Cả nhà cao hứng quây quần ăn cơm trưa quanh bàn lớn, Vân Tranh tươi cười như không, song ăn cái gì cũng vô vị, thời gian y không có nhà, trải qua xử lý khéo léo của Lục Khinh Doanh, hiện có thể ăn cơm trên bàn chỉ còn Vân Đại, Vân Nhị, Lục Khinh Doanh và Tịch Nhục, đáng nhẽ còn có đám Thương Nhĩ, nhưng bọn họ vốn trước nay không quen ăn bàn, ôm cái bát to kiếm chỗ thoải mái ngồi xuống thích hơn nhiều.
Nếu như không có cái chuyện Bạch Ngọc đồ khốn kiếp kia, Vân Tranh thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ rồi, có thê tử xinh đẹp, đệ đệ ngoan ngoãn, nha hoàn xinh xắn, nhà cửa rộng rãi, cuộc sống giàu sang, còn thiếu gì nữa đâu.
Ăn xong phe phẩy cái quạt đi trong sân như sư tử tuần tra lãnh địa, Vân Tam cáo mượn oai hùm lẽo đẽo theo sau, bất kể thấy ai cũng sủa gâu gâu vài tiếng, thể hiện địa vị đặc biệt của mình, con rắn thì vẫn quấn mình ngủ trên xà nhà, giờ nó đã quen với mấy cái cột to quét sơn trơn trượt, không bị rơi xuống nữa.
Mọi thứ trong nhà vẫn thế, chỉ là nề nếp quy củ hơn nhiều rồi, trừ Tịch Nhục ra thì nha hoàn phó dịch trong nhà đều mặc đồng phục giống nhau, nhìn thấy Vân Tranh là đứng sang bên đường, đầu hơi cúi xuống, khẽ gọi một câu 'thiếu gia'.
Thế là bắt đầu có bóng dáng một gia tộc lớn rồi, đoán chừng cả tháng qua Lục Khinh Doanh chỉ làm mỗi chuyện này, trước kia y còn ở nhà nên nàng không thể bắt tay chỉnh đốn được.
Vốn định đi dạo cho tiêu cơm rồi về phòng cùng lão bà 'tâm sự' cho thỏa nỗi nhớ mong, ai ngờ đám Triệu Tử Tinh mò tới nhà, kẻ nào kẻ nấy ăn mặc là lượt, tóc tai chải chuốt, mặt mũi sáng sủa, thấy Vân Tranh háy mắt ra hiệu liên hồi, cứ như trong nhà không phải là là chỗ để nói.
– Có gì thì nói đi. Vân Tranh sai mang trà lên, hỏi thẳng:
Chu Đồng vẫn cẩn thận nhìn quanh như trộm, đến khi Tịch Nhục đi rồi mới thì thầm: – Linh Tê các, nha nội mời khách, hôm nay Đường Đường đại gia biểu diễn, được nghe giọng nói như đường mật của nàng là may mắn không nhỏ.
Vân Tranh không muốn đi, kiều thê đang đợi, ngu gì mà đi, vả lại đi tới đó gặp phải Hoa Nương thì xấu hổ lắm, mình từng nói không bao giờ bước chân vào thanh lâu, giờ mà tới đó, không biết sẽ bị nữ nhân đó trêu chọc thế nào, kỳ thực nhiều lần bị Hoa Nương dụ dỗ, Vân Tranh cũng tò mò lắm.
Hay là đi? Đi thôi, mình là cái thứ họa hại, ở nhà không hay, vừa về nhà đã đem ngay rắc rối về còn gì, chẳng bằng ra ngoài giải xui một chút, Vân Tranh cuối cùng cũng kiếm được lý do thuyết phục bản thân, đứng dậy nói: – Chư vị huynh đệ đợi chút, ta đi báo với chuyết kinh một tiếng.
Cả đám giơ ngón cái lên, cái này không phục không được rồi.
– Các vị huynh đệ, mời. Triệu Tử Tinh xoạch một cái mở quạt gấp, đong đưa ống tay áo đi vào:Cứ tưởng là bên trong còn ầm ĩ hơn bên ngoài, đi vào mới biết là khác hẳn, cứ như có tường cách âm vậy, đại sảnh im ắng, chỉ có hai thị nữ mặt hoa da phấn đợi sẵn, nhìn thấy Triệu Tử Tinh lập tức duyên dáng thi lễ, tiểu cô nương chẳng có ngực, mông thì lép, nhưng khi nhún người thi lễ, lộ ra cái cổ trắng ngần, xương quai xanh thanh mảnh, đủ làm đám thiếu niên nuốt nước bọt.
– Đại gia tới đây là gặp Đường Đường.
Mã Thắng nói văng nước bọt, tức thì bị Triệu Tử Tinh và Chu Đồng ném cho cái nhìn khinh bỉ, cả tiểu thị nữ cũng lờ đi như không nghe thấy, làm hắn xòe quạt che mặt lui ra sau.
Mấy lời xã giao thì phải để tên sĩ tử bại hoại Chu Đồng ứng phó, hắn phủi ống tay áo, chắp tay hơi nghiêng đầu nói: – Hai vị tiểu thư, tiểu sinh hôm nay cùng các vị đồng song du hành Thành Đô, nghe nói nơi này là chỗ tao nhân mặc khách qua lại thi thố cầm kỳ thi họa, còn cả tiếng ca của Đường Đường đại gia ba ngày vẫn vương vẫn trong lòng, cho nên tới bái phỏng, mong hai vị tiểu thư giúp cho.
Đấy văn nhân bại hoại là phải như thế, mắt thì đảo loạn lên cái cổ của tiểu cô nương người ta, chỉ muốn đè nghiến người ta tại chỗ, nhưng mồm thì vô cùng nhã nhặn êm tai, mục đích thì không khác gì Mã Thắng nói, nhưng vào tai người nghe có cảm giác khác quá nhiều.
Vốn giờ này không còn phòng nữa, nhưng thân phận Triệu Tử Tinh bày ra đó, liền có phòng ngay, một phụ nhân lục y phe phẩy cái quạt vẻ hình mèo đùa bướm, đứng ở cầu thang, người chưa tới mà hương thơm đã ngào ngạt.
– Nô gia Bích Đào, đêm nay hào khách say ở gian này được chăng?
Triệu Tử Tinh đi tới dùng ngón tay chơi đùa lọn tóc của phụ nhân, đánh mắt về phía Thôi Đạt: – Tiểu Thôi lần đầu tới đây, muốn tìm người ôn nhu một chút, Bích Đào tỷ tỷ, chớ để Tiểu Thôi thất vọng nhé.
Phụ nhân lấy quạt che miệng, ghé tới bên tai Thôi Đạt không biết nói gì, chỉ thấy Thôi Đạt hồn siêu phách lạc đi theo nữ tử xương gò má rất cao đó, Vân Tranh nhìn cảnh này liền hiểu ba phần nhan sắc bảy phần trang điểm mà Hoa Nương nói có nghĩa là gì, một nữ tử bình thường, tới chỗ xa hoa mà cao nhã như Linh Tê các, giá trị bản thân liền tăng vọt.
Chu Đồng là cao thủ chốn phong nguyệt, đi tới đâu tay chân xuồng xã tới đó, không nữ tử nào thoát được ma chưởng của hắn, bộ dạng như quỷ đói lâu ngây, nhưng chớ coi thường, không nữ tử nào có thể kéo hắn vào phòng. Triệu Tử Tinh thì càng không chấp nhận nổi nữa, mặt đầy dấu son, cười ha hả nhét bạc vào ống tay áo mỹ nữ, mấy tên khác lóng ngóng học theo, không bị người ta lườm thì cũng cúi đầu nhé tránh, làm vẻ mình là con nhà lành, không phải loại gái đó, tỏ vẻ ủy khuất.
Vân Tranh đủng đỉnh theo sau Triệu Tử Tinh, đám nữ tử bị hắn hút hết rồi, y an toàn, chẳng có nữ nhân nào khiến y hứng thú, không biết lão bảo tử ở đâu.
HẾT!