Trí Tuệ Đại Tống – Chương 165: Quyển 3 – Chương 29: Hòa thượng đại đức – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 165: Quyển 3 - Chương 29: Hòa thượng đại đức

Đoạn Hồng? Hắn bắt đầu giám thị cả Linh Tê các rồi sao? Đi qua bên cạnh mà hắn không có phản ứng gì, tên này thông minh hơn người, làm sao bất cẩn như thế?

Vân Tranh tới gần, thuận theo hướng ánh mắt của hắn, phát hiện ra hắn đang nhìn về phía chủ lâu của Linh Tê các, nơi đó có tiếng ca trong veo xen lẫn tiếng tỳ bà truyền tới, đang hát bài ( Tống Biệt) mà Vân Tranh mượn tạm, vậy người hát hẳn là Đường Đường?

– Ta không đủ tiền, cho nên chỉ có thể đứng đây nghe, cảm giác nàng hát cho mình nghe, tống biệt, tống biệt… Giọng Đoạn Hồng đột nhiên vang lên làm Vân Tranh giật bắn mình, người Đại Tống không giỏi che dấu tình cảm của mình, đa phần đem tình cảm gửi gắm vào thi từ, lão nông không làm chuyện phong nhã đó, vì thế 'ta muốn nghỉ ngơi cùng nàng', thành phương thức biểu đạt dũng cảm nhất, thực tế nhất, có điều phương thức đó người nghe khác nhau có kết quả khác nhau.

Hiện Đoạn Hồng cũng đang la hét với người khác như thế, chẳng qua đối tượng hắn bày tỏ không nghe thấy.

– Đó là một khúc từ thôi, Đường Đường biểu diễn cho rất nhiều nam nhân nghe, không phải nói với ngươi, nếu không có tiền, để ta tài trợ.

Người có đam mê âm nhạc phải ủng hộ, nếu không hắn suốt ngày ngồi trước nhà mình tra gian bắt cướp thì không hay.

– Không cần. Đoạn Hồng lạnh lùng từ chối rồi xoay người đi vào đám đông náo nhiệt.

Ngũ Câu không biết đi theo từ khi nào, khi Vân Tranh đá đít Hàm Ngưu đang ngủ gật chui vào xe, thì ông ta nhảy vào, làm xa rung chuyển, còn cười như phật Di Lặc, định đợi Ngũ Câu hỏi mình và Đoạn Hồng có chuyện gì để xỉ vả một phen, vậy mà ông ta không hỏi, rất bực. – Hòa thượng, có phải cũng định tới đây lừa dối ta?

– A di đà phật, Phật da không làm chuyện gian dối. Ngũ Câu định nói đỡ cho Tiếu Lâm vài câu, nhưng thấy thái độ Vân Tranh bất thiện, biết không ngậm mồm lại:

Té ra mục đích tới đây của Ngũ Câu không hề đơn giản, trên Lăng Vân độ có một cái cầu treo, vì lâu ngày không tu sửa, cho nên mấy năm trước một thương đội đi qua đó, kết quả là cầu đứt, cả người lẫn gia súc và hàng hóa rơi xuống sông, ba mấy người không ai còn sống. Cầu treo Lăng Vân Độ lại đường nối giữa Thục và Hán Trung, mỗi ngày không biết bao nhiêu hàng hóa lưu thông, giờ bị kẹt, hàng hóa chất đống như núi ở Kim Ngưu đạo, không thể vào Hán Trung, phải theo Hán Thủy vào Trường Giang tới Dương Châu.

Trên Kim Ngưu Đạo có một ngôi chùa, thờ cúng Võ Tắc Thiên, chủ trì Hoằng Nhẫn đại sư thấy giao thông đoạn tuyệt, lo lắng trùng trùng, thề phải xây một cái cầu sắt ở Lăng Vân độ.

Sau khi quan phủ làm lại nhịp cầu, ông ta liền cầm bát hành tẩu thiên hạ hóa duyên, muốn kiếm tiền xây cầu, vỗ về oan hồn chết thảm.

Gần đây mới kiếm đủ tiền làm cầu, nhưng khi vỡ đất khởi công thì gặp khó khăn trùng trùng, đầu tiên mưa lớn làm lở núi, làm Hoàng Nhẫn đại sư tuổi bát tuần chôn vùi phía dưới, tiếp đó trâu kéo xích sắt cũng cũng trượt chân rơi xuống sông, việc sửa cầu phải dừng lại.

Người đời cho rằng Hoằng Nhẫn đại sư lục căn chưa tận, không đủ phúc duyên làm cầu, lại cố mà làm, nên bị trời phạt. Con sông Nhị Long này vốn không thể dùng xích sắt xây cầu, vì hai con rồng bị phạt mà chết, ghét đồ sắt, nên mới gây sóng gió phá hoại.

– A Di Đà Phật, Hoằng Nhẫn đại sư ba mươi năm đi khắp nam bắc, đi qua hai bờ Hoàng Hà, mang nghị lực hoài bão lớn lao, muốn tạo phúc nhân gian, nay xương cốt chưa lạnh đã có kẻ rỉa rói sau lưng, làm tăng lữ thiên hạ nhìn vào xét nét. Bần tăng tuy bất tài, cũng quyết tới sông Nhị Long tiếp tục làm cầu sắt, trả lại sự thanh bạch cho Hoằng Nhẫn đại sư, trả lại từ bi cho Phật.

Ngũ Câu nói những lời này bằng giọng hết sức kiềm chế:

– Cần ta giúp không, gần đây có ít tiền. Vân Tranh thở dài hỏi:

– Bần tăng cần một lọ một bát là đủ rồi, năm xưa Hoằng Nhẫn đại sư đi khắp vạn hộ, mưu lợi cho thiên hạ, bần tăng sao dám đi đường tắt làm nhục thanh danh đại sư.

Đừng thấy Ngũ Câu suốt ngày cười hì hì, ăn uống không biết kiêng kị, lời nói càng phóng túng, nhưng ông ta là người tâm chí kiên cường tới cực điểm, nếu ông ta nói không cần là không cần thật, nếu không ông ta đã chủ động đòi rồi.

Hôm nay người không vui không chỉ có Vân Tranh, Lục Khinh Doanh bi thương ngồi trong hoa sảnh, tay cầm tiêu nhưng không có lòng dạ nào thổi, nghe nói ở Linh Tê các có nữ tử tên là Đường Đường, xinh đẹp vô cùng, lại có hai má lúm đồng tiền giống phu quân, hơn nữa ở đó còn có Hoa Nương, nữ nhân đó và phu quân rất lạ, dù tuổi hai người họ chênh lệch lớn, nhưng nàng không yên tâm.

Tiểu Trùng hai tay chống cằm ngồi cùng đại tiểu thư nhà mình, nó không hiểu vì sao đại tiểu thư tâm tình không tốt, cô gia chẳng qua tới Linh Tê các thôi mà, nghe nói ở đó thú vị lắm, hỏi Liêu quản gia, lại chẳng chịu nói thú vị thế nào.

Tịch Nhục ngồi trong sân vừa len len đưa mắt nhìn Lục Khinh Doanh vừa thêu hoa, Vân Nhị cầm cuốn sách ngồi dựa vào Tịch Nhục đọc, ở phương diện văn chương, Tiểu Thức vượt nó quá xa, điều này làm nó không chịu được.

Có tiếng bánh xe nghiền lên đá, Lão Liêu đang chầu chực ở cổng vội chạy ra nhìn, mặt cười tới nhăn lại, thiếu gia nhà mình rốt cuộc là người biết tiết chế, ứng phó với đồng song rồi về ngay, thế là tốt, thế là tốt rồi, phu nhân cứ đứng ngồi không yên nãy giờ.

– Ta về rồi đây! Vân Tranh đẩy cửa gọi lớn, tay còn xách mấy bọc lá xen rất to:

Vân Nhị ngồi bật dậy, chạy tới dí mũi vào hít hít: – Đệ xí gà om hũ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.