Còn về phần Bành Lễ tiên sinh nhận rượu xong mắng Vân Tranh một chập cái tội không chuyên tâm học hành, toàn làm chuyện linh tinh, Hàm Ngưu mồm mép vụng về, nghe ông cụ chửi mắng một hồi làm đầu óc mụ mị, chữ nghĩa trong đầu bay hết chỉ nói được: – Rượu này mạnh lắm, khác rượu uống thường ngày.
Mấy ông cụ đều qua cả cái tuổi xưa nay hiếm, lòng đều có chút kiêu ngạo thấy hết thứ thiên hạ chưa từng thấy, nên không để ý, mở ngay nút ra, hương thơm ngào ngạt. Bành Lễ tiên sinh thất kinh, nhìn thật kỹ, trong vắt thấy đáy, riêng về hương sắc thì đã tới tuyệt cảnh, chỉ không biết rượu ra sao, múc một muôi uống thử, lập tức phun ra, không ngờ rượu trúng nến đang cháy, thế là bùng lên ngọn lửa lớn, không phải Hàm Ngưu vẫn chưa về nhanh tay bóp chặt lửa thì ông cụ đã thành mèo trụi râu rồi…
Thế là hôm sau bốn ông cụ không hẹn mà cùng tới Vân gia.
Dưới gốc cây đại thụ, gió thổi lồng lộng, Bành Lễ tiên sinh nằm trên ghế tựa hỏi: – Ba vị tới đây cũng là vì thứ rượu kia à?
Hoàng ông gật đầu: – Lão phu tối qua ngủ lúc nào cũng không biết, thứ này không làm rõ, sao yên tâm được, hạ nhân đang kháo nhau ầm ĩ Linh Tê các đã bán nó với giá ngang với vàng rồi.
Nam nữ đất Thục làm việc là như không cần mạng, nhưng chẳng ai nói với Vân Tranh họ uống rượu cũng không cần mạng nốt. Từ khi trong nhà có rượu ngon, người trong nhà kể cả hạ nhân cứ kiếm cớ uống một ngụm, thế rồi nghe nói rượu này ở Linh Tê Các đã bán tới 60 quan một vò, vội khạc rượu ra, đây đâu phải rượu mà là dịch hoàng kim.
Bành Lễ tiên sinh khép mắt lại không nói nữa, thứ rượu này uống thì thống khoái đấy, nhưng say cũng chết người, đầu vẫn còn ong ong.
Lục Khinh Doanh tiếng là hầu hạ bốn ông cụ, thực ra là giám sát không cho họ đi xem nơi cất rượu, cười híp mắt không ngừng rót trà, nói gì cũng ngoan ngoãn vâng dạ, chẳng từ chối cũng chẳng đồng ý.
– Thôi vậy, lão phu đã xem văn chương ngươi nộp lên, lý giải về Xuân Thu vậy là đã có cơ sở, từ nay lấy nghiên cứu Xuân Thu làm học thuật chính đi, Xuân Thu tuy chỉ có một vạn tám nghìn từ, nhưng nội dung bao quát như biển khơi, có người cả đời cũng không thể hiểu hết. Muốn lấy Xuân Thu làm học vấn chính, còn phải đọc Xuân thu phồn lộ của Đổng Trọng Thư, bao gồm mười bảy quyển. Lão tiên sinh là thế, nói chuyện mấy câu thế nào cũng nhắc tới chuyện học vấn, đứa học sinh này tính cách không thích gò bó ràng buộc, giờ có cố giam vào thư viện nó cũng sẽ trốn ra ngoài như lần trước thôi.Ông đã dạy qua vô số người rồi, Vân Tranh tuy thuộc loại quái thai, nhưng bằng vào kinh nghiệm sống cả đời, ông vẫn nhìn ra, bây giờ gò ép Vân Tranh thành quân tử như ngọc là không được, sẽ mất đi linh khí, chẳng bằng thả y ra, cứ để y hấp thụ kinh nghiệm từ cuộc sống, đến cái tuổi tĩnh tâm lại, lắng đọng ắt sẽ có thành tựu vượt bậc, chỉ cần mình ở bên kịp thời uốn nắn, không cho đi lệch đường là đủ.
Thấy Vân Tranh cúi đầu nghe giáo huấn, không hề tỏ ra có chút bất phục nào nào, xem ra được giáo huấn từ lần trước rồi, Bành Lễ tiên sinh dạy bảo xong cười lớn đi tìm Ngũ Câu, ba ông già kia có lời muốn nói, mình mà ở đây chắc là họ chết nghẹn mất, con bé kia đã hành họ tới khổ rồi, đúng là một đôi trời sinh.
Người Vân gia hình như ai cũng nhiệt tình với việc kiếm tiền, mùi tô hợp hương ngào ngạt bao phủ khắp trạch viện suốt sáu ngày, trong sáu ngày đó, người bái phỏng liên miên không ngớt, nhất là thương nhân hương liệu của Thành Đô, sau khi kiểm nghiệm đều xác định đây là tô hợp hương chính tông nhất, đều sẵn sàng bỏ tiền lớn mua.
Nhưng ngay cả Hoàng gia muốn mua mà Lục Khinh Doanh không bán nói gì tới người ngoài, tổng cộng luyện được có chưa tới 20 cân tô hợp hương thì hết vỏ cây, cho vào cái rương nhỏ vẫn rộng, nên nàng không bán, Vân gia đâu thiếu tiến, chất cả đống tiền ở đó chẳng bằng giữ tô hợp hương dùng khi cần.
Vân Tranh không ý kiến, tùy nàng muốn làm gì thì làm, nói thực giờ tiền nhiều quá rồi, tất nhiên chẳng là gì so với hào môn đại tộc, nhưng đủ khiến một tiểu thị dân thỏa mãn tới chẳng cần kiếm thêm nữa, vấn đề này Lục Khinh Doanh xuất thân thế gia rõ ràng là hiểu hơn, để nàng quản là tốt nhất.
Hoa Nương bán được rượu giá cao, Ngũ Câu là người mừng hơn ai hết, có tiền rồi, cho nên chuyện xây cầu tự tin bội phần, chỉ là khi nghiên cứu Lăng Vân độ, phát hiện ra gần đó có cái cầu thiên nhiên, chẳng hiểu sao lại không có bất kỳ ai nhắc tới nó, thế nên trước khi làm cầu, Ngũ Câu quyết định tới điều tra thực tế.
Thời gian cứ vậy trôi đi, mùa đông tới không gì cản nổi, chỉ một trận gió lớn nổi lên thôi mà Thành Đô nhanh chóng từ giữa thu nắng gắt đã chuyển sang mùa đông, thời tiết năm nay thật lạ, không có chút thời gian quá độ nào. Gặp họa trước tiên là tằm mùa thu, Vân gia chết không biết bao nhiêu nong tằm, đều mang nuôi gà, Tịch Nhục khóc không còn nước mắt nữa, cả xưởng ươm tơ chỉ có tiếng thở dài, gặp thiên tai không phải chỉ có Vân gia mà các nhà khác cũng thế, nên xưởng khả năng phải ngừng hoạt động.
Đất Thục trước kia nuôi tằm hai mùa xuân và hạ, gần đây mới dần dần nuôi thêm mùa thu, đối với người nuôi tằm mà nói, tằm thu mới là bảo bối nuôi sống cả nhà, tằm xuân thì bán lấy tiền nộp thuế, tằm hạ thì bán chuẩn bị tiền năm sau đầu tư nuôi tằm, chỉ có tằm thu mới là đổi lấy cơm ăn, giờ tằm thu gặp thiên tai, cả nhà không còn gì để sống nữa rồi. Toàn thành bao phủ không khí u ám, sáu thành phú thuế tới từ gấm Thục, đau lòng không chỉ hộ nuôi tằm, quan phủ cũng cuống cả lên, nhiều thương hộ nghề khác cũng thở ngắn than dài, năm nay mua bán chắc chắn sụt giảm.