Editor: Miri
Quan Tiểu Nương vừa nghe thì sửng sốt, sau vội vàng nâng Lận Trần dậy, hoảng loạn đưa nàng vào phòng. Nàng đặt Lận Trần nằm trên giường, run rẩy nói: “Tiên sư……ta có thể giúp người làm gì không?”
“Không cần,” Lận Trần nằm ở trên giường, khàn khàn nói, “Ngươi để ta ngủ, nghỉ ngơi một lát là được.”
Quan Tiểu Nương nghe vậy thì hoảng loạn gật đầu, nàng đứng dậy đắp chăn cho Lận Trần, vội vàng xoay người ra ngoài. Nàng đứng canh ở cửa chốc lát, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng la thét, vội xông ra.
Nàng vừa ra khỏi cửa, liền thấy trên trời rộng lớn có rất nhiều tu sĩ đứng ở phía trên, lạnh lùng ngó xuống bọn họ.
Bá tánh của Thái Bình trấn run rẩy, Quan Tiểu Nương quay đầu vào trong phòng, quỳ ngay mép giường, nắm chặt tay Lận Trần, sốt ruột nói: “Tiên sư, bên ngoài có rất nhiều tu sĩ! Bọn họ tới, bọn họ tới bắt chúng ta!”
Lận Trần gắng gượng mở mắt.
“Chớ sợ,” nàng thở dốc, “Có ta ở đây, bọn họ không dám tùy tiện đột phá kết giới, các ngươi không ra ngoài là được.”
Quan Tiểu Nương run rẩy không dám lên tiếng, cũng ngay lúc đó, một thanh âm vang lên trong đầu Quan Tiểu Nương.
“Người Thái Bình trấn! Các ngươi thu dụng ma đầu, phải chịu trời phạt. Giếng nước trong trấn đã bị chúng ta bỏ vào độc của Thủy Yêu, chỉ có duy nhất huyết nhục tiên nhân mới có thể giải. Nếu chậm trễ giải độc, trước bình minh, các ngươi đều có thể mất mạng.”
Lời này rõ ràng không phải chỉ nói cho một người, nhưng Lận Trần hình như không nghe được. Quan Tiểu Nương còn chưa phản ứng kịp, đã nghe đối phương nói tiếp: “Không tin? Các ngươi nhìn tay mình xem.”
Quan Tiểu Nương kéo tay áo, thấy cánh tay của nàng sớm đã hóa thành một mảnh đen kịt.
Nàng hoảng hốt té ngã xuống mặt đất, Lận Trần có chút lo lắng, kêu một tiếng: “Tiểu Nương?”
“Không…không có việc gì.”
Quan Tiểu Nương vội vàng đứng dậy: “Tiên sư, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta…ta đi ra ngoài nhìn xem.”
Nói xong, Quan Tiểu Nương liền xông ra ngoài. Vừa lao ra khỏi cửa, nàng liền bị trấn dân vây quanh lớp lớp. Trấn trưởng tiến lên bỏ một viên đan dược vào lòng bàn tay nàng, lạnh lùng nói: “Cho nàng ăn thứ này.”
Quan Tiểu Nương run rẩy, không dám nhúc nhích, trấn trưởng thấy Quan Tiểu Nương do dự, siết chặt tay nàng: “Ngươi không muốn sống nữa, mệnh cha nương ngươi cũng không cần sao?!”
Quan Tiểu Nương nghe vậy thì ngẩn người, một lát sau, nàng cắn răng, xoay người sang chỗ khác, vào trong phòng.
“Tiểu Nương,” Lận Trần hỏi người đi vào, “Trời đã sáng sao?”
“Vẫn chưa.”
“Bao lâu nữa mới sáng?”
“Vẫn còn lâu lắm mới sáng.”
Lận Trần ừ một tiếng, Quan Tiểu Nương đi tới cạnh bàn, rót trà cho Lận Trần. Tay nàng vẫn luôn run rẩy, khiến cho tách trà kêu loảng xoảng loảng xoảng, Lận Trần thì thào: “Tiểu Nương, ngươi đang sợ sao?”
“Vâng.”
Quan Tiểu Nương đè lại tiếng nức nở trong thanh âm, nàng rót trà xong, bỏ viên đan dược kia hòa tan vào trong nước, đưa đến trước mặt Lận Trần: “Tiên sư, ta đút nước cho người uống nhé?”
“Ừ.”
Nói xong, nàng đỡ Lận Trần lên, đút nước cho nàng.
Vừa nuốt vào một ngụm, Lận Trần liền nhận ra có gì đó không đúng, đột ngột đẩy Quan Tiểu Nương ra, giơ tay lấy kiếm chỉ người trước mặt, hét lớn: “Ngươi cho ta uống cái gì?!”
Vừa nghe tiếng hét đó, phòng bỗng nhiên bị phá cửa. Toàn bộ trấn dân đều cầm vũ khí sắc bén trong tay, bao vây lấy Lận Trần. Có người trên mặt đã nổi một mảng đen to, nắm chặt vũ khí, căng thẳng nhìn Lận Trần.
“Các ngươi……” Lận Trần không thể tin tưởng nhìn bọn họ, “Các ngươi, đang làm cái gì?”
“Tiên sư,” Quan Tiểu Nương đột nhiên quỳ xuống, không tài nào ngăn được nước mắt, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu, đều giống như những lần trước kia, cầu nàng, “Tiên sư, cứu chúng ta, cầu người cứu chúng ta đi? Bọn họ hạ độc trong nước, không ăn huyết nhục của người, chúng ta không sống nổi.”
“Huyết…nhục?”
Lận Trần run rẩy ra tiếng: “Các ngươi, muốn ăn huyết nhục của ta?”
Không có ai dám nói chuyện, Quan Tiểu Nương quỳ dập đầu, người xung quanh thời thời khắc khắc đề phòng. Lận Trần ngẩng đầu lên, thong thả nhìn lướt qua khuôn mặt bọn họ.
Kiếm trong tay nàng run lên nhè nhẹ: “Ta cứu các ngươi, vì các ngươi lưu lạc tới tận đây. Thế nhưng các ngươi lại vì mạng mình, muốn ăn thịt ta?”
Lận Trần nói xong, nhịn không được cười lớn, trong cười lại muốn khóc.
Nói ta nghe, những người này, ta có thể hận sao?
Ai cũng muốn sống, nhân chi thường tình, ta không thể hận.
Nhưng ta không hận sao?
Dù cho tu đạo bao lâu, dù cho vì tiên vì thánh, dù cho đã thề dùng kiếm thủ thương sinh, nhưng khi nằm trong tuyệt cảnh, cũng sẽ nhịn không được mà nghĩ, thương sinh này, tại sao ta phải thủ?
Ta là thiên chi kiêu tử, thiếu chủ Lận gia, vốn là người có thể sống hạnh phúc cả đời.
Lận Trần nắm chặt kiếm, thân kiếm vang động kịch liệt, chứng tỏ cảm xúc rối loạn trong nội tâm nàng.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng cười của tu sĩ: “Lận Trần, ngươi từ bỏ chức vị thiếu chủ Lận gia, từ bỏ cuộc đời yên bình của mình cùng Phó Ngọc Thù, làm hại Phó Ngọc Thù mất đi Huyền Linh căn, mất đi chức vị thiếu chủ, để cứu một đám người như vậy sao?”
Lận Trần cắn răng không nói.
Mưa to rửa sạch toàn bộ thanh âm, tại nơi gần Phó gia tông môn, anh nhi lơ lửng trong trận pháp, Phó Ngọc Thù nằm trên mặt đất, tầm mắt mơ hồ, muốn gắng gượng lết đi. Hắn thấy người nhà mình, mỗi người, dắt theo hài tử của họ, nhỏ máu vào trong trận pháp.
Những giọt máu đó trở thành sợi chỉ quấn quanh, chui vào cơ thể anh nhi.
Anh nhi đau đớn khóc thành tiếng, Phó Ngọc Thù run rẩy cơ thể, leo lên bò qua.
“Lận Trần, ngươi vốn dĩ có thể mặc kệ. Lúc trước đừng tới Thái Bình trấn, không cần để ý tới bọn họ thỉnh cầu, không cần lo bọn họ chết sống. Như vậy, trượng phu ngươi, hài tử ngươi, cả bản thân ngươi, đều sẽ an ổn.”
“Nhưng ngươi lại không làm thế.”
“Linh khí khô kiệt, tất nhiên phải có người hy sinh, ngươi cản trở Hồng Mông Thiên cung hôm nay, cũng cản trở không được sau này. Vốn dĩ nếu linh mạch Vạn Cốt nhai luyện thành, Vân Trạch đã có thể vô ưu, nhưng hôm nay linh mạch Vạn Cốt nhai biến mất, vừa lúc hài tử của ngươi lại là con của Thiên Đạo, như vậy, chỉ có thể để hắn gánh tội nghiệt của ngươi.”
“Từ nay về sau hắn sống, chính là để hoàn trả tội nghiệt của ngươi, khí vận đời này hắn trao cho gia tộc, linh lực đời này tế cho Vân Trạch thương sinh. Tất cả những điều này, đều là bởi vì ngươi.”
Vừa dứt lời, tại đại đường Phó gia, một cột sáng phóng lên cao, bao vây lấy anh nhi bên trong. Lận Trần đột nhiên mở to hai mắt, ngay khoảnh khắc đó, trường kiếm vẫn luôn rung lên trong tay nàng rốt cuộc không thể tiếp thu nổi nữa, đột nhiên gãy thành hai đoạn!
Một búng máu phun ra từ trong ngực nàng, tu sĩ phía trên hét lớn: “Đạo tâm nàng hủy hoại, còn không mau trói nàng lại!”
Trước mắt Lận Trần trở nên mờ ảo, nhưng nàng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cùng Phó Trường Lăng huyết mạch tương liên, dù cho nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì cảnh giới Độ Kiếp của mình, vẫn có thể cảm nhận được con mình đã xảy ra chuyện.
Nàng liều mạng muốn trốn thoát, nhưng nàng đã mất đạo tâm, nhấc không nổi kiếm. Nàng trúng độc, trở thành một kẻ không khác phàm nhân.
Vô số người nhào lên, nàng liều mạng tránh thoát bọn họ.
Cày cuốc nện lên người nàng, gậy gộc gõ lên người nàng. Những người dân chân chất ngày thường, giờ đây cứ như dã thú hóa điên nhào lên, gặm cắn huyết nhục nàng, cắn xé cơ thể nàng.
Nàng không thể nghĩ gì khác trong đầu, chỉ muốn thấy Phó Ngọc Thù, muốn nhìn Phó Trường Lăng, một chút thôi.
Nhưng thứ nàng thấy chỉ là con người tựa lệ quỷ, dường như không bao giờ kết thúc, không bao giờ dừng lại.
Nàng muốn cầu đại đạo, muốn cầu nhân gian chí thiện.
Nhưng nàng thiện, nàng thương xót, nàng trả giá, lại vĩnh viễn không thể bù đắp dục vọng con người.
Nàng không thể trách tội chúng sinh, đó là nhân chi thường tình.
Ai cũng muốn sống, ai cũng sẽ muốn cầu một con đường sống.
Nhưng nếu không thể trách tội chúng sinh, nàng có thể trách tội ai đây?
Trách bản thân nàng quá mức lương thiện?
Trách nàng không nhận ra con người trên đời, luôn tồn tại bất công?
Trách bản thân nàng, không đủ ích kỷ, không đủ cố kỵ người khác?
Nàng ở trong tuyệt cảnh cùng thống khổ, bị giẫm đạp trên mặt đất.
Nàng nằm sõng soài trên đất, lặng lẽ bật cười.
Trấn dân bên cạnh nghe theo lời tu sĩ phân phó, trói chặt nàng lại. Họ khiêng nàng lên, đưa vào một cái sơn động họ dùng để hiến tế.
Bọn họ cột nàng vào một bệ đá, sau đó quỳ trên mặt đất.
“Tiên sư, chúng ta xin lỗi. Ngài là tiên nhân, hẳn sẽ không so đo với chúng ta. Cứu người phải cứu cho trót, thỉnh tiên sư thứ lỗi.”
Nói xong, bọn họ tiến về phía trước, run rẩy xuống tay, dùng lưỡi dao sắc bén róc thịt trên người nàng.
Khoảnh khắc cột sáng ở Phó gia phóng lên, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Phó Trường Lăng lập tức trắng bệch, muốn thông tri với Phó Ngọc Thù cùng Lận Trần, nhưng mà đối phương lại không hề đáp lại. Hắn bạo trướng linh lực, nháy mắt đánh bay tu sĩ, cầm tay Tần Diễn kéo chạy về hướng cột sáng, vội la lên: “Đã xảy ra chuyện.”
“Là Phó gia.”
Tần Diễn thần sắc vững vàng, không có nửa điểm ngoài ý muốn.
Phó Trường Lăng không nói gì, hắn dùng lượng lớn linh lực mở ra một Truyền Tống trận ngay tại chỗ, cùng Tần Diễn cùng tới trước cửa Phó gia.
Tần Diễn một kiếm chém đứt cửa, Phó Trường Lăng liền thấy có một anh nhi bên trong trận pháp, còn có Phó Ngọc Thù đang nằm trên mặt đất.
Hắn đột nhiên trợn mắt, khiếp sợ nhìn đứa bé kia.
Anh nhi kia gầy yếu lại ngỡ ngàng, trên người tràn đầy chỉ máu, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Phó Trường Lăng đang đứng ở cửa.
Phó Trường Lăng liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là gì.
Huyết khế, toàn bộ người Phó gia đang cùng hài tử này, kết hạ huyết khế.
Bọn họ đang kết huyết khế gì với hài tử đó? Bọn họ muốn hài tử này làm gì?
Phó Trường Lăng dời ánh mắt, rơi xuống trận pháp phía dưới.
Tuy ngôn ngữ trận pháp này phức tạp, nhưng hắn vẫn nhìn ra.
Đây là một lời nguyền. Lời nguyền này sẽ khiến khí vận cả đời hắn chuyển lên người lập khế ước. Khi 30 tuổi, toàn bộ linh lực của hài tử này, cũng đều sẽ chuyển đến người lập khế ước.
Vô luận hài tử này có tu vi cao đến đâu, năng lực nhiều bao nhiêu, chỉ cần vẫn còn một người hôm nay tồn tại…
Thì hài tử này lúc 30 tuổi, vẫn sẽ hoàn thành ước định của huyết khế này.
Cả người Phó Trường Lăng rét run, hắn liếc qua khuôn mặt từng người từng người tại đây.
Đó đều là người hắn biết, nhị thúc, tam thúc, tam thúc công……
Hắn hơi hơi hé miệng, nói không nên lời, Tần Diễn thấy hắn ngây người, thẳng thừng xuất kiếm, xông lên phía trước, vung một kiếm cắt đứt chỉ máu đang xuyên nhập hài tử, ôm nó vào lòng ngực. Sau đó y túm lấy Phó Ngọc Thù, nhanh chóng thối lui ra ngoài, quát to một tiếng: “Trường Lăng!”
Phó Trường Lăng chợt bừng tỉnh, hắn cuống quít đuổi theo Tần Diễn trở về.
Người Phó gia hình như cũng không muốn ngăn bọn họ, cứ thế mà rời đi.
Phó Trường Lăng đuổi theo Tần Diễn, Tần Diễn một tay ôm hài tử ngự kiếm phía trước, Phó Trường Lăng đứng ở sau y, nhận lấy Phó Ngọc Thù đã ngất xỉu, dùng linh lực độ vào người hắn, lại sốt ruột đút dược cho hắn.
Tay hắn nãy giờ vẫn run rẩy.
Hắn cũng không biết mình tại sao lại run, là đang sợ hãi điều gì.
Rõ ràng này chỉ là một ký ức của thần thức, đều là chuyện đã phát sinh, là chuyện không thể xoay chuyển, có gì phải sợ chứ?
Nhưng hắn vẫn sợ hãi, hắn mơ hồ đoán được gì đó, lại không dám tin vào nó.
Hắn hoảng loạn đút đan dược cho Phó Ngọc Thù. Phó Ngọc Thù hoảng hốt tỉnh lại, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, giãy giụa đứng dậy: “Chúng ta bây giờ đang đi đâu?”
“Thái Bình trấn.”
Tần Diễn hồi phục bình tĩnh: “Nếu Lận tiền bối cùng Việt tiền bối đi Vạn Cốt nhai, vậy thì không có gì đáng ngại.”
Nhưng bọn họ phát hiện thần thức Lận Trần, lại ở Thái Bình trấn.
Tần Diễn không nói câu đó ra, nhưng Phó Ngọc Thù cũng đoán được. Hắn phát hiện Tần Diễn đã không e dè mà gọi Lận Trần là “Lận tiền bối” thì trầm mặc, qua hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng, nghiêm túc nói: “Ngươi nói thật cho ta biết.”
“Sau đó,” trong mắt hắn mang theo bi thương, thanh âm khàn khàn, “Nàng…chết ở nơi nào?”
Bỗng nhiên, Phó Trường Lăng không thể nói ra được câu nào.
Phó Ngọc Thù nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi nói đi chứ.”
“Thẩm Mệnh đài……”
“Nói to lên!”
“Hồng Mông Thiên cung Thẩm Mệnh đài!”
Phó Trường Lăng ngẩng cao đầu nhìn đối phương, hét to: “Chính tay ngươi đã chém nàng!”
Lời tác giả:
Tần Diễn: “Cả nhà đều phải dựa vào ta chống, con dâu không dễ làm.”
Lời Editor:
Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tần Diễn….Tần Diễn giết cả Phó gia là vì để….mình nghĩ đọc tới đây chắc ai cũng nghĩ như mình rồi khóc