Trác Ngọc – Chương 49 Ngươi Thông Minh Nhất – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 3 năm trước

Trác Ngọc - Chương 49 Ngươi Thông Minh Nhất

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Miri


Phó Trường Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm lão quỷ trên đài, Tần Diễn đứng cạnh nâng hắn dậy, ở bên tai hắn thì thầm: “Còn sư tỷ, đừng lo lắng.”

Tần Diễn nói rất nhỏ, hơi nóng phà vào tai, trêu chọc hắn tới mức cảm xúc dao động.

Tần Diễn dìu hắn đứng lên, Phó Trường Lăng lảo đảo một cái khiến Tần Diễn vội vàng túm chặt hắn, hắn dựa vào người y, toàn bộ sức lực đều đặt lên cơ thể Tần Diễn.

“Xin lỗi…” Phó Trường Lăng hơi mang áy náy mở miệng, Tần Diễn đỡ hắn, bình tĩnh nói: “Không sao. Ta đưa ngươi trở về.”

“Không được,” Phó Trường Lăng giữ chặt y, “Sư tỷ ra ngay bây giờ.”

Tần Diễn do dự một lát, ngay lúc đó, xung quanh truyền đến tiếng trống giòn giã, mọi người nhìn về hướng tiếng trống phát ra, liền thấy trên thành lâu cách đó không xa có một đoàn người đang chậm rãi đi lên.

Nam nhân dẫn đầu khoác hoa bào màu đen thêu kim văn nhật nguyệt, đầu đội lưu quan gắn 12 trụy châu. Quỷ hồn Vạn Cốt nhai đều không có khuôn mặt, chỉ là một đoàn sương đen, bên trong lộ ra đôi mắt xanh lục, hình dáng mờ ảo, chỉ có thể phân biệt nam nữ qua quỷ khí và thân hình.

Note: Mình nghĩ lưu quan (nón) gắn 12 trụy châu là thế này:

Trác Ngọc - Chương 49 Ngươi Thông Minh Nhất

Trác Ngọc - Chương 49 Ngươi Thông Minh Nhất

Người này quỷ khí ngút trời, người có thể mang quỷ khí dày đặc như vậy ở Bạch Ngọc thành, chỉ có Tạ Thận.

Đi theo sau Tạ Thận chính là Tạ Ngọc Thanh. Trên mặt nàng phủ một lớp phấn trang nhẹ, tóc dài cao thúc thành búi tóc, trâm vàng cài vào hai bên, ở ngoài khoác hoa bào màu đỏ thêu phượng nặng trĩu, tay cầm trường kiếm.

Đoàn người lên tới thanh lâu xong, một tiếng hùng hồn vang lên giống như sấm rền mùa đông, ầm ầm bảo: “Người thắng là ai?”

Mai Vô Nhai nghe vậy thì nâng một tay, tay còn lại đặt ở trước ngực, hơi hơi uốn gối khom lưng, cung kính nói: “Bệ hạ, vi thần Mai Vô Nhai.”

“Mai Vô Nhai.”

Tạ Thận trong giọng mang theo vài phần ý cười: “Đã tuổi này mà còn lên đấu, thật không biết xấu hổ.”

Mai Vô Nhai ngẩng đầu, thanh âm nam nữ khó phân đã hóa thành giọng thư sinh ôn hòa: “Bệ hạ, khi vi thần chết, bất quá cũng mới chỉ 23 tuổi.”

Tạ Thận cười to ra tiếng, hắn quay đầu đi, hình như đang nói gì đó với Tạ Ngọc Thanh. Sắc mặt nàng vẫn không đổi, chỉ là bình tĩnh cởi hoa bào bên ngoài giao cho người hầu đứng cạnh, mặc một lớp áo đơn, cầm kiếm nhón mũi chân, từ trên thành lâu nhảy thẳng xuống.

“Trên đầu sư tỷ đầy mấy thứ trang sức,” Thượng Quan Minh Ngạn xem có chút sốt ruột, “Lỡ bị vướng víu thì sao?”

Nói còn chưa dứt lời, liền thấy nữ tử ở giữa không trung tháo hết trâm cài xuống, tóc đen như thác nước tuôn ra, những trâm cài đó cứ như lông vũ bay thẳng về hướng Mai Vô Nhai!

Mai Vô Nhai hít ngược một hơi lạnh, bay lên không xoay người một cái tránh thoát những trâm cài đó, còn chưa rơi xuống đất, trường kiếm liền thẳng tắp bổ tới trước mặt gã.

Tuy Tạ Ngọc Thanh là nữ tử, nhưng kiếm pháp luôn là chí cương chí dương, chiêu số đại khai đại hợp. Một kiếm bổ xuống, Mai Vô Nhai không kịp trốn, chỉ có thể xoay người dùng kiếm cứng rắn chống đỡ, không ngờ lúc ngăn trở một nhát kia, kiếm ý che trời lấp đất phóng đến suýt nữa thổi bay gã. Cũng may Mai Vô Nhai cắm kiếm thẳng xuống đất trong khoảnh khắc rơi xuống lôi đài kia mới gượng chống được, không để bản thân bị ngã.

Gã thở hổn hển ngẩng đầu, Tạ Ngọc Thanh hoành kiếm đứng trên lôi đài, gió thổi tóc nàng phấp phới trong gió, khiến cho toàn thân nàng tỏa ra tiên khí. Thượng Quan Minh Ngạn ngơ ngác nhìn Tạ Ngọc Thanh, cứ như trong mắt chỉ có thể chứa đựng hình bóng người này.

  • “hoành kiếm” là đặt kiếm ngang trước ngực

    “Đẹp lắm.”

    Mai Vô Nhai khôi phục lại giọng nói khó phân nam nữ, gã ngồi dậy lau máu bên miệng, cười nói: “Không ngờ điện hạ tuổi tác còn nhỏ lại có kiếm ý như thế, là lão hủ coi thường. Lát nữa còn thỉnh điện hạ chớ trách tội.”

    “Thỉnh.”

    Một chữ này của Tạ Ngọc Thanh nói vô cùng bình tĩnh, vừa dứt lời, Mai Vô Nhai đâm thẳng trường kiếm về trước!

    Kiếm Tạ Ngọc Thanh đủ mạnh đủ tàn nhẫn, kiếm Mai Vô Nhai lại vừa nhanh vừa mãnh liệt. Mai Vô Nhai thẳng tay đoạt công, Tạ Ngọc Thanh liền rút kiếm tại chỗ, trong khoảng cách cực ngắn ngăn trở kiếm gã.

    Biểu tình Tạ Ngọc Thanh vẫn luôn bình tĩnh, kiếm Mai Vô Nhai lại dần dần nóng nảy.

    Xung quanh gió rít gào, Phó Trường Lăng hơi hơi sầu lo nhíu mày.

    Mấy quỷ tu này đều không phải là xuất thân chính quy từ tiên đạo. Tu tiên có nhiều con đường khác nhau, phần lớn đường tu luyện của quỷ tu đều thập phần nguy hiểm, đặc biệt khi đánh nhau. Xét theo công pháp của Mai Vô Nhai, chỉ sợ gã sẽ không dễ dàng nhường tay.

    Phó Trường Lăng nhìn Mai Vô Nhai sử dụng kiếm càng lúc càng tàn nhẫn, Tần Diễn rõ ràng cũng nhìn ra manh mối, nhịn không được nhíu mày. Kiếm thế Mai Vô Nhai càng hung mãnh, động tác Tạ Ngọc Thanh càng chậm đi, nhưng cũng may nàng khống chế khí lực vô cùng trầm ổn, không hề bị Mai Vô Nhai quấy nhiễu.

    Bộ dáng vững vàng của nàng dường như cũng kích thích Mai Vô Nhai. Gã hét lớn một tiếng, dồn hết toàn bộ khí lực vào một nhát kiếm này, đâm thẳng vào Tạ Ngọc Thanh.

    Tạ Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn gã, chính là lúc này!

    Nàng thấy được sơ hở của Mai Vô Nhai, đột nhiên khụy gối đằng trước một bước, thân mình hơi cong xuống, trường kiếm đâm thẳng vào giữa bụng gã, đạm nhiên nói: “Ngươi thua.”

    Mai Vô Nhai giơ kiếm ngơ ngác không nói được câu nào. Tạ Ngọc Thanh lưu loát rút kiếm, xoay người rời đi. Mai Vô Nhai bắt lấy tay áo nàng, khôi phục giọng điệu thư sinh: “Công chúa, đừng như vậy, chúng ta thành hôn, chúng ta phải thành hôn, Bạch Ngọc thành cần một Thái Tử điện hạ, cầu xin người, vì Bạch Ngọc thành, chúng ta thành hôn đi.”

    Tạ Ngọc Thanh không nói câu nào, nàng đưa lưng về phía Mai Vô Nhai, lạnh nhạt mở miệng: “Tà ma ngoại đạo, không thể chung đường.”

    Nói xong, Tạ Ngọc Thanh hờ hững đi phía trước rời khỏi đó, Mai Vô Nhai ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nàng, âm thanh run rẩy: “Tà ma ngoại đạo…ngươi còn dám nói…chúng ta là tà ma ngoại đạo…công chúa ngươi…,” vừa dứt lời, cơ thể Mai Vô Nhai chợt đứng phắt dậy, đánh thẳng về hướng Tạ Ngọc Thanh hét to, “Đi chết đi!”

    “Sư tỷ!”

    Thượng Quan Minh Ngạn kinh hãi gọi nàng, nhưng ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, thanh niên áo đen liền bay đến lôi đài, hoành kiếm che ở trước Tạ Ngọc Thanh.

    Lớp sương đen dày đặc va chạm vào kiếm người nọ, cuồng phong thổi bay mũ trùm đầu của y, lộ ra khuôn mặt.

    Khuôn mặt của y tuấn mỹ, da như bạch ngọc, đôi mắt như hàn đàm cuối thu nhìn chằm chằm người kia, khiến cho người khác cảm giác được một loại lạnh lẽo thấu xương.

    Áo khoác đen và trường sam trắng đan xen vào nhau tung bay trong gió. Sau khi mọi người thoáng kinh ngạc, liền nghe Mai Vô Nhai rống to: “Là người của Tiên giới! Vân Trạch Tiên giới, người của Hồng Mông Thiên cung!”

    Nghe vậy, vô số tiểu quỷ lập tức tru lên bay tới, Tạ Ngọc Thanh cùng Tần Diễn lưng tựa lưng. Hoa quang thân kiếm của Tần Diễn tỏa rộng, phối hợp với Tạ Ngọc Thanh đánh bọn tiểu quỷ đang liên tục xông đến như tre già măng mọc.

    “Con mẹ nó….”

    Phó Trường Lăng hít ngược một hơi khí lạnh, sau lại thấy Thượng Quan Minh Ngạn xách kiếm muốn lên, Phó Trường Lăng bắt lấy hắn, vội la: “Đánh cái gì đánh, đánh thắng nổi sao!”

    Thượng Quan Minh Ngạn cầm kiếm, trên mặt không khắc chế được vẻ nôn nóng, nhưng hắn biết Phó Trường Lăng nhất định đã nghĩ ra cách, hắn siết chặt kiếm: “Không đánh thì biết làm sao bây giờ?”

    Phó Trường Lăng giữ tay hắn, suy nghĩ một lát, buộc Đồng Tâm kết vào kiếm của Thượng Quan Minh Ngạn, nhỏ giọng nói: “Ngựa chết vẫn chữa như ngựa sống*, thử một lần, không được nữa thì đánh.”

    *”Ngựa chết vẫn chữa như ngựa sống” có hai nghĩa, một là dù vô vọng cũng phải ráng tìm cách cứu chữa, hai là sẵn sàng cho kết quả tệ nhất.

    “Thử cái gì?”

    Thượng Quan Minh Ngạn chưa rõ hắn nói gì, vừa mới hỏi câu đó đã nghe Phó Trường Lăng rống to một tiếng, bắt lấy Thượng Quan Minh Ngạn đi về hướng Tạ Ngọc Thanh: “Sư tỷ, hôn phu của tỷ tới rồi!”

    Tạ Ngọc Thanh và Tần Diễn cùng nhìn qua, lại thấy Thượng Quan Minh Ngạn vẻ mặt si ngốc đứng ở một bên. Phó Trường Lăng hạ tay tới chỗ Tạ Ngọc Thanh, lớn tiếng nói: “Người không cần sốt ruột trở về thành thân, hắn tới rồi.”

    Phó Trường Lăng rống xong một tiếng này, không đợi mọi người kịp phản ứng đã nghe Tạ Thận ở chỗ cao lạnh nhạt nói: “Lui ra!”

    Vừa dứt lời, toàn bộ quỷ đều ngừng tay. Sau một lát, những quỷ đó lui nhanh như nước trút, chỉ còn lại Tạ Ngọc Thanh và Tần Diễn thở dốc, vẫn còn hoành kiếm đứng trên đài.

    Phó Trường Lăng túm Thượng Quan Minh Ngạn kéo lên lôi đài, hành lễ với Tạ Thận: “Bệ hạ.”

    “Ngươi, phàm nhân, tại sao ở đây?”

    “Bệ hạ,” Phó Trường Lăng cười lấy lòng, “Thảo dân Phó Trường Lăng, là một quỷ chủ ngoại thành.”

    Tạ Thận im lặng một hồi, rốt cuộc lên tiếng: “Chuyện lạ gì cũng có.”

    Nói xong, ánh mắt hắn rơi xuống Thượng Quan Minh Ngạn: “Ngươi, lại là người nào?”

    “Tại hạ,” Thượng Quan Minh Ngạn bị gọi, gượng ép mình làm ra tư thái thong dong, hành lễ nói, “Đệ tử Hồng Mông Thiên cung, Thượng Quan Minh Ngạn.”

    “Ngươi nói,” Tạ Thận hỏi lại một lần, “ngươi là người phương nào?”

    Thượng Quan Minh Ngạn trầm mặc không nói chuyện, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Tạ Ngọc Thanh. Thần sắc nàng đạm nhiên, có chút không hiểu Thượng Quan Minh Ngạn sao tự nhiên quay qua nhìn mình. Phó Trường Lăng ở một bên lo lắng sốt ruột, Thượng Quan Minh Ngạn hít sâu một hơi, trước khi Tạ Thận kịp mở miệng liền phất vạt áo quỳ trên mặt đất, lớn tiếng gọi: “Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế Thượng Quan Minh Ngạn, là hôn phu của sư tỷ!”

    Vừa nói xong, Thượng Quan Minh Ngạn cúi đầu không dám ngẩng lên. Phó Trường Lăng hoảng sợ cùng cực, vô cùng muốn tặng hắn một tràng pháo tay.

    Phó Trường Lăng đúng là muốn Thượng Quan Minh Ngạn giả nhận làm hôn phu của sư tỷ, nhưng không ngờ thằng nhãi này chưa gì đã gọi thẳng Quỷ vương là nhạc phụ?

    Mọi người ở đây cũng bị Thượng Quan Minh Ngạn làm khiếp sợ không nhẹ, ngay cả Tạ Thận cũng nghẹn lời. Qua hồi lâu, hắn phán ra một câu: “Không biết xấu hổ.”

    Mặt Thượng Quan Minh Ngạn tức khắc đỏ bừng, Tạ Thận nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Tần Diễn, ra vẻ bất mãn: “Tại sao lại là ngươi? Trẫm thấy vị thiếu niên bạch y kia xứng với ngô nhi hơn.”

    “Ta……” Thượng Quan Minh Ngạn đỏ mặt, tiếp tục nói bừa, “Ta chủ động cầu thú, sư phụ lập tức đính hôn.”

    “Sao hôm nay không lên lôi đài?”

    “Ta tự biết năng lực không đủ, cho nên không báo danh.”

    “Nhu nhược.”

    “Tiểu tế biết sai.”

    Tạ Thận: “……”

    “Còn vị tiên cẩu bạch y kia là ai nữa?”

    “Là sư huynh tiểu tế, thanh mai trúc mã đồng môn của sư tỷ, tên Tần Diễn.” Thượng Quan Minh Ngạn dần dần thích ứng với cách nói chuyện của Tạ Thận, nói dối không biết đổi sắc, “Bởi vì tiểu tế quá lo lắng sư tỷ, cho nên để tránh cho sư tỷ chịu khổ quá nhiều, đã thỉnh sư huynh tới để tăng thêm viện thủ.”

    Tạ Thận trầm mặc một lát, làm như đang suy tư. Hắn tiếp tục nói: “Ngươi nói các ngươi đính hôn, vậy tín vật đâu?”

    Bọn họ sớm đã có chuẩn bị, Thượng Quan Minh Ngạn vội lấy Đồng Tâm kết trên chuôi kiếm ra, quay đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Thanh, thúc giục nói: “Sư tỷ, tín vật.”

    Tạ Ngọc Thanh do dự một lát, mới đưa Đồng Tâm kết ra.

    Tạ Thận giơ tay, hai Đồng tâm kết đồng thời rơi vào tay hắn. Hắn quan sát một lát, nhíu mày: “Trẫm vẫn không tin được, ngươi trông còn lùn hơn ngô nhi.”

    “Bệ hạ,” Thượng Quan Minh Ngạn bây giờ đã vô cùng trầm ổn trấn định, “Ta vẫn còn cao lên được.”

    Tạ Thận hình như cũng đã bị hắn thuyết phục, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Thanh, ngữ khí có chút bất mãn: “Con một lòng muốn rời khỏi đây, chính là vì hắn?”

    Tạ Ngọc Thanh lạnh lùng không nói, Tạ Thận thở dài: “Không ngờ con cũng si tình như mẫu thân con. Vậy thôi như vậy đi,” Tạ Thận giơ tay, hai Đồng Tâm kết lại trở về tay bọn họ, Tạ Thận xoay người, phân phó, “Lưu lại phò mã, chọn ngày thành hôn.”

    “Nhạc phụ!” Thượng Quan Minh Ngạn vội gọi lại Tạ Thận, “Hôn yến cũng cần người hỗ trợ, có thể lưu lại sư huynh tiểu tế và bằng hữu không?”

    Có vẻ nghe đến hôn yến làm Tạ Thận vui vẻ lên, hắn đáp qua loa: “Tùy ngươi.”

    Nói xong, hắn dừng một chút, lại nhớ tới gì đó: “Không được gọi bậy.”

    “Tạ ơn bệ hạ.” Thượng Quan Minh Ngạn biết nghe lời, vội khom mình hành lễ, tiễn Tạ Thận rời đi.

    Chờ Tạ Thận đi rồi, mọi người ở đây đều thở phào một hơi. Phó Trường Lăng đập vai Thượng Quan Minh Ngạn, vỗ ngực hắn: “Huynh đệ, ngươi cũng rất biết điều, giỏi đó.”

    Thượng Quan Minh Ngạn lộ ra một nụ cười xanh xao, hắn xoay đầu, nhìn về phía Tạ Ngọc Thanh, vội nói: “Sư tỷ, đệ cũng là……”

    “Ta hiểu.”

    Tạ Ngọc Thanh gật đầu, thần sắc bình tĩnh. Một loạt người hầu mặc áo đỏ viền vàng thuộc về lễ quan bay ra từ trong cung, bọn họ tới trước mặt Tạ Ngọc Thanh, cung kính nói: “Điện hạ, Thượng Quan công tử. Thỉnh hai vị hồi cung.”

    “Chờ một chút,” Phó Trường Lăng vội can, “Chúng ta còn một người nữa. Đại nhân,” Phó Trường Lăng quay đầu nhìn lễ quan kia, cười nói, “có thể cho một lệnh bài để tại hạ đón người không? Đón hắn rồi ta sẽ lập tức về cung.”

    “Tất nhiên có thể.”

    Lễ quan nọ móc ra lệnh bài đưa cho Phó Trường Lăng, Tần Diễn đứng cạnh hắn, đạm nhiên nói: “Ta đi theo ngươi.”

    Phó Trường Lăng đáp ứng, hành lễ với Tạ Ngọc Thanh. Lễ quan thấy mọi người đã an bài xong thì quay đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Thanh, dò hỏi: “Điện hạ?”

    “Đi thôi.”

    Tạ Ngọc Thanh gật đầu, dẫn Thượng Quan Minh Ngạn đi về hướng cung thành.

    Phó Trường Lăng đưa Tần Diễn rời đi, Tần Diễn và y trở lại chỗ nhà lão quỷ làm quan tài, dẫn Vân Vũ lộn trở về nội cung.

    Vào nội cung, Thượng Quan Minh Ngạn ở riêng một nơi, Phó Trường Lăng, Tần Diễn, Vân Vũ ở một nơi, Tạ Ngọc Thanh ở một nơi. Ba người Phó Trường Lăng không thể gặp thẳng mặt Tạ Ngọc Thanh, nhưng bọn hắn có thể tự do gặp Thượng Quan Minh Ngạn, vậy nên ba người vừa vào nội cung, Thượng Quan Minh Ngạn liền chạy tới chỗ họ.

    Vân Vũ vừa tới đã nằm xuống. Hiện giờ quỷ khí lan tràn toàn thân hắn, suốt ngày than đau, có tới bất cứ chỗ nào cũng chỉ muốn nằm xuống.

    Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn chiếu cố Vân Vũ, sau đó thấy Thượng Quan Minh Ngạn sốt ruột chạy vào. Hắn ho nhẹ một tiếng, kêu mọi người lui ra rồi đóng cửa lại, đến gần ba người bọn họ.

    “Vân sư huynh còn ổn chứ?”

    Thượng Quan Minh Ngạn thấy Vân Vũ nằm thì lên tiếng đầu tiên, Tần Diễn gật gật đầu, ý bảo kết giới đã dựng xong, Phó Trường Lăng vội nói: “Ngươi đã nói chuyện riêng với sư tỷ chưa?”

    “Nói rồi.”

    Thượng Quan Minh Ngạn lập tức bảo: “Mấy điều tỷ ấy biết không khác chúng ta lắm, hiện tại chỉ xác minh được thêm vài thứ. Thứ nhất, sư tỷ hình như thật sự là nữ nhi của Tạ Thận, bởi vì họ đi hoàng lăng, máu của tỷ ấy được hoàng lăng chấp nhận.”

    Mọi người gật đầu, có vẻ tất cả đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi nghe chuyện này.

    “Thứ hai, Tạ Thận hình như rất sốt ruột muốn tỷ thành thân, để tỷ sinh một hài tử.”

    “Có lẽ đây mới là mục đích chính của hắn.”

    Phó Trường Lăng suy ngẫm nhưng vẫn không hiểu: “Hắn nhất quyết bắt sư tỷ sinh hài tử cho hắn để làm gì?”

    “Hắn cần một người có thể rời đi Vạn Cốt nhai, nhưng người đó phải thuộc Vạn Cốt nhai.”

    Tần Diễn tiếp lời, mọi người đều nhìn về phía y. Tần Diễn cứ như đã biết trước chuyện này, đạm nhiên nói: “Nếu sư tỷ sinh hạ một hài tử ở chỗ này, hài tử này liều có thể tự do ra vào khỏi đây để tới ngoại giới.”

    “Bọn họ muốn gì?”

    Thượng Quan Minh Ngạn có chút nghi hoặc: “Hao tổn tâm cơ để tạo ra một quỷ anh có thể tiện lợi ra vào Vạn Cốt nhai, là có ý đồ gì?”

    Phó Trường Lăng suy tư: “Ta đoán là quỷ anh này sau khi ra khỏi đây rồi có thể giúp bọn hắn làm một chút chuyện. Tỷ như……”

    “Thả bọn họ ra ngoài.”

    Tần Diễn mở miệng, Phó Trường Lăng cùng Thượng Quan Minh Ngạn đều nhìn về phía y. Hồi lâu, Thượng Quan Minh Ngạn mới lộ ra một nụ cười gượng ép: “Không…không thể nào. Bọn họ đi ra ngoài, Vân Trạch sẽ ra sao?”

    Tầng cao của Vân Trạch có tổng cộng tám tu sĩ Độ Kiếp, tu sĩ Hóa Thần không tới trăm người, người lên được Nguyên Anh cũng đã coi như cực kỳ ưu tú.

    Nhưng trong Vạn Cốt nhai, bởi vì dòng chảy thời gian khác nhau, giúp bọn họ có dư dả thời gian để tu luyện, có thể nói Nguyên Anh đầy đất, Hóa Thần nhiều như chó chạy ngoài đường.

    Mà Quỷ Vương Tạ Thận còn là Độ Kiếp hậu kỳ, ngạo thị quần hùng.

    Một đám sinh vật như thể lọt vào Vân Trạch, nếu bọn họ có công pháp tà môn gì đó, lấy bá tánh để tu luyện, sợ là chẳng khác gì Nghiệp Ngục năm đó đi vào.

    Nghĩ tới cảnh này đã thấy sợ hãi không thôi, Vân Vũ là người phản ứng đầu tiên, run lập cập, vội nói: “Không được, không thể để sư tỷ sinh ra loại đồ vật này.”

    “Chúng ta phải ra ngoài.”

    Thượng Quan Minh Ngạn thần sắc nghiêm túc, Tần Diễn gật đầu nói: “Phải, ít nhất phải đưa các ngươi ra trước.”

    Nói xong, mọi người liền nhìn về phía Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng hơi ngẩn ra: “Các ngươi đều nhìn ta làm gì?”

    “Nghĩ cách.”

    Tần Diễn nhắc nhở hắn, Phó Trường Lăng không khỏi cười: “Không phải, chuyện này mọi người đều cùng nhau xử lý, sao ai cũng nhìn ta?”

    “Ngươi ở chỗ này lâu nhất, có cách nào ra ngoài, ngươi hẳn là người biết rõ nhất.”

    Phó Trường Lăng đang muốn mở miệng đáp thì lại nghe Tần Diễn tiếp tục nói: “Ngươi thông minh nhất.”

    Nghe vậy, trong lòng Phó Trường Lăng đột nhiên trở nên sung sướng.

    Tần Diễn rất ít khen người khác, nếu đã khen thì tất nhiên sẽ là thiệt tình thực lòng. Phó Trường Lăng ho nhẹ một tiếng, hơi ngượng ngùng nói: “Cảm tạ sư huynh cất nhắc, ta đúng là biết cách ra khỏi đây, chỉ là ta chưa từng thử đi qua con đường đó, trước kia đều là sai quỷ thuộc hạ thăm dò, đến lúc đó có thể sẽ rất phiền toái.”

    “Không sao.”

    Phó Trường Lăng gật đầu, tiếp tục nói: “Ta lấy giấy bút vẽ cho các ngươi nhìn một chút.”

    Phó Trường Lăng nói xong liền qua bên cạnh cầm giấy bút tới, sau đó sơ sài vẽ toàn bộ địa hình của Vạn Cốt nhai, điểm một chấm chu sa kéo dài thành một con đường.

    Hắn cầm giấy trở về đưa cho mọi người: “Con đường này năm dặm ngoài Hàn Đàm động, từ phía dưới leo thẳng lên trên. Mấy năm nay ta đã đóng cọc được một nửa, có thể làm chỗ dừng chân để leo lên từ từ.”

    Mọi người đều biết Phó Trường Lăng đã ở đây tám năm, qua tám năm mà chỉ đóng được một nửa số cọc, có thể thấy vách núi này muốn leo lên được sẽ vô cùng khó khăn.

    Phó Trường Lăng nhìn ra mọi người đang lo lắng chuyện gì, hắn xét thể lực của mình, dù không có tu vi nhưng leo một cái vách núi cũng sẽ không có trở ngại quá lớn. Vậy nên hắn mở miệng giải thích: “Vách núi Vạn Cốt nhai lúc xuống có quỷ ngăn trở nên không dễ dàng, leo lên trên càng không dễ. Sau khi quỷ dưới vực phát hiện các ngươi là tiên nhân, chúng sẽ kiệt lực ngăn trở, đương nhiên, ta là phàm nhân nên sẽ không gặp trở ngại này. Mặt khác, các ngươi leo lên trên không chỉ không thể ngự kiếm, mà còn bị cản trở bởi phong ấn. Mỗi bước leo lên liền sẽ cảm thấy thân thể nặng thêm một chút, mà con đường ta đã chuẩn bị là quãng đường ngắn nhất, nơi có kết giới yếu nhất.”

    Nghe hắn nói vậy thì mọi người cũng hiểu thông. Tần Diễn gật đầu, lại hỏi: “Khi nào đi?”

    Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, mới nói: “Ngày đại hỉ.”

    Tất cả mọi người sửng sốt, Thượng Quan Minh Ngạn không thể tin tưởng hỏi: “Đại hỉ?”

    “Ấn theo quy củ Bạch Ngọc thành, ngày đại hôn của công chúa hay là niên khánh, đều sẽ phóng pháo hoa chúc mừng. Ngày đó sẽ rất đông quỷ mị tập hợp trong thành, ta sẽ phóng phù chú vào toàn bộ pháo hoa, chờ tới lúc chúng được bắn lên, toàn bộ Bạch Ngọc thành sẽ trở nên loạn lạc, đến lúc đó chúng ta nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn. Ta và sư huynh sẽ tráo thân phận với ngươi và sư tỷ, ngụy trang làm như các ngươi còn ở đây. Ngươi và sư tỷ mang Vân Vũ chạy ra khỏi thành, rời đi trước. Chờ một thời gian ngắn, ta vẫn còn một trương Ẩn Thân phù, ta sẽ nghĩ cách cùng sư huynh lén lút chạy trốn, nếu không được thì sẽ dừng sức xông ra.”

    “Được.”

    Thượng Quan Minh Ngạn gật đầu, hắn liếc nhìn Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn, lui một bước nói: “Vậy cảm tạ Đại sư huynh và Thẩm huynh trước.”

    “Là chuyện hiển nhiên mà thôi.” Tần Diễn bình đạm mở miệng.

    Thượng Quan Minh Ngạn cười cười, “Khiến hai vị thân phạm hiểm cảnh, nơi nào có thể không cảm kích?”

    “Ngươi quá khách khí.” Phó Trường Lăng phe phẩy quạt, “Minh Ngạn, ngươi nha, quá quy củ.”

    Thượng Quan Minh Ngạn ngượng ngùng cười cười, bên ngoài truyền đến tiếng người gọi, cung kính nói: “Thượng Quan công tử, lễ quan nói có việc thương lượng cùng ngài.”

    “Chờ một lát.”

    Thượng Quan Minh Ngạn đáp lại, hành lễ với ba người xong liền cáo từ rời đi.

    Thượng Quan Minh Ngạn đi rồi, chỉ còn Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn lưu lại trong phòng, Phó Trường Lăng hơi hơi suy tư, liền nói: “Sư huynh ngủ trước, ta ở lại chiếu cố Vân Vũ sư huynh.”

    “Không cần.” Vân Vũ lập tức mở miệng, thanh âm có chút lãnh đạm, “Ta gần khỏe rồi, không cần chiếu cố.”

    Phó Trường Lăng và Tần Diễn nhìn nhau liếc mắt một cái, Phó Trường Lăng đóng mở cây quạt, thật lòng khuyên nhủ: “Ngươi là sư huynh ta, ta nên phụng dưỡng. Cầu xin Vân Vũ sư huynh để ta phụng dưỡng ngươi một chút đi.”

    Vân Vũ nghe vậy, đưa lưng về phía hắn không thèm phản ứng, Tần Diễn gật đầu với Phó Trường Lăng, lập tức xoay người rời khỏi.

    Chờ trong phòng chỉ còn lại Phó Trường Lăng cùng Vân Vũ, Phó Trường Lăng ngồi vào mép giường, đẩy đẩy Vân Vũ, ngữ điệu kéo dài: “Vân Vũ sư huynh, giận dỗi cái gì đó? Nào nào, kể cho sư đệ nghe, để sư đệ vì ngươi bài ưu giải nạn.”

    Trước giờ Phó Trường Lăng và Vân Vũ cãi nhau đều không phân trên dưới, nếu là ngày thường thì Vân Vũ đã sớm nhảy dựng lên mắng hắn. Nhưng giờ Vân Vũ lại đưa lưng về phía Phó Trường Lăng, không nói một lời, Phó Trường Lăng không khỏi có chút kỳ quái, thật cẩn thận nói: “Vân Vũ, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy?”

    Tiếng Vân Vũ có chút khản đặc: “Tu Phàm…có phải ta thật sự rất kém cỏi không?”


Lời tác giả:

Tần Diễn: Ngươi nghĩ biện pháp đi

Phó Trường Lăng: Dỗi rồi, không nghĩ, ngươi tự nghĩ.

Tần Diễn: Ngươi thông minh nhất.

Phó Trường Lăng: Thật ra chuyện này ta có trăm cách để giải quyết! Sư huynh, ngươi có thể nói nhiều mấy câu đó chút không! Ta sẽ viết thành sách luôn!

Ngoài lề, hiện tại trong lòng tác giả tôi mọi người như thế nào:

Tần Diễn: là người tôi thích

Phó Trường Lăng: Là người tôi muốn trở thành

Tạ Ngọc Thanh: Là người tôi thưởng thức

Thượng Quan Minh Ngạn: Là bằng hữu tôi thích

Vân Vũ: Là bản thân tôi……

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.