Khi trời sáng, Vân Tranh bị cơn đói đánh thức, đi ra tiền sảnh nhìn thấy Tô Thức đã ngồi trên bàn ăn ngấu nghiến, cả cái quẩy rán to mà nó nhai vài cái đã hết, thấy Vân Tranh đi tới, nhe răng cười một cái coi như chào hỏi rồi lại cắm mặt ăn.
Khi Vân Tranh ăn tới cái quẩy thứ tư thì Hàn Lâm sức cùng lực kiệt xuất hiện, ngồi bịch xuống ghế, cầm bát cháo chẳng cần biết của ai, húp luôn.
– Đồ đệ của đạo trưởng đâu, nó còn nhỏ đừng hành hạ nó. Vân Tranh đủng đỉnh hỏi:
– Thanh Phong về Lão Nha quan rồi, ta bảo nó đi gọi Tiếu Lâm tới, chuyện này rất phiền phức, ngay cả Tiếu Lâm tới cũng chưa chắc giải quyết được gì, Vân Đại, giúp lão đạo với. Hàn Lâm nói vô cùng trịnh trọng:
– Không giúp, Mạnh Sưởng đã chết, quốc gia diệt vong cả trăm năm, lão bà của hắn cũng bị Thái tông hoàng đế siết cổ chết, còn thù hận gì mà không bỏ qua được? Cho nên ta không làm, đạo trưởng cũng đừng làm, ông không lo trên đời này có cái gọi là thiên phạt?
Hàn Lâm thất kinh, không dám tin chỉ trong một đêm Vân Tranh đoán ra được mục đích của mình.
– Kỳ thực không khó đoán, gia tộc ở Thành Đô cần trốn tránh không nhiều, có năng lực bố trí một mảnh đất như thế càng ít. Ta xác định chỉ có gia tộc phỉ tặc Lý Thuận mấy chục năm trước bị tiêu diệt là có khả năng, nhưng nhìn mộc phù dung ở nơi đó, ít nhất đã trồng trăm năm, vậy thì không thể là Lý Thuận, mà là gia tộc Mạnh Sưởng, không phải nhà họ thích phù dung à, tuy có phần võ đoán một chút, nhưng nhìn phản ứng của đạo trưởng là ta khẳng định rồi. Vân Tranh tò mò nhìn Hàn Lâm: – Rốt cuộc thân phận của đạo trưởng là gì? Thù oán trăm năm như thế hẳn là một câu chuyện rất thú vị.
Lục Khinh Doanh nhìn Hàn Lâm một cách ghét bỏ, bát cháo kia là của trượng phu nàng, nén giận đứng lên đi vào bếp nấu bát khác, Vân gia rất ít khi nấu ra cái gì mà lại còn thừa, kéo cả Tô Thức cho hai bọn họ nói chuyện.
Hàn Lâm tâm trạng rất xấu, không để ý xung quanh, lời của Vân Tranh cũng như không nghe thấy.
– Bỏ đi, nếu đạo trưởng không muốn nói thì thôi vậy, nhưng ta nhớ lần trước đạo trưởng nói Lão Nha quan chỉ còn ba người, gia tộc đã lánh đời gần trăm năm như Mạnh gia ắt có thủ đoạn giữ mạng, nếu đạo trưởng ra tay, ta e Lão Nha quan cũng tan tành. Đạo trưởng, sống nên thả lỏng hưởng thụ chút, bỏ đi ít trách nhiệm, đạo trưởng thích ăn ngon, không thấy cơm nước Vân gia ngon quá mức sao? Mấy lần đi lại vẫn quay về đây kiếm cái ăn. Vân Tranh thản nhiên vừa nói vừa xé cái quẩy thứ năm cho vào mồm: – Cho đạo trưởng biết, thực ra không phải đạo trưởng muốn ăn, mà là cổ trùng muốn ăn, nên ta làm món gì, đạo trưởng cũng thấy ngon. Từ hôm đầu tiên tới Vân gia ăn bánh bao nhân thịt, cổ trùng đã chui vào huyết mạch ký sinh rồi, đạo trưởng biết ký sinh là gì không? Là dần dần lớn lên trong thân thể, sống nhờ vào máu thịt của đạo trưởng. Đạo trưởng có thấy Vân gia sạch qua mức không? Đó là vì đề phòng cổ trùng thoát ra còn dễ thấy.
Cái bát cháo trong tay Hàn Lâm rơi xuống đất vỡ tan tành, mặt như người chết rồi: – Ngươi, ngươi hạ cổ trùng vào bần đạo?Ặc, phản ứng lớn thế, nói vui thôi mà, cổ trùng mà ta nói là con sâu tham ăn trong bụng ông chứ cái gì, đám người này không biết đùa à, Vân Tranh vội vàng đính chính: – Đạo trưởng, ta nói đùa thôi, nhà ta không có cổ trùng gì đâu.
Hàn Lâm vẫn nhìn Vân Tranh không chớp, giọng cực kỳ nghiêm túc: – Ta từng nghe kể về Miêu Cương, về vu thuật đen, trăm năm khó luyện, nhưng luyện thành thì vô cùng khủng bố, có thể thao túng một người mà người đó không hề hay biết. Gần đây trong Lão Nha quan cái gì cũng bất thường, Tiếu Lâm không ngờ lại đi thích một ả xướng phụ, Thanh Phong không muốn về, bị ta đuổi mấy lần mới ủ rũ mà đi, ngươi nói không phải cổ trùng, vậy nguyên nhân là sao?
Ông ta gan không nhỏ, nhưng đối diện với một người coi Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính Pháp là trò đùa, người tạo ra thiên phạt, ai dám xem nhẹ?
Người Nam Chiếu giỏi cổ thuật, thứ này nghe đồn xuất hiện từ thời Xi Vưu, có liên quan không nhỏ tới Bài giáo, thủy tổ Bài giáo là pháp sư Trần Tứ Long thời Đường, phi tăng phi đạo, pháp thuật tự thành một phái, pháp thuật cương thi càng quỷ bí vô cùng, thân phận Vân Tranh tới nay vẫn còn điều chưa rõ ràng, nếu y tới từ chỗ đó thì quá khủng khiếp.
– Thứ nhất, không được gọi Hoa Nương là xướng phụ, nàng chỉ là nữ tử có lối suy nghĩ đặc biệt một chút thôi, không phải thứ đồ chơi cho nam nhân. Thứ hai, câu hỏi của đạo trưởng nên tìm Thương Hổ, Thương Báo, họ sẽ có câu trả lời tốt hơn ta. Vân Tranh lau mồm đứng lên: – Thứ ba, ta cũng không có tư cách khuyên bảo người khác, số người ta giết không ít, nhưng sau này ta cố gắng không giết người nữa, đôi tay này để ôm kiều thê, bế ấu tử, ta không thể để nó nhuốm máu thêm, đạo trưởng cứ tùy ý.
Hàn Lâm ngồi im đó không dám đụng vào bất kỳ thứ gì nữa, ánh mắt nhìn Vân Tranh dày đặc nghi ngờ, lẩm bẩm: – Rốt cuộc ngươi là ai?
…. ….
Từ việc làm của lão ông kia thì thấy họ không phải là người xấu, không giết người bịt miệng, thế là vô cùng đáng quý, người ta lương thiện, Vân Tranh tuyệt đối không muốn làm kẻ ác.
Ân tình bát canh gừng đó cần ghi nhớ, cần đáp tạ, tuy trong canh gừng khả năng có thứ gì đó, nhưng người ta làm vậy là vì an toàn của bản thân, không hề quá đáng. Nếu là Vân Tranh, y sẽ giam cầm cả đời người vô tình lọt vào nơi ẩn cư của mình.