Trí Tuệ Đại Tống – Chương 116: Quyển 2 – Chương 58: Mùa xuân tới rồi – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 116: Quyển 2 - Chương 58: Mùa xuân tới rồi

Vân Tranh xác định mình trúng tên rồi, cực kỳ chắc chắn luôn, có một thằng nhóc béo múp với đôi cánh nhỏ cầm cung nhỏ hình trái tim nã liên tục vào y…

Mọi cảm quan như đang phóng đại tới vô hạn, từ suối chảy từ trên núi xuống, côn trùng trong đất, đám ong mật thủ thỉ với nhau, tiếng tim đập, máu chảy trong huyết mạch đều thấy rõ ràng, con bà nó tim cũng sắp nhảy khỏi lồng ngực tới nơi rồi.

– Thực ra cũng không phải là trêu đùa, ta chỉ không muốn Tiểu Trùng nhớ lại chuyện hôm đó mà thôi, chuyện liên quan tới danh tiết, thế thì tốt hơn, với lại ta chẳng nhìn thấy gì.

Thằng ngu nào đang nói đấy, lời vừa ra khỏi miệng Vân Tranh muốn tát cho mình một cái, nữ tử đó không thể biết được là mình, chỉ là dựa vào manh mối suy diễn, mình không thừa nhận, coi như không có chuyện gì, thế mà giờ ngu ngốc nói ra, mỹ sắc quả nhiên là thứ hại người.

Nữ tử kia cười, nhưng ánh mắt đầy sự khinh bỉ, nhẹ nhàng nói một câu không khác gì dao cứa tim:

– Đồ phóng đãng.

Đúng lúc ấy Tiểu Trùng cũng ngơ ngác đi tới, nhìn Vân Tranh cảm giác quen quen, nhưng không dám nhận bừa nữa, cố nghĩ càng mơ hồ.

– Phõng đáng? Cô nói ta, hay là nói nàng?

Vân Tranh thẹn quá hóa giận, lớn tiếng chất vấn, hình như hôm nay y quên não ở nhà mất rồi, sự khôn ngoan mọi khi biến đâu mất hết:

Tiểu Trùng ngoạc miệng khóc òa lên, nữ tử áo hồng vội ôm lấy dỗ dành, mắt hạnh phẫn nộ nhìn Vân Tranh.

– Ái…

Vân Tranh buông một tiếng thở dài, hai tay ôm đầu ngồi xuống:

– Hôm đó đúng là ta vô tâm phạm lỗi, cô cứ đánh ta cho hả giận, nhẹ một chút, hôm qua ta bị tiên sinh đánh đòn rồi, tay vẫn sưng.

Chờ một lúc không thấy có động tĩnh gì, Vân Tranh ngẩng đầu lên, nào thấy ai nữa, chỉ có tên ngốc ngồi ôm đầu dưới gốc cây, bị người xung quanh chỉ chỏ.

Vân Tranh thấy mình đáng đeo cái biển ngu xuẩn trước ngực, đần độn sau lưng, rồi khắc luôn lên trán ba chữ hết thuốc chữa.

Nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng giai nhân, lòng trống rỗng như bị rút sạch tim gan phèo phỏi ra vậy, vô thức bứt một bông hoa cho vào mồm nhai, hòa đào rất đẹp, nhưng vừa đắng vừa chát, phun vội ra ra, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Đầu óc cũng ở đâu quay về, bắt đầu vận chuyển cao tốc.

Chỉ nhìn thoáng qua nhưng dung mạo tuyệt trần của nàng đã in sâu vào đầu, mái tóc đen bóng như gấm đoạn, da thịt nõn nà không phấn son càng nổi bật dung mạo như hoa như ngọc, mi như trăng non, mắt tựa thu thủy, thần khí cao nhã, đường cong ẩn hiện thấp thoáng vô cùng động lòng người, quan trọng hơn nữa nàng tuyệt đối vẫn là khuê nữ chứ chưa phải vợ người, kiểu tóc khuê nữ, đầu gài hoa đào, không có trâm, tức là chưa hứa gả, dù hứa gả rồi Vân Tranh cũng không bận tâm, chưa gả đi là có biến số, không có biến số thì y cũng làm ra biến số.

– Sai! Là câu hồn đoạt phách mới đúng.

– Nàng là ân huệ của nam nhân, chỉ mong được một lần làm khách trong màn.

Vân Tranh nghe mà sôi máu, rất muốn vả nát miệng đám này ra, càng muốn đi tới kéo sập cái Linh Tê các, làm gì không làm, lại đi mở thanh lâu.

Bỗng nhiên có tiếng chuông vàng vang lên, đám sĩ tử vừa bình phẩm Linh Tê các vừa đi tới chỗ đất trống, Vân Tranh nhìn trái nhìn phải tìm nữ tử áo hồng, Hầu Tử chết tiệt, đi lâu như thế mà không thấy động tĩnh gì.

Bành Lễ tiên sinh ngồi trên một cái giường, đối diện là một ông lão tóc trắng, hẳn là Lục ông rồi, nghe loáng thoáng bọn họ nói tới Ngũ Câu hòa thượng.

– Tiểu tử này trúng gian kế của Ngũ Câu, bị chỗ ngũ cốc luân hồi của ông ta làm hết vía phóng ngựa bỏ chạy, thiếu chút nữa xô phải xe của lão phu…

Lục ông ôm bụng cười lớn, Bành Lễ tiên sinh vẫy tay gọi Vân Tranh tới, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Vân Tranh cung kính hành lễ, một lễ này cam tâm tình nguyện, dù thời đạo nào, việc thiện luôn cảm động lòng người nhất.

Còn đang định lấy lòng người ta, không ngờ hồng y nữ tử xuất hiện chẳng đúng lúc, thì thầm bên tai Lục ông, Vân Tranh có kích động muốn tát mình, nếu ngay từ đầu không dùng gian kế mà nghe tiên sinh đi nhận lỗi đàng hoàng đã không có kết cục này. Quả nhiên Lục ông cầm ngọc như ý, đánh lên đầu Vân Tranh:

– Tiểu tử lỗ mãng.

Vân Tranh làm bộ mặt đáng thương giơ tay ra:

– Đa tạ Lục ông giáo huấn, nếu biết Lục ông hiền từ như thế, tiểu tử đã không bị tiên sinh trừng phạt, người xem, tiên sinh dữ hơn nhiều.

– Biết sai rồi sao không mau pha trà tạ lỗi.

Bành Lễ cười lớn, đuổi Vân Tranh đi, đắc ý nói:

– Lục ông đừng vội nhìn bề ngoài đánh giá nó, trông có vẻ giảo hoạt, thực ra là đứa chân tình thiện lương lắm, ở Đậu Sa huyện cứu người vô số, học vấn rất rộng. Ài chỉ là cái tính láu lỉnh một chút do hoàn cảnh từ nhỏ phải bươn trải kiếm tiền nuôi ấu đệ mà ra không đáng trách, vào thư viện phải uốn nắn lại cho thẳng.

Nữ tử áo hồng hơi bất ngờ, nàng tên Lục Khinh Doanh, tôn nữ Lục ông, hai bên giao tình thân thiết, tất nhiên là biết Bành Lễ tiên sinh vốn kiệm lời vậy mà khen tên phóng đãng như thế, y giỏi lắm sao? Vừa rồi bị mình lừa như tên ngốc, có gì xuất sắc đâu.

– Ừm, mấy đứa tiểu tử có tài khác người, tính khí khó quản giáo cũng phải thôi, dạy một đứa như vậy còn hơn dạy trăm đứa dung tục. Ông cẩn thận, nó vì một cành đào mà bất chấp lễ pháp, chứng tỏ là đứa làm việc tùy hứng không bận tâm tới ràng buộc, dạy tốt, Bành Lễ ông vang danh thiên hạ, dạy không tốt, ông không thoát được tội đâu.

Bành Lễ thở dài:

– Ngũ Câu cũng có cái lo này, nên mới thỉnh cầu lão phu nhất định muốn thu nó, dạy bảo lại, nếu không để nó như cái cây dại tự sinh trưởng chốn đồng hoang còn nguy hại hơn nhiều.

*** Chim bảo, giống như con mòng mà lang lổ, chân không có ngón sau. Ngày xưa bảo nó là giống rất dâm, cho nên gọi kỹ nữ nhà thanh lâu là bảo nhi, tú bà là bảo tử hay bảo mẫu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.