Editor: Miri
Đóa hoa mơn mởn, thanh lịch lại tao nhã, giản dị lại tự nhiên. Cũng chỉ là một đóa hoa lê thông thường mà thôi, nhưng dừng trên mũi kiếm lại đẹp như ngọc quý.
Tần Diễn lẳng lặng nhìn đóa hoa lê ấy, tâm như hồ nước bị ném vào một cục đá, trong chớp mắt tạo thành gợn sóng nhập nhờn lan ra.
Y uống một ngụm rượu, không nói gì. Sau đó y đứng dậy muốn về phòng, chỉ buông một câu: “Ngủ, ngày mai còn nhiều việc để làm.”
Phó Trường Lăng thấy y cứ vậy muốn rời, nhịn không được nói: “Không lấy hoa? Cho ta chút mặt mũi, cầm đi mà.”
Tiếng Tần Diễn càng lúc càng xa: “Ngươi thích hoa thì tự mang về đi. Ta không cần.”
Phó Trường Lăng nhún nhún vai, cầm hoa xuống kiếm đặt vào tay, nghiêm túc nhìn chăm chú một lát sau rồi đưa ra kết luận: “Cũng đẹp mà.”
Nói xong, hắn lấy một hộp gỗ ra từ trong linh nang, vô cùng cẩn thận đặt hoa lê vào trong.
Đêm hôm ấy, Phó Trường Lăng ngủ rất ngon, có lẽ là rượu giúp dễ ngủ, một đêm không mộng. Hôm sau thức dậy, Vân Vũ nhìn hắn rửa mặt còn ngâm nga trong miệng, nhịn không được tò mò hỏi thăm: “Gì mà vui tới vậy? Có chuyện tốt gì à?”
“Coi như là chuyện tốt đi, nhưng chỉ tốt với ta thôi, ngươi không cần biết.”
Phó Trường Lăng cắm trâm cài phát quan xuống tóc, vỗ vỗ vai Vân Vũ nói: “Ngươi nghỉ ngơi, ta đi tìm Minh Ngạn làm việc.”
Thương thế Vân Vũ còn chưa lành, nghe vậy thì bĩu môi, hơi có chút buồn bực.
Phó Trường Lăng đi đến chính đường, thấy Thượng Quan Minh Ngạn đã sớm ngồi ở đó chờ hắn, Tần Diễn cũng đã tới ngồi ngay cạnh, có vẻ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Phó Trường Lăng vào cửa nói vào câu chào hỏi với Tần Diễn, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Minh Ngạn hỏi: “Sao rồi?”
“Ta đã nói với bệ hạ,” Thượng Quan Minh Ngạn lấy ra ba lệnh bài giao cho Phó Trường Lăng và Tần Diễn, “Ngươi, Vân sư huynh, Đại sư huynh sẽ cùng nhau hỗ trợ xử lý hôn sự.”
“Tốt lắm.” Phó Trường Lăng gật đầu, thu lệnh bài vào tay áo, nói thẳng, “Ta chuẩn bị chút đồ, hôm nay ngươi mang ta và sư huynh đi gặp lễ quan một chút, bảo còn dư tiền thì giao cho ta.”
“Ngươi muốn chuẩn bị gì?”
Thượng Quan Minh Ngạn có chút nghi hoặc, Phó Trường Lăng cười cười, từ trong ngực rút ra một chồng giấy, tay búng búng, khẩu khí hùng hồn: “Có tiền là có thể sai quỷ thúc ma, làm chuyện đại sự, lỡ không đủ tiền thì biết làm sao?”
Thượng Quan Minh Ngạn nghe vậy thì tỉnh ngộ, vội nói: “Ta đi tìm sư tỷ. Hẳn là Tạ Thận ban thưởng rất nhiều cho tỷ ấy.”
“Vậy còn gì bằng, nhưng sư tỷ không có cũng không sao.”
Nói xong, Phó Trường Lăng cười tươi xòe sấp giấy thành quạt phe phẩy, tủm tỉm nói: “Ta có.”
Thượng Quan Minh Ngạn bị hơi tiền của ngân phiếu dọa sợ, Tần Diễn nhạt nhẽo nói: “Tích cóp hết tám năm, cũng khổ cho ngươi.”
Nụ cười Phó Trường Lăng đột nhiên cứng lại, hắn ho nhẹ một tiếng: “Chờ trở về Vân Trạch rồi, ta đãi các ngươi một bữa “
Phó Trường Lăng nhìn thoáng qua Thượng Quan Minh Ngạn, tăng thêm ngữ khí: “Ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng thực lực của ta!”
“Nên làm cái gì thì làm đi.” Tần Diễn đạm nhiên nói, “Đừng lãng phí thời gian.”
Phó Trường Lăng gật đầu, nói câu từ giã với Thượng Quan Minh Ngạn, đi Bạch Ngọc thành đổi bạc.
Phần lớn Tu Chân giới sử dụng linh thạch, nhưng Bạch Ngọc thành vẫn bảo tồn truyền thống dân gian là dùng bạc. Hắn đổi bạc xong thì đi tìm Thượng Quan Minh Ngạn, sau đó đi cùng hắn tới gặp lễ quan.
Dọc theo đường đi chỉ cần nhìn thấy người, Phó Trường Lăng sẽ bắt đầu đưa bạc. Hắn đưa bạc vô cùng lưu loát, không hề để đối phương có cơ hội do dự, vừa rải bạc vừa nói mấy câu cát tường. Mấy con quỷ lấy bạc hắn thật ra cũng không nhiều lời, lặng lẽ đặt bạc vào trong tay áo, làm bộ không có việc gì phát sinh.
Nhưng chờ tới lúc hắn trở về, Tần Diễn rõ ràng cảm giác được thái độ của những con quỷ đó đã thay đổi. Lúc bọn họ vừa tới, thái độ của quỷ lạnh nhạt băng sương, quan uy rất nặng. Lúc này đi trên đường lại tạo cảm giác dường như là cố hữu thân thiết, một đường đều nghe tiếng chào hỏi: “Phó quỷ chủ, đi thong thả.”
Thượng Quan Minh Ngạn nghe bọn họ gọi vậy thì hơi có chút khó hiểu, quay đầu nhìn Phó Trường Lăng: “Quên mất…sao bọn họ gọi Thẩm huynh là Phó quỷ chủ?”
“Dùng tên giả.”
Phó Trường Lăng vội xen mồm: “Hành tẩu giang hồ, không nên nói tên thật.”
Thượng Quan Minh Ngạn cười, khen: “Thẩm huynh suy nghĩ chu toàn.”
Phó Trường Lăng có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua Tần Diễn. Hai mắt Tần Diễn vẫn nhìn thẳng, làm như hoàn toàn không phát hiện hắn đang nhìn y.
Phó Trường Lăng dùng bạc mở đường suốt hành trình, nhanh chóng thân thiết với người trong triều đình. Chưa tới mấy ngày, thương thế Vân Vũ đã dưỡng lành, cũng gia nhập bọn họ. Vân Vũ làm theo lời Phó Trường Lăng, thiết đặt hỏa trận ở toàn bộ Bạch Ngọc thành. Phó Trường Lăng đi làm quen với vị quỷ quan trông coi việc bắn pháo hoa, trở thành bằng hữu tốt của họ.
Ban ngày bọn họ hành sự trong thành,ban đêm thì lại hì hục làm một công trình vĩ đại bậc nhất —— đào địa đạo.
Phó Trường Lăng nghĩ rằng dựa theo bố trí trong cung, Tạ Ngọc Thanh muốn thần không biết quỷ không hay biến mất cũng sẽ vô cùng khó khăn. Mỗi cửa trong cung đều có một Hóa Thần gác, khắp nơi đều là thủ binh. Tạ Ngọc Thanh muốn đi ra ngoài, rất khó không kinh động đến kẻ khác.
Vì thế Phó Trường Lăng nghĩ ra một biện pháp để không phải dùng bất kì linh lực nào, đó là đào địa đạo.
Tạ Thận là một vị đại năng quen dùng thần thức cảm giác xung quanh, mẫn cảm với dao động linh lực. Nếu bọn họ dùng linh lực để làm bất kì chuyện gì, sợ là sẽ lập tức bị phát hiện.
Nhưng mấy chuyện hành xác như đào địa đạo tất nhiên lại khác, chắc chắn hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của họ. Tuyệt đối sẽ không ai ngờ đường đường là tu sĩ Nguyên Anh sẽ nguyện ý tốn mấy tháng để đào ra một cái địa đạo, lén lút chạy trốn.
Bởi vì không thể vận dụng linh lực, tiến độ đào hầm của bốn người cũng không nhanh. Mỗi ngày bọn họ đều sẽ đi đào động vào buổi tối, sau đó giấu hết đất đào ra vào trong linh nang. Ban ngày sẽ ra ngoài, lặng lẽ chồng chất đống đất đó ngoài đấy.
Gần tới đại hôn, địa đạo cũng đã gần đào thông. Lượng đất ngoài thành chồng chất thành một ngọn núi nhỏ. Ban ngày bọn họ ở ngoài dùng bữa, Trương Nhị mặt ủ mày ê tới tìm Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng giương mắt thấy hắn rầu rĩ không vui, không khỏi nói: “Sao thế? Làm gì mà mặt mày ủ rũ vậy?”
Trương Nhị thở dài, làm như có chút buồn rầu: “Lão đại ngươi biết không, gần đây trước cửa nhà ta tự nhiên mọc ra một ngọn núi, mỗi ngày trôi qua lại cao thêm một chút, hiện tại nó đã chắn hết ánh sáng rọi vào nhà ta. Nương ta mỗi ngày đều ở trong tối nên hậm hực, ta muốn dọn nhà sang chỗ khác, nhưng bên ngoài đã phân rõ khu vực mỗi người rồi, chỉ có thể đổi nhà với một quỷ khác. Nhưng ai lại vui lòng đi đổi một cái nhà bị núi chắn trước cửa chứ?”
Nghe vậy, Phó Trường Lăng và Tần Diễn liếc nhau. Vào ban đêm, bốn người đào động, Vân Vũ đi theo sau Phó Trường Lăng dè chừng bảo: “Tu Phàm, ta cảm thấy dù chúng ta trốn vẫn nên có lương tâm một chút, dọn giúp Trương Nhị cái núi đất đó?”
“Nếu được thì….” Phó Trường Lăng gật đầu nói, “Dọn nó đến trước cửa nhà Hoàng quỷ chủ đi.”
Địa đạo rốt cuộc đào thông, mà đại hôn cũng sắp cử hành đúng thời điểm. Một đêm trước lễ thành hôn, Phó Trường Lăng tìm tới Tần Diễn. Hắn không báo cho Tần Diễn trước, chỉ là lặng lẽ vào phòng y đêm hôm khuya khoắt, cũng lén lút khép lại cửa phòng. Hắn lập tức nghe âm thanh lạnh băng của Tần Diễn vang lên: “Ngươi đang làm gì?”
Phó Trường Lăng hoảng sợ, quay đầu liền thấy Tần Diễn ngồi chỉnh chu trên tiểu tráp, hình như là đang đả tọa, một đôi mắt thanh lãnh lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, mang theo vẻ dò xét.
“Ngươi đừng hù ta như vậy,” Phó Trường Lăng thở ra một hơi, ngồi dậy nói, “Ta có chút việc muốn thương lượng với ngươi.”
“Nói thẳng.”
Tần Diễn nhìn hắn, ngữ khí bình đạm, Phó Trường Lăng đi đến bên cạnh bàn, tự rót cho mình một tách trà, giải thích: “Ta tới để thương lượng chuyện hôn yến với ngươi. Ngày mai, ta sẽ để Vân Vũ lẫn vào đám quỷ trong Bạch Ngọc thành, trước khi pháo hoa bắn, ta và ngươi tìm cơ hội tráo đổi xiêm y với sư tỷ và Thượng Quan Minh Ngạn, để bọn họ ra ngoài bằng mật đạo trước. Sư tỷ chỉ cần ra Bạch Ngọc thành là sẽ bị Tạ Thận phát hiện, lúc đó pháo hoa hẳn cũng bắt đầu rồi. Ta đã thả vào pháo hoa một ngàn trương Thiên Hỏa phù. Sau khi nó nổ tung, Bạch Ngọc thành nhất định sẽ loạn lên, chúng ta cũng có thể chạy.”
“Ừ.”
“Ta đã an bài sẵn hai thân phận khác, chúng ta chỉ cần có thể chạy ra cung, cắt đứt đuôi quỷ binh đuổi theo thì có thể ngụy trang thành quỷ chạy trốn trong Bạch Ngọc thành. Chờ sóng yên biển lặng rồi, chúng ta trở ra tìm phong ấn.”
“Ừ.”
“Hiện tại chỉ còn lại một vấn đề,” Phó Trường Lăng ngẩng đầu, hắn nhìn Tần Diễn, hơi có chút ngượng ngùng nói, “Ừm, giá y, là ngươi mặc à?”
*Giá y: áo cưới (hjhj)