Chuyện trước mắt thế là tạm ổn, chuyện đói kém xa hơn thì của người lớn, trẻ con không lo, Vân Nhị và Tô Thức muốn đi chăn dê, bị Lục Khinh Doanh biết được ném roi chăn dê lên nóc nhà, Vân Đại về nhà vừa vặn nghe nàng giáo huấn chúng.
– Không chuyên tâm đọc sách, nhất định muốn đi chăn dê là sao, ca ca đệ từ sáng tới tối bận rộn ngoài ruộng, Tịch Nhục vất vả chăm tằm, đệ không để trong nhà bớt lo đi một chút được à, tiểu tổ tông, hai đứa chỉ cần đọc sách là được, chăn dê để Hàm Ngưu làm.
Hàm Ngưu lúc này đang leo lên nóc nhà lấy cái lấy cái roi đẹp đẽ, cao hứng muốn đánh dê đi ngay, hắn không thích ở nhà, chỉ thích ra ngoài trời đất rộng rãi.
Vân Tranh thấy Tô Thức quyến luyến nhìn đàn dê nhà mới mua, cười nói: – Trẻ con đều thích mấy việc này, trước kia Vân Nhị cũng thích chăn trâu, một hai lần chẳng sao, chúng nó chơi thôi, có định chăn dê thật đầu mà nàng lo.
Có câu này của Vân Tranh, hai đứa bé liền lớn tiếng gọi Hàm Ngưu đợi mình.
Lục Khinh Doanh cầm cái phất trần đánh chan chát lên người trượng phu, bề ngoài là giúp Vân Tranh phủi bụi, thực tế thì khỏi cần phải nói.
– Được rồi, được rồi, đánh nữa thành vết rồi người đau lòng chẳng phải lại là nàng sao, ăn cơm thôi.
Năm thiên tai cơm nước chẳng có gì ngon lành, vì trời hạn hán, tới giờ vẫn không thấy rau cải đâu.
Hoán Khoa Khê thì cạn rồi, bây giờ chỉ còn những vũng nước lớn nhỏ, cá chạch đông nhung nhúc tụ tập vào đó, thành sân chơi của đám trẻ con, đứa nào đứa nấy biến thành người bùn, ra sức bắt cá, sau đó xuyên thành chuỗi về khe với cha mẹ.
Trẻ con ăn cá ngon lành, không để ý nỗi lo trên mặt cha mẹ, sắp tháng ba rồi không có nổi một giọt mưa, năm nay không cày cấy được nữa, tốt nhất là chuyển sang những loại cây chống chịu hạn tốt, chỉ là đất Thục xưa nay là nơi chỉ lo lụt, không lo hạn, bách tính không hề có kinh nghiệm trong việc này, thế nên muốn chuyển giống cây trồng thì phải trông đợi sự dẫn dắt của tri phủ.
Vân Tranh thấy mình đã làm hết chuyện nên làm, còn cứu vãn bách tính thiên hạ là chuyện của hoàng đế, cứu vãn thành đô là chuyện của Trương Phương Bình.
Mà giờ ông ta cũng đang làm rồi, năm nay Trường Giang ít nước, cho nên lũ xuân không tới, ông ta ngày đêm điều động Vĩnh Hưng quân, Võ Thắng quân dùng lồng trúc chứa đá ném xuống sông, muốn nâng cao mực nước, để nước chảy vào kênh cho bách tính gieo trồng vụ xuân, yêu cầu bách tính chuẩn bị sẵn sàng xuống giống khi nước về.Tới kho Vân gia, giúp Lục Khinh Doanh kiểm kê tơ lụa, vuốt ve tơ lụa trơn mịn như da thịt lão bà, cảm khái vô cùng, thứ tốt thế này sao không dám sản xuất quy mô lớn? Những người thợ chăm chỉ luôn lo không có việc để làm, tằm nông luôn lo không ai hỏi mua kén, hồi ở Đậu Sa trại tơ lụa bán đi chỉ đủ đóng thuế, nguyên nhân là vì Đại Tống dùng tơ lụa hữu hạn, hoàng đế cấm chỉ trát nhiễm, khỏi phải nói tơ lụa nữa. Bán ra hải ngoại thì đường xá xa xôi, trên đất liền thì con đường tơ lụa đã bị phong tỏa, người Đại Tống thiếu dũng khí khai thác thị trường, thế là chỉ bán ở thị trường có hạn trong nước.
Vân Tranh thấy mình có trách nhiệm để người Tây Hạ được mặc tơ lụa đẹp đẽ, những cô nương má đỏ hây hây thích khiêu vũ nếu như mặc tơ lụa vào nhảy múa sẽ thế nào nhỉ?
Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc, Vân gia thì chỉ cần ít da trâu da cừu không đáng tiền thôi mà, còn nếu có người lén đem chiến mã trao đổi, Vân gia miễn cưỡng nhận vậy, dù sao hạnh phúc của khách hàng mới là quan trọng, Vân gia không phải chỉ biết tới tiền, Vân gia đơn thuần mang cái hay cái đẹp khắp thế giới.
– Phu quân, phu quân, làm sao lại chảy nước dãi ra thế kia? Lục Khinh Doanh lo lắng hỏi, vội lấy khăn tay ra lau miệng cho y:
Vân Tranh tỉnh lại, bế bổng Lục Khinh Doanh lên, hôn chụt lên môi nàng một cái rất to, như rút nút chai sâm panh.
Vốn quá quen với trượng phu lên cơn bất chợt, tuy trước mặt Tiểu Trùng có hơi xấu hổ, có điều không cần để ý nữa, vì Vân Tranh nói: – Vân gia giờ phải toàn lực kéo tơ, giao cho cho xưởng dệt ở Cẩm Quan thành dệt thành lụa, dệt xong mang về, nhớ, lụa nhà nhà ta không bán, nếu như lục gia có nhiều tơ cũng thu về, năm sau ta đi một chuyến, bán hết tơ lụa, nếu may mắn Thành Đô chúng ta sẽ có một con đường tơ lụa, thợ dệ không lo thiếu việc làm.
Lúc Vân Tranh đang ba hoa phét lác với lão bà thì Tiếu Lâm trốn trong phòng nghiên cứu từng chữ một trên phong mật hàm, ông ta xoay trái xoay phải, nhìn ngang nhìn dọc mà không thấy có gì, chẳng qua là Lý Nguyên Hạo cướp lão bà của nhi tử rồi phế hoàng hậu cũ, với tên sắc quỷ như Lý Nguyên Hạo có đáng gì đâu, một nữ nhân thôi mà.
Làm sao y nhìn ra cơ hội phát tài chứ? Làm sao lại bảo thăng cấp thành bảo mật tối cao gửi lên triều đình? Tiếu Lâm bực bội, nghĩ nát óc chẳng ra, có lẽ đây là bản năng gian thương? Chợt ông ta nghĩ ra bên cạnh mình cũng có một gian thương, vội vàng cưỡi ngựa tới Linh Tê Các, hỏi Hoa Nương xem có huyền cơ gì bên trong.
Hoa Nương xem xong, một thời gian dài nhắm mắt không nói gì, chỉ là bầu ngực cao ngất phập phồng liên tục, chứng tỏ kích động lắm, khi mở mắt ra vỗ phong mật hàm nói: – Đại Tống nếu muốn có thể phân hóa kẻ địch, giờ là thời cơ tốt nhất rồi, Lý Nguyên Hạo làm cái chuyện khiến người người căm ghét ấy, e rằng nhi tử ông ta cũng muốn giết ông ta, kẻ này bị cô lập rồi nên mới có hành vi điên rồ như thế, hoặc nếu không thì vì hành vi điên rồ này cũng khiến bản thân cô lập, kết quả như nhau.
– Vân gia có gì? Rượu mạnh, chúng ta đều biết thứ này thích hợp với nơi giá lạnh, nhất định sẽ bán rất chạy. Y còn cái gì nữa, tô hợp hương, nữ nhân rất thích, song số lượng lại quá ít… Nếu nói tới thứ nhiều nhất thì y có cái gì?
Tiếu Lâm không cần suy nghĩ nói ngay: – Tơ lụa, nhưng Lý Nguyên Hạo không cho lượng lớn tơ lụa vào Tây Hạ, giao dịch tơ lụa chỉ có thể tới Ngân Châu đô ti, người Tống tới đó chỉ đợi người ta xẻo thịt thôi.
Hoa Nương lắc đầu: – Đã bảo với huynh giờ Lý Nguyên Hạo bị cô lập mà lại, quy củ của ông ta còn hữu hiệu sao? Trước khi Tây Hạ có một nhân vật đủ mạnh nắm thế cục… Không đúng, huynh bảo y muốn đích thân đi một chuyến? Vân Tranh thích sống an nhàn, không có chuyện đơn giản vì vài đồng tiền mà vất vả đâu, nhất là giờ có thê tử như hoa như ngọc, y nỡ bỏ đó mà đi, thế nào cũng có tính toán gì đấy, không được, muội phải tới đó xem cái đầu của con gà nhép đang toan tính cái gì. Nói tới đó quên luôn Tiếu Lâm, vội vàng nhảy xuống đất, sai người chuẩn bị xe ngựa tới Vân gia, nàng ngửi thấy có chuyện thú vị, đã thế sao thiếu phần nàng được.
HẾT!