Editor: Miri
Lúc bị đám quỷ gặm nuốt, trong mắt hắn từ từ tối đi, nhưng vẫn không mất đi ý thức. Hắn dừng trong bóng đêm không bao lâu, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ầm ầm chói tai, sau đó là tạp âm pha lẫn tiếng khóc, tiếng mắng, tiếng thét sợ hãi.
Tầm mắt hắn bắt đầu nhìn rõ, phát hiện mình đang đứng trên một con đường lớn rộng khoảng mười trượng, ven đường cứ cách ba trượng sẽ đặt một cây đuốc, dùng để chiếu sáng đường xá. Trên mỗi cây đuốc đều có một tu sĩ ngự kiếm lơ lửng bên trên, lạnh lùng nhìn nhóm người đang đi trên đường.
Con đường này vừa dài vừa rộng, nhưng người vẫn chen chúc nhau. Bọn họ đều là bá tánh bình thường, dưới sự hối thúc của tu sĩ, chầm chậm đi về phía trước.
Phó Trường Lăng sửng sốt một lát, lập tức nhận ra đây là nơi nào.
Hắn tự nguyện độ hóa oan hồn, vậy thì hẳn hắn đang ở trong kí ức của một oan hồn nào đó, phải trải qua sự tình oan hồn kia từng trải qua.
Chỉ là hắn không biết đây là kí ức hồn phách nào, không biết Tần Diễn có ở trong kí ức này không, càng không biết Tần Diễn trong kí ức này còn giữ diện mạo thật của mình hay không, có kí ức cũ không.
Một đống chuyện không biết khiến cho hắn hơi hốt hoảng, nhưng thật nhanh đã bình tĩnh lại. Đầu tiên hắn kiểm tra thân thể của mình, kinh ngạc phát hiện linh lực đã khôi phục.
Hắn nhất thời còn chưa dò xét xem mình phục hồi được bao nhiêu, nhưng hắn đoán chắc là chỉ có thần hồn của mình bên trong kí ức, tu vi thần hồn, tất nhiên sẽ không liên quan gì đến tu vi thật sự của hắn.
Dựa theo phỏng đoán đó, nếu chờ hắn có thể phục hồi toàn bộ linh lực, thì hẳn sẽ đạt tới tu vi Độ Kiếp trong ảo cảnh này.
Hắn suy tư một lát, lấy ngọc bội Tần Diễn cho hắn ra. Ngọc bội này có tinh huyết của Tần Diễn, hắn nhanh chóng vẽ phù chú tìm người, ngọc bội lập tức sáng lên.
Hắn thấy ngọc bội sáng lên thì trong lòng lập tức tràn đầy sung sướng, điều này chứng tỏ Tần Diễn ít nhất cũng đang ở cùng không gian với hắn.
Hắn ngự kiếm bay thẳng lên, vội vàng phóng tới hướng ngọc bội chỉ. Động tác đột ngột của hắn lập tức kinh động đến những người khác, mấy tu sĩ hét lớn: “Là ai!”
Phó Trường Lăng không đáp, phóng thẳng về hướng núi cao. Tu sĩ lập tức truyền tin cho nhau, đuổi theo Phó Trường Lăng.
Tu sĩ bên này vừa tản ra, đám người dân thường tức khắc hỗn loạn. Bọn họ tranh trước đoạt bỏ chạy vào trong cánh rừng, Phó Trường Lăng vừa chạy vừa né phù chú của đám tu sĩ, lại còn phải nhìn chằm chằm vào đám người đang bỏ chạy tứ tán kia để tìm một bóng hình quen thuộc.
Tu sĩ càng lúc càng vây kín hắn, gần bay đến cuối đường, hắn rốt cuộc tìm được người nọ.
Người nọ tố sam bạch bào, tóc cột dây lụa lam sắc hơi xỏa xuống một nửa, trong tay cầm một chiếc đèn lồng, ở trong đám người hoảng loạn đi về phía núi cao, bước chân kiên định thong dong.
Khuôn mặt y ôn hòa, thần sắc bình tĩnh, mỗi một bước đều như đang đi trên đường tuẫn đạo, hoàn toàn không ăn khớp với đám người đang hoảng loạn kia.
Phó Trường Lăng từ xa nhìn thấy y, ánh mắt lập tức căng thẳng, tăng tốc ngự kiếm bay về phía người nọ, ở nơi xa hét lớn một tiếng: “Tần Diễn!”
Thanh niên đi giữa đám người nghe thấy tiếng hô, kinh ngạc quay đầu lại, sau đó liền thấy một người ngự kiếm bay về phía mình, nhanh tay ôm hông y kéo thẳng lên kiếm.
Hạo nguyệt lên cao, thanh phong phất phát, tay áo hai người một đen một trắng giao triền bên nhau, đèn lồng trong tay Tần Diễn lung lay trên không. Y ngơ ngác nhìn chăm chăm vào Phó Trường Lăng, cảm giác được tóc đối phương đang khẽ vuốt lên mặt mình. Qua hồi lâu, y mới hoảng hốt nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ngươi tới rồi,” Phó Trường Lăng quay đầu nhìn y, trốn tránh kiếm quang đang phóng tới, vững vàng nói, “Sao ta có thể không tới?”
Nghe vậy, Tần Diễn mới chợt để ý Phó Trường Lăng vẫn có thể sử dụng thuật pháp, y phục hồi tinh thần lại, sắc mặt chợt biến đổi lớn: “Ngươi đây là đang dùng thần hồn nhập cảnh, nếu xảy ra chuyện ở đây, bản thân cũng không toàn mạng! Mau ra ngoài!”
Phó Trường Lăng không nói lời nào, mang y chạy thẳng về hướng núi cao, Tần Diễn có chút nóng nảy, cả giận nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao?!”
Phó Trường Lăng không nhìn y, cứ mang y đi về phía núi. Hắn thấy nơi xa có hoa quang liên tục phóng về phía họ, càng ngày càng nhiều tu sĩ tụ tập lại đây. Phó Trường Lăng giơ tay để ở trên trán Tần Diễn, một tay khác nắm kim phiến để ở giữa môi, nhẹ nhàng mở miệng: “Thiên địa nhập pháp, bảo vệ…”
Hắn hạ thấp âm giọng, cơ hồ chỉ có thể thấy đôi môi hắn động, dịu dàng niệm chú: “Người thương
.”
Âm rời khỏi môi, quanh thân Tần Diễn hiện ra một kết giới phát lam quang, đây là kết giới Phó Trường Lăng dùng ngôn linh thuật sáng tạo cho y, cũng sẽ như lời niệm của hắn, dù phải trả giá thế nào cũng phải bảo hộ Tần Diễn —— cho đến khi Phó Trường Lăng chết đi.
“Phó Trường Lăng……” Tần Diễn biết mình vô pháp ngăn cản hắn, chỉ có thể khàn giọng hỏi, “Ngươi đang làm gì vậy chứ?”
“Ta biết ngươi đang làm gì.”
PPhó Trường Lăng nhìn y: “Ta luyến tiếc ngươi phải chịu nỗi khổ này, cho nên ta tới. Ngươi hiện giờ phải trải qua ký ức của mấy oan hồn kia, trở thành chính chúng. Ngươi muốn nhận tất cả mọi thứ của chúng, nếu ta không thể thay ngươi chịu, ta phải cứu ngươi ra.”
“Ngươi không cứu được.”
Tần Diễn tiếp tục khuyên bảo: “Ngươi dùng thần hồn nhập cảnh, mỗi lần tiêu hao linh lực đều sẽ thật sự bào mòn linh lực trên người ngươi. Ta phải chết tới mười mấy vạn lần,” Tần Diễn nhíu mày, “Ngươi không cứu nổi đâu.”
Phó Trường Lăng nghe y khuyên mình, không nói lời nào.
Tu sĩ xung quanh càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không dám tiến lên. Uy áp của Phó Trường Lăng đã lặng lẽ cuồn cuộn, che trời lấp đất tỏa ra. Khí tức Độ Kiếp đáng sợ khiến cho chúng tu sĩ đều thấp thỏm trong lòng, chỉ mong chờ trưởng bối chạy tới thật nhanh.
Tần Diễn thấy Phó Trường Lăng không đáp lại mình, đành phải lên tiếng: “Ngươi……”
“Ngươi không sợ sao?”
Phó Trường Lăng đột nhiên mở miệng, mắt Tần Diễn mang theo vài phần mờ mịt, “Ta sợ gì cơ?”
“Chết mười vạn lần,” giọng Phó Trường Lăng rơi xuống, không khắc chế được run rẩy bên trong, “Ngươi không sợ sao?”
Tần Diễn nghe hắn nói, hiểu Phó Trường Lăng đang có ý gì. Y thả lỏng, bình thản đáp: “Ngươi đừng lo, ta không sao.”
“Không sao?”
Phó Trường Lăng bật cười, đôi mắt đào hoa rõ ràng đang cong lên mỉm cười lại có vẻ như đang khóc, mang theo một tầng nước mỏng mơ hồ: “Ngươi biết, nếu ngươi thật sự một mình độ hóa mười vạn oan hồn này, ngươi sẽ trở thành thế nào sao?”
“Oán hận một quốc gia,” Phó Trường Lăng áp tay lên mặt y khẽ vuốt, khàn khàn nói, “Sẽ huỷ hoại ngươi.”
“Ngươi sẽ hận thế gian này, ngươi sẽ không còn là Tần Diễn. Ngươi sẽ trở thành một người tên Tuế Yến Ma Quân, ngươi sẽ mất đi mọi thứ đang có.”
“Ta không thể thả ngươi đi con đường này” Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm y, “Ta trở về thế gian này lần nữa, không phải để lại mất đi Yến Minh.”
Tần Diễn chợt trừng to mắt, ngay lúc đó, trên trời truyền đến tiếng thét lớn: “Tiểu bối vô tri phương nào, dám cả gan xâm nhập cấm địa?”
Mây đen dày đặc trên trời, sấm sét ầm ầm, một vị tu sĩ Độ Kiếp dẫn ba vị Hóa Thần sừng sững trong mây, lạnh lùng nhìn Phó Trường Lăng.
“Ngươi đừng sợ. Hiện tại…” Phó Trường Lăng nghe tiếng của mấy người kia, không hề quay đầu, chỉ chậm rãi thu hồi tay. Hắn nhìn Tần Diễn cười cười, sau đó mới xoay người sang chỗ khác.
Hắn một tay rút ra trường kiếm che chắn người bên cạnh, một tay siết kim phiến giấu sau lưng, gió cuốn lá rụng phất qua, tay áo tung bay dưới ánh trăng bạc. Hắn nhẹ nhàng ngửa đầu nghênh về phía tu sĩ đang phủ kín trời, thanh âm trầm ổn: “Đã có ta hộ trước ngươi.”
“Chúng muốn lấy pháp trận hủy ngươi, ta liền hủy pháp trận của chúng.”
“Chúng muốn lấy binh khí thương ngươi, ta liền bẻ gãy binh khí của chúng.”
“Chúng muốn lấy tính mạng của ngươi, ta liền làm cho bọn họ thần hồn cự tiêu, không thể luân hồi!”
Lời vừa dứt, hắn giơ trường kiếm trong tay, không một dấu hiệu báo trước, quay đầu lại lập tức chém về hướng núi cao!
Hoa quang nở rộ trong trời đêm, một kiếm tựa mang lực phách sơn liệt hải, chém núi cao thành hai nửa, bắt đầu ầm ầm rung động.
Tu sĩ Độ Kiếp trên trời giận dữ khi thấy Phó Trường Lăng đột nhiên động thủ, nổi giận quát: “Chết đi!”
Dứt lời, mọi người đồng thời vây công, mấy ngàn mũi kiếm bay về phía Phó Trường Lăng, bốn vị tu sĩ đứng đầu cũng cùng lúc lao về phía hắn.
Phó Trường Lăng trong miệng niệm chú, trên tay rút kiếm, vừa trốn tránh bọn họ công kích, vừa cưỡi gió bay lên cao.
Kết giới che chở Tần Diễn, làm y từ đầu đến cuối đều luôn sau lưng Phó Trường Lăng, xung quanh lóe đầy ánh kiếm múa lượn, duy chỉ có chỗ y lại một phương an bình. Y nhìn Phó Trường Lăng cầm kiếm chém giết đạo tu Độ Kiếp trước mặt, nhìn hắn dùng bùa chú đánh lui ba vị tu sĩ Hóa Thần, nhìn hắn tiêu hao linh khí quá mức, đã là đèn sắp cạn dầu, chỉ có thể giao đấu bằng đường kiếm với đám tu sĩ nhiều như nhặng kia.
Đây là Phó Trường Lăng trong kí ức của y.
Chẳng sợ y không nhớ cảm xúc của mình khi thấy hắn lúc đó, hay không nhớ phần ái luyến đã từng luôn tồn trong lòng kia, nhưng khoảnh khắc Phó Trường Lăng rút kiếm ra, y lại vẫn có thể nhìn thấy hình bóng người nọ chồng lên thân ảnh Hoa Dương chân quân năm đó.
Hoa Dương chân quân, là thanh kiếm sắc bén nhất của Vân Trạch.
Hắn chưa từng có chiêu thức hoa lệ, cũng không có động tác dư thừa nào. Rõ ràng là tiên nhân, nhưng đường kiếm lại lãnh khốc hơn ma tu. Đó là vì thứ mà thanh kiếm ấy dùng để mài nhọn, chính là máu tươi.
Kiếm pháp người khác truyền thừa từ sư môn, mà kiếm pháp Hoa Dương chân quân, truyền thừa từ sinh tử.
Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú người trước mặt, nhìn hắn đầy người nhiễm huyết, một đường chém giết xông qua, cuối cùng bình tĩnh đâm kiếm vào một tu sĩ, máu bắn đầy người.
Hắn đứng giữa từng núi thi thể, dẫm lên máu tươi quay đầu sang.
Rừng rậm xung quanh sớm đã hoang tàn, thi thể tu sĩ nằm bừa bộn trên mặt đất, mỗi một sợi tóc trên người hắn đều nhuộm dần huyết sắc, thân kiếm cũng đã sứt mẻ khắp nơi.
Hắn từng bước một đi tới, như đang bò ra từ trong địa ngục, cuối cùng ngừng ở trước mặt Tần Diễn, lẳng lặng nhìn y.
Khoảnh khắc đó, Tần Diễn đã cho rằng, hắn sẽ ôm y.
Nhưng hắn không nhúc nhích, cứ lẳng lặng đứng như vậy, ánh mắt dán vào người y. Qua hồi lâu, hắn mới khàn khàn ra tiếng: “Ta đi không nổi nữa.”
Tần Diễn không đáp lại hắn, tay vẫn cầm đèn lồng, ở trong gió nhẹ nhàng lay động. Phó Trường Lăng từ từ nở nụ cười: “Nhưng trên người ta đều là máu, ta sợ làm dơ y phục ngươi.”
Mặt đất bắt đầu ầm ầm rung chuyển, Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm Tần Diễn, hắn muốn nói cái gì đó, lại không thể nói ra miệng.
Hắn rất muốn khẩn cầu y, muốn y chủ động đi tới ôm hắn, hoặc là dìu hắn một phen, làm gì cũng được, đều sẽ tốt hơn chỉ nhìn hắn như vậy.
Nhưng hắn không dám nói, không dám ra tiếng. Hắn nhìn người trước mặt một thân bạch y không dính bụi trần, hắn sợ làm ô uế y.
Hắn sợ, dùng phần cảm tình muộn màng không nên có này, làm bẩn người trước mắt.
“Chút nữa là xong rồi.”
Phó Trường Lăng cười nhẹ: “Phải hủy xong trận pháp này mới xem như vô toan vô ưu, ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Phó Trường Lăng nói xong liền xoay người sang chỗ khác, nhưng ngay lúc ấy, người đằng sau lại đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn.
Phó Trường Lăng chợt quay đầu lại, thấy Tần Diễn thần sắc bình tĩnh như ban đầu. Y đi lên một bước đỡ lấy hắn, bình tĩnh nói: “Hình như linh lực ta vừa hồi phục một chút, để ta bồi ngươi đi.”
Nghe giọng nói thanh lãnh ấy, Phó Trường Lăng phục hồi tinh thần, rũ mắt xuống, khắc chế run rẩy trên người, thì thào: “Làm phiền.”
Y đỡ Phó Trường Lăng bay lên. Lúc này, hai người mới thấy toàn cảnh phong sơn.
Đỉnh núi đã bị người khác dùng kiếm hủy đi, trông giống như một miệng chai lớn. Phần thân núi bên dưới miệng đã sớm bị người đào đi, tạo thành một chiếc hộp dài kéo thẳng xuống chân núi, mà dưới đó lại là một hồ dung nham cực lớn. Hồ dung nham đang sôi trào lên, phát ra mấy tiếng ùng ục ùng ục làm sởn gai ốc, đôi lúc sẽ có dung nham bắn lên, vẽ thành vòng cung xinh đẹp ở giữa không trung, rồi lại rơi xuống mất dạng.
Bốn phía sơn động đều dựng bốn phiến đá cẩm thạch, bên trên khắc phù chú hoa văn phức tạp. Tại bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, bốn người bị treo lên tách biệt với nhau. Bọn họ bị đinh ở trên tường, tư thế quỷ dị không giống nhau, dưới chân là một sàn đất vẽ trận pháp. Máu của những người này nhỏ xuống lấp đầy lưới trận, cuối trận pháp còn lan đến một cửa động, nhìn qua giống như lối đi vào sơn động này.
Bốn sợi xích sắt luồn ra từ vách đá, cột vào người thiếu nữ ở giữa. Thiếu nữ kia mặc trường sam tím, rối gỗ ngồi trên vai, tay chân đều bị buộc xích, dựng treo ở giữa không trung.
Hai người quan sát một lát, Phó Trường Lăng thở dốc xuất kiếm ra, sau đó chỉ tay hội tụ linh khí vào kiếm, bổ xuống “ầm” một phát vào ngọn núi kia!
Trong khi đó, Tạ Ngọc Thanh nằm nhoài trên lưng Thượng Quan Minh Ngạn, cũng từ từ mở mắt.