Trí Tuệ Đại Tống – Chương 189: Quyển 3 – Chương 53: Đổi lương thực lấy rượu – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 189: Quyển 3 - Chương 53: Đổi lương thực lấy rượu

Trương Phương Bình không đi một mình mà còn có một đám quan quân mặc giáp, bấy giờ Vân Tranh mới nhận ra nãy giờ mải suy nghĩ không để ý, xung quanh toàn là quân sĩ rồi, y nhận ra một người đó là Hoàng Trụ, tướng chủ của Vĩnh Hưng quân, nếu chỉ triệu kiến mình thì không cần 'đón tiếp' long trọng như thế.

– Sinh tử có số, phú quý ở trời, bất kể đi thuyền hay đi ngựa đều ba phần nguy hiểm, đừng nói tới Tam Hạp nước siết, người người nói già không nhập Xuyên, lão phu còn chẳng ngàn dặm tới đây, tuổi còn trẻ mà đã nhiều tâm sự là không nên, có tuổi rồi hẵng trầm tư cũng không muộn.

– Đa tạ phủ tôn dạy bảo. Vân Tranh lần nữa chắp tay:

– Ngồi đi. Trương Phương Bình mới ngoài bốn mươi, người thấp nhưng đậm, da đen râu dài, mặt nghiêm nghị ít cười, quan phục phẳng phiu không một nếp nhăn, cho thấy là người khó tiếp xúc, vừa ngồi xuống là nói luôn: – Lão phu không may tới đây nhập chức đúng lúc đất Thục thiên tai, nhưng Thành Đô vốn là kho trời, chỉ cần những kẻ giàu có không ra sức tích trữ lương thực, lão phu cho rằng không có gì đáng lo, lũ hạn có thể hàng phục, nhưng diệt trừ lòng tham của con người thì khó càng thêm khó.

– Hạ quan lại nghĩ phủ tôn may mắn, khi nhập đông liên tiếp tuyết lớn đã làm trứng châu chấu chết sạch, nếu không thời tiết tốt lên thì châu chấu đã bay đầy trời.

Trương Phương Bình cười nhạt không bình luận, chờ đợi Vân Tranh cho mình lý do vì sao ra sức tích trữ lương thảo.

– Phủ tôn, Vân gia không nhiều người, không ăn hết mấy lương thực, nhưng nhà mở xưởng ươm tơ, bọn họ không đồng không ruộng, chính là người chịu ảnh hưởng lớn nhất, Vân gia nuôi mấy trăm người, cho nên không tích trữ lương thực là không được, phủ tôn nếu không tin cứ cho người tới hỏi.

– Không cần, lão phu cho người tới rồi. Trương Phương Bình đưa tay ra, một sĩ tốt đưa tới chiếc bánh bao đen xì xì, để qua đêm đã cứng lại như đá, ném chó chó chết, ông ta gõ cồm cộp lên bàn: – Đây là thứ ngươi cho thợ trong nhà ăn?

Vân Tranh gật đầu: – Vâng, chính là nó.

– Xưa nay những năm thiên tai, tá điền nương nhờ nhà địa chủ là thiên kinh địa nghĩa, chưa bao giờ nghe nói tới thợ đi ăn nhờ chủ xưởng, Vân gia cao nghĩa. Một tên quan quân giọng có phần mỉa mai xen vào:

Vân Tranh không trả lời hắn, nhìn Trương Phương Bình chờ đợi.

Thành Đô đầu xuân đã thoát khỏi sự tiêu điều của mùa đông giá rét, cửa hiệu hai bên đường đều mở cửa nhiệt tình chào mời khách, Vân Tranh hôm nay trước khi vào thành bị Vân Nhị đòi mua một bộ tượng đất, chẳng hiểu vì sao lớn thế rồi mà còn thích tượng đất, thế nên rời phủ nha, không về nhà vội mà tính ra chợ đi dạo một vòng.

Ở cửa có mấy thương cổ đứng ngoài chầu chực, thấy Vân Tranh bị một đám binh sĩ 'áp giải', vội đi tới thăm dò: – Vân tiểu đệ, chuyện gì thế này?

– Các vị lão ca, phủ tôn đại nhân thấy nhà ta có quá nhiều lương thực, nên nên muốn ta bán lương thực ra với giá thị trường.

Cả đám thương cổ tái mặt nhìn nhau, không còn lòng dạ tán gẫu nữa, chắp tay qua loa rồi líu ríu vào phủ nha, xem ra cũng được Trương Phương Bình triệu kiến.

Hàn tham tướng thấy Vân Tranh không về mà đi ra chợ, sầm mặt nói: – Vân công tử, phủ tôn đại nhân lệnh cho ngài về mang lương thực đi bán.

– Ta là tội phạm sao? Nếu đúng, ngươi cứ việc bắt ta vào nhà lao, sau đó tới lục nhà xét nhà, cứ theo vương pháp mà làm. Nếu không, ta đi đâu là việc của ta.

Hàn tham tướng á khẩu, hắn biết thân phận của Vân Tranh nên không dám tùy tiện, thế là cả hàng người dài lẽo đẽo theo sau Vân Tranh đi chợ.

Vân Tranh đi qua một một hàng bán dưa, cắn thử một miếng, nhổ hạt đi, hôm nay thử thăm dò một chút, Trương Phương Bình làm Vân Tranh thất vọng.

Ông ta có vẻ không phải là người thích thủ đoạn mềm dẻo, đoán chừng cuối cùng khả năng dùng vũ lực rất cao, người này tới đây không phải là để giúp bách tính Thành Đô, mà là để hại người.

Chỉ có điều tri phủ đại nhân, công khai chống đối là không ổn, thế Vân Tranh đem lương thực đi bán, thực gạo Vân gia cũng chẳng còn nhiều, đa phần là lúa mì, mà ở Thành Đô, lương thực là gạo, quan gia liệt lúa mì vào danh sách lương thực cứu tế, nên y kéo đi ba xe gạo, nhưng không phải bán cho kho thường bình mà là kho rượu của quan phủ, rồi kéo về tới mười xe chở rượu, gấp ba lần thường ngày, vì chỉ có lúc đói kém giá rượu và lương thực mới không chênh lệch là bao, nếu không giá rượu cao khiếp người.

Rượu gạo thì cần bán nhanh, nếu không để lâu sẽ chua, muốn dùng làm dấm cũng chẳng được. Bằng vào thứ rượu này đem về chưng cất bán đi dư sức bù khoản lỗ vì trước đó mua lương thực giá cao, thậm chí còn lãi.

Suốt cả quá trình đem lương thực đổi rượu đó, Vân Tranh dửng dưng như không, mặc kệ Hàn tham tướng mặt đen như đít nồi, Trương Phương Bình nghe nói Vân gia chỉ bán đi ba xe lương thực thì chửi bới một hồi, nhưng nhất thời chẳng thể làm được gì, vì lúa mì không tính là lương thực, đây là quy định lấy từ ( Khánh Lịch biên xá) do chính ông ta tham gia biên soạn, thế nên đành trơ mắt nhìn lương thực Vân gia vẫn chất cao tới tận nóc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.