bình trước đó bất kể có lý tới mấy cũng vô ích rồi, vì người ta thắng, chân lý luôn thuộc về người chiến thắng.
Nhìn Vân Tranh bê bết bùn đất, đi chân trần, chỉ có hai cái răng cửa vừa to vừa trắng là khác những người còn lại, Tô Tuân đứng trên bờ, lần đầu trong đời hận cái miệng của mình, Vân Tranh thích sạch sẽ, thậm chí là sạch sẽ tới quá mức, đến hàng xóm láng giếng cũng biết rõ điều này, vậy mà giờ cũng phải chật vật xuống sông vác đất đá.
Trương Phương Bình chỉ hứng thú với công cụ lắp dọc sông thôi, còn thảm cảnh của người khác ông ta chẳng quan tâm, những tảng đá lớn trước kia đổ đầy sông đã không còn nữa, chỉ có đám quân sĩ đang vét bùn, gật gù hài lòng, tiến độ rất tốt. Ông ta càng lúc càng thấy quyết sách của mình là chính xác, bất kể là hành quân đánh trận hay là làm việc cực nhọc, luôn cần người đọc sách thánh hiền chỉ huy, như thế mới bù đắp được thiếu xót giáo hóa của quân tốt tầng cấp thấp.
Ông ta là người thuộc phái hành động, bất kể dúng hay không, cứ đề xướng rồi thực hiện đã, lớn gan tới mức phát hãi, trời cao phù hồ tên đần độn to gan này, trước tiên là đánh cược đúng thời tiết, sau ma xui quỷ khiến đưa Vân Tranh tới Vũ Thắng quân, bất kể mục đích ban đầu của ông ta là gì, kết quả cuối cùng đều có lợi cho ông ta.
Khi Vân Tranh không khác gì người bùn từ dưới sông leo lên, Trương Phương Bình cười gật đầu: – Giỏi, thiếu niên là phải trải qua rèn luyện, thêm vài năm nữa sẽ thành trụ cột quốc gia.
– Đại nhân quá lời. Vân Tranh có chút bẽn lẽn xấu hổ:
Vẻ mặt này của Vân Tranh khiến Trương Phương Bình càng hài lòng, xem ra mới đầu coi y là gian thương mánh lới cho hơi nhầm lẫn, mọi việc làm của y đều có mục đích, mục đích đó là gì? Ông ta gặp nhiều thiếu niên cuồng ngạo rồi, nhưng đám cuồng sinh thường chẳng có bản lĩnh, trừ cái miệng không biết kiêng nể ai thì vô dụng.
Đối với biểu hiện ngông cuồng của Vân Tranh trước đó, Trương Phương Bình cho rằng y chỉ muốn thu hút sự chú ý của mình, để mưu cầu quan chức tiến thân, không sao cả, nếu như không tiến được vào tầm nhìn của quan trên thì bản lĩnh tới mấy cũng không có đất dụng võ, ông ta hiểu.