Trác Ngọc – Chương 45 Ngươi Là Người Thế Nào, Ta Luôn Biết – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Trác Ngọc - Chương 45 Ngươi Là Người Thế Nào, Ta Luôn Biết

Editor: Miri (Torianimereview.wordpress.com)


“Vậy, vậy tại sao bây giờ ngươi mới đến?” Phó Trường Lăng phát giác có thứ không đúng, người trước mặt hoàn toàn không hề có dáng vẻ tám năm mới chịu đi cứu hắn.

Hắn thật cẩn thận hỏi, “Có phải ngươi gặp chuyện gì hay không?”

“Đêm thứ hai sau khi ngươi gặp chuyện, sư phụ để cho ta tới gia cố Tuyền Ki mật cảnh.”

Tần Diễn thanh âm thực bình tĩnh: “Ta lập tức xuất phát từ Hồng Mông Thiên cung, tốn sáu ngày mới tới Vạn Cốt nhai.”

Tần Diễn một năm một mười kể lại thời gian đi, ngày thứ hai xuất phát, sáu ngày sau tới Vạn Cốt nhai, đếm tổng cộng chỉ vừa qua tám ngày.

Đối với Tần Diễn mà nói, y chỉ trải qua tám ngày, nhưng đối với Phó Trường Lăng thì lại là tám năm.

Phó Trường Lăng lập tức hiểu ra, hắn nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn, cảm thấy có vài phần vớ vẩn, lại có chút sung sướng.

Hắn hơi hoảng hốt một lát, Tần Diễn cũng không thúc giục hắn, lẳng lặng chờ hắn mở miệng. Phó Trường Lăng từ từ bình tĩnh lại, sau đó đột nhiên nhận ra một chuyện kỳ quái, hắn nhịn không được lặp lại một lần: “Nơi này là Vạn Cốt nhai?”

“Phải.”

“Từ lúc xảy ra chuyện ngươi đã chạy tới, tổng cộng mất tám ngày?”

“Đúng vậy.”

“Từ Hồng Mông Thiên cung đến Vạn Cốt nhai ít nhất phải mất 14 ngày, ngươi chỉ mất sáu ngày?”

Tần Diễn không nói gì, chỉ im lặng hồi lâu. Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn chăm chú y, trong lòng hơi hơi phát run, nhịn không được nhớ tới đêm qua cõng y về. Vết thương lúc trước của Tần Diễn vốn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lại bị mệt nhọc quá độ. Hắn vốn dĩ cho rằng đó là do Tần Diễn gặp chuyện gì đó tám năm qua cho nên mới suy yếu như vậy, nhưng giờ hắn mới hiểu ra người này thật sự đã không ngủ không nghỉ chạy tới cứu hắn.

“Ngươi biết ta ở chỗ này?”

Tần Diễn trầm mặc không nói gì, qua một hồi mới mở miệng: “Đoán được.”

Nói xong còn cố ý giải thích: “Ta từ Truyền Tống trận thấy được chút hình ảnh, là một nơi âm khí cực thịnh. Tại Vân Trạch cũng không có nhiều nơi như vậy. Truyền Tống trận tuy rằng chỉ là tùy tiện đưa ta tới một nơi khác nhưng sẽ luôn hơi liên quan tới nơi ngươi đang đứng. Ngươi mở Truyền Tống trận ở Tuyền Ki mật cảnh, Tuyền Ki mật cảnh lại là nơi có phong ấn khí mạch Nghiệp Ngục đầu tiên, hẳn sẽ kết nối với ba khí mạch khác. Vậy nên rất có khả năng là ngươi bị dịch chuyển tới một trong ba nơi có phong ấn khác đó, trong số ấy chỉ có duy nhất Vạn Cốt nhai là nơi cực âm.”

Tần Diễn giải thích một lượt, Phó Trường Lăng liền hiểu thông: “Cho nên ngươi không ngủ không nghỉ chạy tới, rốt cuộc là vì vội vã tới cứu ta.”

Tần Diễn thần sắc cứng đờ, đối diện với chuyện bị người khác nói trắng ra mình vì họ trả giá những gì, y cảm thấy bản thân có chút xấu hổ, không thoải mái.

Phó Trường Lăng bật cười nhìn người trước mặt, đột nhiên rất muốn duỗi tay ôm y một cái.

Tần Diễn người này quen thói làm gì cũng không nói, y làm cho ngươi là vì y muốn làm, không cầu ngươi hồi báo, thậm chí cũng không muốn ngươi biết.

Đúng là ân tình không nói ra như vậy, mới có vẻ đơn thuần đáng quý.

Cũng may trước khi hắn làm ra động tác đó, lý trí kịp thời ngăn cản hành động. Tay vươn ra của Phó Trường Lăng từ từ khoanh lại ở trước ngực, dựa vào cạnh bàn, ho nhẹ một tiếng: “Ta hiểu rồi. Mấy thứ ta nói trước đó đều do ta xúc động, ngươi đừng để trong lòng. Hiện tại ta mới phát hiện, hóa ra nơi này một năm bằng một ngày bên ngoài……”

Vừa nói câu đó ra khỏi miệng, Phó Trường Lăng khựng lại, trong hoảng hốt nghĩ ra một điều không tưởng tượng nổi. Mà suy nghĩ này càng khiến hắn hoảng loạn, không dám tin, nhưng nó lại vẫn hiện ra trong đầu ——

Đời trước, Tần Diễn ở Vạn Cốt nhai ngây người bao lâu?

Từ lúc Tần Diễn rời đi Kim Quang Tự, đến khi Vãng Sinh hoa xuất hiện bên cạnh cửa sổ hắn, ước chừng……

Cách nhau khoảng năm tháng.

Trong năm tháng đó nếu tính cả một tháng đi đường, nói cách khác, gần bốn tháng, Tần Diễn đều ngây ngốc tại Vạn Cốt nhai.

Bốn tháng, 120 ngày, Tần Diễn sau khi bị trường đinh khắc cốt đã xuống Vạn Cốt nhai, bị nhốt hơn một trăm năm!

Phó Trường Lăng đột nhiên quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Tần Diễn. Tần Diễn nhận thấy được ánh mắt hắn cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt trầm tĩnh như giếng băng.

Phó Trường Lăng nhìn đôi mắt đã quen thuộc bao lâu kia, cảm xúc lại nhịn không được lăn tăn gợn sóng, trong lòng sầu đến phát đau, nhưng lại không thể kể ra.

Một trăm năm.

Hắn ở dưới Vạn Cốt nhai tám năm thôi cũng đã sắp phát điên. Hắn có thể gắng gượng từng ngày bất quá cũng là vì tin vào một câu “Sống sót chờ ta” của Tần Diễn. Mỗi ngày hắn gạch một đường kiếm, dù có bao lâu trôi qua, trong lòng hắn sẽ luôn có một chút kỳ vọng. Hắn vẫn luôn cảm thấy Tần Diễn sẽ có một ngày đến tìm hắn, sẽ đến cứu hắn.

Nhưng Tần Diễn thì sao?

Một trăm năm kia, thứ gì đã chống đỡ y tiếp tục sinh tồn?

Ai sẽ đi cứu y? Y ở dưới Vạn Cốt nhai, người chờ đợi y, người có thể để y dựa vào, lại là ai?

Phó Trường Lăng chỉ nghĩ tới đó đã thấy tim quặn đau, Tần Diễn bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn hắn, dường như hiểu rõ hết thảy.

Y biết Phó Trường Lăng đang nghĩ gì, cũng biết Phó Trường Lăng đang hối hận cái gì, thống khổ cái gì. Đúng là bởi vì biết, nên y cũng không muốn hắn thống khổ sa vào thứ cảm xúc đó, vậy nên y xoay đầu đi, cố tình nói qua chuyện khác, bình đạm nói: “Ta thấy kiếm pháp của ngươi tiến bộ rất nhiều, coi bộ ở dưới đây tám năm đã có tương ngộ, cũng coi như chuyện tốt. Nếu ngươi kiếm pháp đại thành, chờ Kim Đan khôi phục, tất sẽ đột phá Nguyên Anh, lên thẳng Hóa Thần.”

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói, nhịn không được cười: “Ngươi biết Kim Đan ta có thể khôi phục? Nếu cả đời ta khôi phục không được thì sao?”

“Sẽ không.”

Tần Diễn xoay người sang chỗ khác, đi về hướng giường ngủ, Phó Trường Lăng gọi lại y: “Sư huynh.”

Tần Diễn dừng bước chân, nghe Phó Trường Lăng hỏi tiếp: “Ta ở vực sâu chờ tám năm, cảm thấy rất khó chịu. Nếu ngươi ở vực sâu ngây ngốc tám năm, ngươi sẽ thấy thế nào?”

Tần Diễn trầm mặc một lát, một hồi mới chịu mở miệng: “Không thấy thế nào. Con đường tu tiên vốn dài, một lòng hướng đạo, ở nơi nào cũng đều sẽ như nhau.”

“Nếu tám năm không thế nào, vậy mười năm, năm mươi năm, một trăm năm thì sao?”

Phó Trường Lăng vừa hỏi câu đó, âm điệu đã ẩn chút khản đặc. Tần Diễn đưa lưng về phía hắn, lặng im, qua một hồi lâu mới từ từ mở miệng: “Ta tu Vô Tình Đạo, vốn cũng đạm bạc ít ham muốn, với ta mà nói, ở nơi nào tu luyện cũng không khác nhau. Tám năm, mười năm, một trăm năm, đều giống nhau.”

Phó Trường Lăng nghe vậy thì nhịn không được cười, cảm thấy trước mắt có một tầng sương mỏng.

Hắn nghĩ, thật may làm sao…người trước mặt hắn vẫn là Tần Diễn đời này.

Nếu là Tần Diễn đời trước đứng ở trước mặt hắn nói như vậy, hắn cảm thấy bản thân sợ là có thể đã khóc.

Bởi vì hắn rõ ràng biết, nếu là Tần Diễn đời trước nói như vậy thì cũng không phải là do Vô Tình Đạo làm y trở nên cứng cỏi, một trăm năm cũng không bỏ ở trong mắt, mà là vì Tần Diễn người này, trong xương cốt đã luôn mang một loại ôn nhu lặng lẽ.

Một trăm năm, dù gì cũng đã qua rồi, nếu nói mình sống khổ thì bất quá cũng chỉ khiến người khác áy náy mà thôi. Nếu bản thân Phó Trường Lăng không phát hiện, Tần Diễn cũng sẽ không nói mình đã trải qua những gì với bất kì kẻ nào. Y sẽ nuốt toàn bộ cực khổ xuống bụng, không để cho bất kì ai phát hiện. Chẳng sợ có một ngày bị người khác phát hiện, y cũng sẽ nói với đối phương một câu…

Không sao đâu, không đau.

Y sợ cái giá y trả trở thành gông xiềng của người khác, chính sự ôn nhu khảm trong xương cốt đó của y mới làm Phó Trường Lăng một khi biết được rồi, đau lòng đến mức không thể thở nổi.

Ngươi không thể trách cứ người này bởi vì y vốn không làm sai. Nhưng ngươi sẽ không nhịn được mà hận y, bởi vì tất cả những điều y làm, ngay khoảnh khắc bị người khác biết được kia sẽ trở thành nhát đao lăng trì từng thớ thịt của người chịu ân y.

Một trăm năm, Tần Diễn cũng là người.

Nếu thật sự như lời y nói một trăm năm cũng chẳng là gì, vậy tại sao năm đó Yến Minh tại lần sau hai người tái ngộ, trở nên thay đổi hoàn toàn?

Năm đó tại Quân Tử đài luận chiến, hắn từng gặp qua Tần Diễn một lần. Tuy Tần Diễn năm đó không có lên đài tỷ thí, nhưng y là thủ đồ của Hồng Mông Thiên cung, phải dẫn đầu bọn họ.

Ngày ấy y đứng trên đài cao, cả người lạnh tựa hàn băng, không còn một phần ôn nhu thiếu niên của Yến Minh, cũng không còn sự ngây ngô vô ưu của thiếu niên năm xưa.

Cho nên lần tương ngộ đó của hai người, Phó Trường Lăng không hề nghĩ rằng y sẽ liên quan đến thiếu niên Yến Minh kia.

Nếu một trăm năm coi như hư vô, vậy thì vì cái gì lại có thể hóa thành đao kiếm, từng nhát mài xuống một người sống sờ sờ trở thành bộ dáng khác xưa tới vậy đâu?

Nhưng hắn không thể nói ra những điều đó, hắn chỉ có thể nhìn người đang đứng thẳng trước mặt kia, chỉ cần nghĩ đến những điều y làm đời trước đã cảm thấy hốc mắt cay lên.

Tần Diễn lẳng lặng đứng đó, dường như muốn nói chút gì, rồi lại không thể ra tiếng. Qua hồi lâu, y mới do dự nói: “Kỳ thật, tám năm đối với ngươi, tuy có gian khổ, nhưng cũng có kỳ ngộ. Nếu là ta, ta cũng cảm thấy……”

Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng đột nhiên từ phía sau lao lên, vòng tay ôm chặt eo y, kéo y vào lồng ngực.

Tần Diễn hơi hơi sửng sốt, Phó Trường Lăng vòng qua tay y, bọc lấy cả eo y, siết chặt không buông, cứ như muốn khảm cả người này vào cốt nhục.

Hắn dùng nhiều sức tới vậy, nhưng cả người đều đang run rẩy. Ánh mắt Tần Diễn trong một thoáng trở nên hoang mang, như thể không biết tại sao hắn Phó Trường Lăng đột nhiên lại xúc động như thế, sau lại nghe một giọng khàn khàn vang lên: “Đừng nói nữa.”

“Ta không hỏi.”

Phó Trường Lăng vùi đầu vào vai y: “Chuyện không thể thay đổi, chúng ta đều không nghĩ nữa. Ngươi đến, là đủ rồi.”

Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng nói vậy, từ từ nhắm mắt.

Y nhất thời quên mất Phó Trường Lăng đang ôm mình, qua hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Ừ.”

Phó Trường Lăng bọc lấy người này, cảm nhận độ ấm của y, cảm nhận được y đang trong lồng ngực, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng y mang, cảm thấy tất cả những điều đó đủ để hắn dâng lên mạng sống của mình, chết chìm trong sự tốt đẹp đó.

Sự tốt đẹp này như hoa anh túc, trấn an hết thảy sợ hãi, thống khổ. Phó Trường Lăng chậm rãi bình tâm lại, liền nghe Tần Diễn lên tiếng: “Buông ra đi.”

Phó Trường Lăng không nói gì.

Tần Diễn bình đạm mở miệng: “Ngươi không phải hài tử. Làm nũng như vậy, không thích hợp.”

“Ta biết.”

Phó Trường Lăng hít sâu một hơi, rốt cuộc mới chậm rãi buông tay, thấp giọng nói: “Làm phiền sư huynh.”

Tần Diễn không đáp lại hắn, trở lại trên giường, ngồi xếp bằng, tay đặt lên đầu gối. Y ngẩng đầu nhìn Phó Trường Lăng một chút, thấy hắn vẫn còn ngây ngốc tại chỗ thì suy tư hồi lâu, phân phó: “Ta đả tọa, ngươi đi trước nhìn xem sư tỷ bọn họ thế nào rồi đi.”

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói vậy cũng biết y muốn hắn đừng tự nhấn chìm mình trong cảm xúc. Hắn hoàn hồn lại, cười cười, trả lời: “Ngươi yên tâm, ta đã sai người đi rồi. Sư huynh, ngươi đả tọa đi.”

Hắn ngồi xuống cạnh bàn, cầm một quyển thoại bản, ôn hòa trấn an: “Ta không sao, ta đi đọc sách.”

Tần Diễn không đáp lại, nhắm mắt bắt đầu nhập định.

Chờ Tần Diễn yên lặng rồi, Phó Trường Lăng ngồi cạnh án thư, mắt đọc sách nhưng đầu óc lại nghĩ về Tần Diễn kiếp trước.

Ở Vạn Cốt nhai một trăm năm, Tần Diễn rốt cuộc đã trải qua những gì?

Hắn tới Vạn Cốt nhai liền lọt vào Hàn Đàm động, được tiền bối cùng Đàn Tâm trợ giúp, Tần Diễn thì sao? Vãng Sinh hoa rốt cuộc ở đâu dưới đây? Tám năm qua hắn cũng đã hỏi thăm khắp nơi nhưng không có tung tích loài hoa này, năm đó Tần Diễn rốt cuộc tìm ra nó ở đâu rồi mang cho hắn?

Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác chạy qua đầu hắn, quấy nhiễu không cho hắn an ổn. Cứ mỗi khi hắn nghĩ đến những chuyện Tần Diễn có thể đã trải qua, liền cảm thấy ngực khó chịu, bất đắc dĩ chỉ có thể quay đầu đi, lẳng lặng nhìn Tần Diễn đang ngồi trước mặt.

Y vẫn khỏe, vẫn khỏe…

Đời này hắn sẽ ở cạnh y, dù có chuyện gì, Phó Trường Lăng đều sẽ che chở cho y.

Nghĩ đến đây, Phó Trường Lăng thoáng yên ổn trong lòng, hắn nhìn Tần Diễn, lấy ánh mắt xác nhận y vẫn bình an để an ủi sự sợ hãi hiện tại.

Tần Diễn đã nhập định, hoàn toàn không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Phó Trường Lăng dựa nghiêng lên cây cột, không hề e dè dùng ánh mắt miêu tả lại khuôn mặt y.

Chỉ là ánh mắt đang nhìn mặt y, nhìn một hồi lại nhịn không được bị hấp dẫn bởi bông tai kia.

Màu đỏ ấy quá lóa mắt người, chẳng thể nào phớt lờ được. Phó Trường Lăng vốn không muốn nhìn nó, nhưng lại luôn bị cái bông tai kia lôi kéo chú ý. Cứ thế quanh đi quẩn lại, hắn rốt cuộc vẫn là bị cảm tình áp đảo lý trí, thì thầm: “Sư huynh, ta hỏi ngươi chuyện này.”

Vừa nói xong, Phó Trường Lăng liền thấp thỏm.

Hắn cảm thấy hỏi bông tai lúc này không ổn lắm, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân y. Nhưng thiệt sự trong lòng hắn đang ngứa vô cùng, Tần Diễn không đáp lại khiến hắn có thêm dũng khí, muốn ngữ điệu bản thân tự nhiên chút, cố gắng gợi đề tài: “À, ta mới nhận ra ngươi xỏ lỗ tai, ngươi nhìn không giống kiểu người thích mấy đồ vật này lắm?”

“Trong dân gian truyền rằng nếu xỏ lỗ tai, hài tử sẽ được trừ tai ương. Ta hồi nhỏ hay bệnh, nên mẫu thân xỏ tai cho ta.”

Có câu hỏi cụ thể, Tần Diễn liền mở miệng đáp hắn. Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói thì nằm nhoài ra bàn, cằm đặt trên hai bàn tay đang giao nhau, nhìn Tần Diễn hỏi: “Đã lâu vậy rồi, lỗ xỏ vẫn còn sao?”

“Hồng Mông Thiên cung năm nào cũng có hiến tế, ta là chủ tế sẽ phải đeo hoa tai.”

Phó Trường Lăng gật gật đầu, hắn do dự mãi, rốt cuộc nói: “Vậy sao ngươi lại đột nhiên đeo bông tai? Ta nhớ rõ trước kia ngươi cũng đâu có đeo, lại còn là màu sắc gây chú ý đến vậy.”

“Sư phụ tặng cho.”

Tần Diễn cũng không hề giấu giếm, thẳng thắn trả lời.

Biết ngay mà!

Phó Trường Lăng nghe được đáp án, hận không thể vỗ bàn nhảy dựng lên. Hắn biết ngay bông tai chắc chắn là do ai đó tặng y, sao y có thể tự mình đeo một thứ nhìn nữ tính như vậy được?

“Thế à.”

Phó Trường Lăng nghiêng cổ, vùi đầu vào cổ tay, rầu rĩ mở miệng. Một lát sau, hắn vẫn là nhịn không được nói: “Sư phụ sao lại đưa cho ngươi thứ này? Trông quá nữ tính.”

Nghe hắn nói thế, một tia sáng lập tức xẹt qua Phó Trường Lăng khiến hắn sợ tới mức co rụt qua một bên, liền thấy tia sáng đó nện vào tường ầm một cái. Tần Diễn đạm nhiên: “Không được vọng nghị sư tôn.”

Phó Trường Lăng bị tia sáng này làm cho hoảng sợ, tới khi hoàn thần lại bắt đầu thấy giận sôi lên.

Hắn hơi hơi hé miệng, muốn nói gì đó, lại cảm thấy có nói gì cũng đều không thích hợp, cuối cùng “hừ” một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tần Diễn không mở mắt, chỉ hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Kiếm ăn.”

Phó Trường Lăng đóng sầm cửa, loảng xoảng một tiếng.

Chưa được bao lâu, hắn lại đẩy cửa ra, ló đầu vào, hung tợn nói: “Màu đỏ thật sự không hợp với ngươi, xấu cực kì!”

Nói xong, hắn lại một lần nữa đóng cửa ra ngoài.

Hắn ra ngoài bắt vài con thỏ, liền thấy Trương Nhị và Đàn Tâm lơ lửng trở về.

Đàn Tâm đặt tay lên áo, nhìn thấy Phó Trường Lăng thì xem xét một hồi, lập tức sung sướng bảo: “Ây cha, lại bị ức hiếp hả?”

“Câm miệng.”

Phó Trường Lăng cúi đầu hái linh thảo, Đàn Tâm bay một vòng quanh hắn, “tấm tắc” nói: “Quả nhiên bị ức hiếp, thấy ngươi không vui, ta liền vui.”

“Đêm nay làm tiệc lớn, đừng hòng ăn.”

Phó Trường Lăng đứng lên, vừa nghe vậy, Đàn Tâm lập tức thay đổi sắc mặt, đuổi theo sau hắn: “Ca, ta sai rồi mà, ngươi cho ta ăn đi, ta không bao giờ chê cười ngươi nữa mà……”

Phó Trường Lăng không thèm đáp nó, cầm đồ trở về Hàn Đàm động. Vào trong rồi hắn lại nghĩ tới Tần Diễn còn ở bên trong, không muốn xử lý đồ ăn trước mặt y nên lại tìm một nguồn nước khác, ngồi xổm cạnh bờ nước bắt đầu lột da.

Đàn Tâm cùng Trương Nhị đi theo sau hắn, Đàn Tâm nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Ngày thường đều ở trong động lột da mà?”

“Chắc là sợ làm kinh động đến vị tiên quân kia.”

Trương Nhị vội vàng nói: “Ngươi không thấy vị tiên quân kia nhìn rất hiền lành sao.”

Đàn Tâm trợn mắt: “Bộ ngươi không thấy trên kiếm của y có bao nhiêu sát khí chắc? Sợ y giết người còn nhiều hơn số thỏ Phó Trường Lăng giết ấy chứ.”

“Ta bảo câm miệng.”

Phó Trường Lăng rửa sạch thịt, đặt trong chậu gốm, dùng gia vị linh thảo ướp thơm rồi thì nhíu mày nói: “Sao các ngươi nói nhiều tới vậy?”

Nghe vậy, Đàn Tâm và Trương Nhị hai mặt nhìn nhau, Trương Nhị nuốt nuốt nước miếng, sợ sệt nói: “Lão đại, không phải ta chê bai gì ngài, nhưng ngài nói còn nhiều hơn chúng ta.”

Đàn Tâm bổ sung: “Hơn nữa, bình thường chúng ta cũng nói nhiều như thế, có bao giờ thấy ngươi mắng vậy đâu?”

Phó Trường Lăng bị bọn họ liên thủ phản bác, bưng chậu gốm đứng dậy nói: “Không nói với các ngươi nữa.”

Đàn Tâm cười đuổi theo Phó Trường Lăng phía sau, nói: “Chủ nhân có bảo ngươi, gặp núi thì đào đường, gặp sông thì bắc cầu. Gặp chuyện khó chịu thì tìm biện pháp giải quyết, đừng nghẹn. Không thì ngươi cứ nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách?”

Phó Trường Lăng nghe Đàn Tâm nói vậy thì dừng bước chân một chút, Đàn Tâm vội vàng hỏi: “Sao thế? Tìm ra cách rồi?”

“Bạch Ngọc thành bên kia sao rồi?”

Phó Trường Lăng ho nhẹ một tiếng, cố tình đánh trống lảng, Trương Nhị sốt sắng đáp: “Đang theo dõi sát sao, chưa có chuyện gì. Nghe nói Tạ nữ tiên kia còn chưa tỉnh, Quỷ vương đang triệu tập các danh y trong thành đến chẩn bệnh cho nàng.”

Phó Trường Lăng gật đầu, Trương Nhị lại hội báo vài chuyện khác, miễn cưỡng đổi đề tài.

Một người một quỷ một kiếm linh trò chuyện hết hồi lâu, Phó Trường Lăng không muốn Đàn Tâm tiếp xúc quá nhiều với Tần Diễn nên giơ tay thu Đàn Tâm vào kiếm, bưng chậu gốm trở về Hàn Đàm động, nhóm lửa lên.

Tần Diễn nghe tiếng Phó Trường Lăng lạch xạch cũng từ từ mở mắt ra, nhìn một lát xong, có vẻ y cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, bước xuống giường đứng phía sau hắn, nghiêm túc hỏi: “Ta có thể giúp ngươi làm gì không?”

Phó Trường Lăng đang bận tay, không nghĩ Tần Diễn sẽ muốn giúp hắn, hắn cảm giác được Tần Diễn đang đứng sau mình, không khỏi có vài phần hồi hộp.

Hắn không nghĩ muốn Tần Diễn giúp mình làm gì, nhưng hắn cũng không muốn bỏ mất cơ hội nói chuyện với y, thế là ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi ngồi bên cạnh, giúp ta trông lửa là được.”

Tần Diễn gật đầu, y lụm một cây gỗ bên cạnh tảng đá, nhẹ nhàng khảy khảy than củi.

Y ngồi cách Phó Trường Lăng không gần, nhưng cũng không xa, là một khoảng cách vô cùng tự nhiên, làm Phó Trường Lăng cảm thấy bọn họ giống như chỉ là hai thiếu niên đang du ngoạn.

Tần Diễn xỏa tóc sau lưng, từ trên vai rũ xuống. Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy Tần Diễn để tóc dài xõa như vậy khá phiền phức, không khỏi nói: “Sao không thúc quan?”

“Phiền toái.”

Tần Diễn tùy ý mở miệng, Phó Trường Lăng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát quan Hồng Mông Thiên cung đúng là nhìn rất phiền, mà Tần Diễn rõ ràng cũng không mang thứ gì khác để cột tóc. Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, sốt sắng bảo: “Ngươi chờ một chút.”

Hắn nhảy dựng lên, đến bên suối rửa tay, lau khô rồi liền lục lọi lấy ra một dây lụa cột tóc màu xanh lam, hắn vòng ra sau Tần Diễn, giơ tay vén tóc y lên, vui vẻ bảo: “Ta cho ngươi dây cột tóc, ngươi từng dùng qua sao?”

Tần Diễn khựng lại, dường như có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật nói: “Rất ít dùng qua”

“Hồi nhỏ có dùng.”

Phó Trường Lăng nghe vậy thì hiểu ngay “rất ít” của y là dùng mấy lần, hắn giơ tay vén tóc đang rũ phía trước y về phía sau. Tóc Tần Diễn thật sự rất mượt, nắm vào cảm giác như nước chảy qua tay chỉ lưu luyến lại vài giọt trên da thịt. Phó Trường Lăng không hiểu tại sao trong khoảnh khắc mái tóc kia lướt qua cổ tay hắn, hắn không tự chủ được tưởng tượng ra cảnh dây cột tóc này trượt dài xuống làn da trắng nõn tinh tế của người nọ, cũng giống như mái tóc này, mịn màng hơn hẳn phàm nhân.

Phó Trường Lăng nuốt nuốt nước miếng, không dám nghĩ nhiều, vội vàng cúi đầu nghiêm túc vấn tóc giúp Tần Diễn. Ngón tay hắn lơ đãng chạm vào vành tai y, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của hồng thạch. Tay hắn liền khựng lại, đưa tay xoa xoa bông tai nọ.

Tần Diễn nhíu mày, thanh âm trở nên lạnh lùng: “Phó Trường Lăng?”

Phó Trường Lăng thò về phía trước dò xét, ghé vào tai y, lấy lòng nói, “Sư huynh, bằng không ta đổi cho ngươi một bông tai khác?”

Hắn vừa dò xét vuốt ve bông tai mình muốn bóp nát kia, vừa dụ hống nói: “Ngươi để bông tai này vào linh nang vẫn có thể dùng được, ngươi thích bông tai, ta còn rất nhiều thứ này, ta đổi cái khác cho ngươi, thế nào?”

Lúc hắn nói chuyện, hơi thở của hắn phà trên cổ y, Tần Diễn thần sắc bất động, chỉ nói: “Buông ra.”

“Sư huynh ~” Phó Trường Lăng bắt đầu giở trò làm nũng, Tần Diễn đột nhiên túm lại bàn tay đang muốn tháo bông tai kia của hắn, vừa giơ đã trực tiếp ném ngã hắn ra phía sau!

Nếu là trước kia, Phó Trường Lăng tất nhiên sẽ bị một đòn này của y vật ngã xuống đất. Nhưng Phó Trường Lăng đã rèn thể lực ở Hàn Đàm động này tám năm, Tần Diễn vật hắn, hắn liền lộn nhào trên không, trở tay cầm cổ tay Tần Diễn, trên tay dùng một chút lực, trong khoảnh khắc sắp rơi xuống đất lại kéo cả người y lên cùng.

Tần Diễn lộn một vòng trên không, một chân đạp lên vách đá, nương theo lực đạp mà lui xuống, muốn thoát khỏi bàn tay đang túm mình của Phó Trường Lăng. Nhưng Phó Trường Lăng lại nương theo lực đạo của y mà tùy ý ngã vào lồng ngực y, Tần Diễn thấy hắn muốn “nhào vào trong ngực” mình thì xoay người, giơ tay quét qua đánh. Phó Trường Lăng gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, hai người ngươi tới ta đi, vậy mà cũng đã so hơn mười chiêu trong sơn động.

Phó Trường Lăng không có linh lực, Tần Diễn lo cho hắn nên cũng không sử dụng linh lực. Nhưng mà sau khi so hơn mười chiêu, Tần Diễn liền nhận ra Phó Trường Lăng lăn lê bò lết ở chỗ này đã khiến cho quyền cước công phu của hắn cao lên, khiến y không dễ kiếm được lợi thế. Vậy nên y giơ tay muốn rút kiếm, Phó Trường Lăng “ui ui ui” ba tiếng, vươn tay theo y đè lại, cùng y cầm chặt lấy kiếm, Tần Diễn đánh qua một quyền, Phó Trường Lăng vội vàng thối lui một bước, bức hai người đều phải buông kiếm rớt xuống. Tần Diễn xoay người đi trước một bước lấy được kiếm, sau đó xoay người dùng lực toàn thân đâm kiếm về phía hắn, mà Phó Trường Lăng thấy mũi kiếm đâm đến lại là không né không tránh, ở một khắc trường kiếm để gần sát cổ, giơ tay đỡ eo y

“Đứng vững đứng vững,” Phó Trường Lăng đỡ y nói, “Đừng xoay người, coi chừng ngã.”

Hắn nói vậy làm sắc mặt Tần Diễn cứng đờ, y muốn cãi lại nhưng không biết nên cãi thế nào, nghẹn nửa ngày, cuối cùng phóng linh lực, tay áo quét một cái đã thổi bay Phó Trường Lăng ra xa!

Phó Trường Lăng bị thổi bay xuống dưới suối, bị sặc hai ngụm nước, sau đó bò lên bờ vừa ho khù khụ vừa nói: “Sư huynh, ngươi nghiêm túc đánh ta?”

“Còn lần sau……”

“Ngươi liền đánh chết ta.”

Phó Trường Lăng kéo dài ngữ điệu tiếp lời y, ho nhẹ một cái rồi đi về phía trước.

Cả người hắn bị nước suối làm cho ướt sũng, hắn cũng không hề kiêng dè, chuẩn bị cởi bỏ y phục trước mặt Tần Diễn, chỉ là hắn vừa mới cởi bỏ đai lưng đã cảm thấy y phục trên người đột nhiên khô ráo. Hắn ngẩn người, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Diễn, nghe Tần Diễn trấn định nói: “Nấu cơm đi.”

Phó Trường Lăng nhận mệnh ngồi trở lại bếp lò, bỏ thịt đã ướp vào trong chảo, bắt đầu xào.

Tần Diễn ngồi ở một bên nhìn, nghiêm túc giúp hắn khảy than.

Thật ra lò than này không cần khảy gì, dù sao đây cũng là tiên khí dùng để luyện đan, nhưng Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn nghiêm túc muốn giúp hắn thì cũng vui vẻ để y làm.

Hắn xào đồ ăn, cong cong khóe miệng bảo: “Ta cảm thấy, sư huynh thay đổi rất nhiều.”

“Hả?”

Tần Diễn ngẩng đầu, hơi ngoài ý muốn nhìn hắn. Phó Trường Lăng nhìn thịt trong chảo đổi màu, ngước mắt nhìn về phía Tần Diễn, tươi cười nói: “Sư huynh hình như dung túng ta nhiều hơn.”

Cây gậy trong tay Tần Diễn bỗng khựng lại, Phó Trường Lăng nhìn thịt xào, tiếp tục nói: “Ta biết, sư huynh đây là đang cảm thấy có lỗi với ta, nhưng kỳ thật lúc ấy ở trong sông, ta cứu sư phụ là quyết định của chính ta. Ta bắt sư huynh chọn, cũng chỉ là vì ta muốn tính kế ngươi một chút. Trước kia sư huynh quá kháng cự ta, lúc nào cũng muốn tránh né ta, cho nên ta cố ý muốn cho sư huynh cảm thấy có lỗi với ta, như vậy thì sư huynh có lẽ sẽ chấp nhận ta nhiều thêm một chút.”

Mỗi một lần như vậy sẽ giúp hắn đến gần y hơn, ngày qua ngày, một ngày nào đó, có lẽ hắn sẽ có thể song hành cùng y.

Đương nhiên, nguyện vọng đó, Phó Trường Lăng sẽ không bao giờ nói ra.

Tần Diễn nhìn ngọn lửa lách tách trong bếp lò, qua hồi lâu, y mới nói: “Không phải vậy.”

“Hả?”

“Trường Lăng,” y ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Ngươi rất tốt.”

Phó Trường Lăng hơi hơi sửng sốt, trong một thoáng, hắn cảm thấy như mình bị người này nhìn xuyên thấu nội tâm, mà đối phương nhìn bên ngoài trông nội liễm, kỳ thật lại thẳng thắn hơn hắn rất nhiều. Y lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi không cần phải tự mắng chửi bản thân để an ủi ta, ngươi không phải là người có tâm cơ, ngươi chỉ là muốn cho ta thấy ngươi là người như vậy.”

“Nhưng ngươi là người thế nào, ta luôn biết.”


Lời tác giả:

Mặc Thư Bạch: Mỗi người có cơ hội nói một câu, nhanh!!!

Tần Diễn: Kêu Phó Trường Lăng cách xa ta ra một chút.

Phó Trường Lăng: Ta vui quá

Tạ Ngọc Thanh: Cứu ta.

Thượng Quan Minh Ngạn: Cứu ta.

Vân Vũ: Cứu ta!!! Sư huynh! Thẩm Tu Phàm!! Các ngươi quên chúng ta rồi sao!!!

(:))))))))))))))

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.