Trí Tuệ Đại Tống – Chương 171: Quyển 3 – Chương 35: Thất thường (2) – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 171: Quyển 3 - Chương 35: Thất thường (2)

Lục Khinh Doanh chọn lựa rất lâu mới đưa cho Vân Tranh cục nhỏ bằng đầu ngón út: – Bằng này là đủ rồi.

– Ngũ Câu béo lắm.

– Béo đến mấy cũng đủ rồi.

Vân Tranh đành đem cục ngưu hoàng nhỏ xíu đó tìm Ngũ Câu đang nhai lá bạc hà, áy náy đưa tới: – Hòa thượng, dùng tạm đi, không đủ ta lấy thêm.

Ngũ Câu nhìn thấy ngưu hoàng giật ngay lấy, chạy ra sân chặt một cành trúc, đập đốt, nước trúc màu xanh chảy ra, cậy một ít ngưu hoàng, dùng ngón tay hòa đều, sau đó uống một hơi hết sạch, cẩn thận cất chỗ ngưu hoàng còn lại vào lòng.

– Một chút như vậy sao đủ, không cần tiết kiệm, nhà còn mà.

– Đủ rồi, tiết hỏa quá nhiều thì dạ dày gặp họa, có nó bần tăng ngủ ngon được rồi, tối dùng lần nữa, nói không chừng sẽ khỏi. Ngũ Câu nói xong chắp tay vào phòng ngủ, hôm qua cả đêm không ngủ ngon:

Lục Khinh Doanh tới thăm Ngũ Câu thì người ta đã vào phòng, liền rủ Vân Tranh: – Phu quân, hôm nay chúng ta đi hái đài sen nhé.

– Không đi, ta phải đọc sách. Vân Tranh quay mặt đi, lẩm bẩm: – Bà nương hẹp hòi.

– Đủ dùng là được, sao lại nói thiếp thân hẹp hòi? Sống là phải như thế, chàng kiếm tiền, thiếp tiêu tiền thì phải biết tính toán, mẹ thiếp dạy, ăn không nghèo, mặc không nghèo, chỉ tính toán không tốt mới nghèo. Ngũ Câu đại sư không nói gì, sao chàng lại giận?

– Ta chỉ… Vân Tranh lúng túng:

Nói tới cãi nhau, Lục Khinh Doanh chẳng hề sợ, có lẽ vì có ưu thế tâm lý nhiều tuổi hơn, nhiều lúc nàng đối xử với Vân Tranh như đứa đệ đệ chưa hiểu chuyện, kéo trượng phu đệ đệ về phòng, đóng cửa sổ lại: – Chàng làm sao vậy, thời gian qua thiếp thấy tính khí chàng không được bình thường, lòng kìm nén gì đó, có chuyện gì thì nói ra hết đi, hôm nay chàng kiếm được cớ nổi giận rồi đó.Quả nhiên người Lục Khinh Doanh nhũn dần, không đẩy Vân Tranh ra nữa, run giọng cầu khẩn: – Phu quân, đến tối được không, hôm nay thiếp còn phải ra xưởng, Tịch, Tịch Nhục đang đợi …

Vân Tranh lại ừ, kết quả của lần ừ này là tới khi hai người rời phòng thì mặt trời đã lên tới ba cây sào, Hoa Nương liếc nhìn đôi mắt còn lập lờ xuân ý của Lục Khinh Doanh thì cười tủm tỉm, vờ hai bọn họ là không khí, khẽ đung đưa hai tay sau lưng hát nho nhỏ cái gì đó đi lướt qua trước mặt.

Lục Khinh Doanh xấu hổ không biết để đâu cho hết, từ khi gả cho Vân Tranh, nàng phá hỏng không biết bao nhiêu giới luật của nữ tử, nếu trước kia chỉ cần nghe tới những điều này thôi thì nàng đã cho rằng nữ tử như thế đáng thả lồng trôi sông, mặc dù biết mình làm thế không ổn, nhưng nàng vô cùng say mê cuộc sống tự do như vậy, say mê sự chiều chuộng dung túng của Vân Tranh.

Thấy ánh mắt trượng phu vừa hơi là lạ một chút Lục Khinh Doanh hết hồn, không xong, hôm nay không thể ở nhà, phải tới chỗ đông người, vậy là kiến nghị Vân Tranh đi xem xưởng ươm tơ nhà mình.

Xưởng ươm tơ mịt mù trong hơi nước, Vân Tranh đi dưới lán, nhìn vô số sợi tơ trắng liên tục quấn quanh con suốt, người nối tơ phải là thợ giỏi, Lục Khinh Doanh chỉ về phía trước, nơi đó hơi nước còn đậm hơn, nói: – Đó là chỗ nấu kén, nam nhân không được vào, nóng lắm, nhiều phụ nhân đều không muốn mặc y phục.

Cố ý, Vân Tranh chẳng muốn nhìn về phía đó một cái, làm như lạ lắm ấy, nữ tử ở Đậu Sa trại còn cởi mở hơn nhiều, y nhìn suốt rồi. Làm ra vẻ quân tử lỗi lạc, tránh xa cái chỗ Lục Khinh Doanh chỉ đi sờ mấy cái cột không biết bao năm tháng, đây chính là chỗ gấm Thục truyền thừa nghìn năm từng bước phát triển, chẳng trách lại có nhiều bài thơ về nghề làm nông ở đây như thế.

Tịch Nhục mồ hôi đầm đìa ở bên trong đi ra, nhận lấy ống nước Vân Tranh đưa cho, uống một ngụm đã đời, thở một lúc mới nói: – Chỉ còn 500 cân kén tằm nữa thôi, qua hôm nay công việc sẽ nhẹ hơn nhiều, thiếu gia sao lại tới đây, nơi này là chỗ của phụ nhân, thiếu gia tới sẽ không may mắn.

– Uống nước thêm đi, may với không may cái gì, người làm việc dương khí nặng, không phân nam nữ, trước kia thiếu gia ngươi cũng làm việc ở công trường còn lạ gì, cho sau này chú ý làm cơm nước ngon lành một chút, nhà khác cơm trưa không khác gì cám lợn, nhà ta không được phép nhớ chưa, con người phải ăn no mới làm việc được. Vân Tranh cái hồi làm ở xưởng nhuộm suốt ngày tiếp xúc với hóa chất độc hại, đồ bảo hộ chẳng có, cơm thì nấu ở bếp ăn công nghiệp, nuốt không trôi, y hiểu cái nỗi khổ đó: – Nếu không thì tăng thêm chút tiền lương cho họ.

– Không được đâu thiếu gia, tiền công cả phủ đều như thế, nha hành đã ấn định rồi, nhà ta tự ý tăng tiền công, sau này không tuyển được thợ nữa.

– Cái gì, chẳng lẽ nơi này đã có nghiệp đoàn rồi? Vân Tranh bất ngờ hết sức:

– Thiếu gia, nghiệp đoàn là gì vậy?

– À không có gì ta nói linh tinh thôi. Vân Tranh hiểu ra rất nhanh, nha hành là nơi giới thiệu lao động thôi, lý gì không cho tăng tiền công, khỏi nói cũng biết là tổ chức ăn tiền nhà phú quý chèn ép bách tính: – Vậy nhớ lời ta, thức ăn phải làm cho thật ngon.

HẾT!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.