Trác Ngọc – Chương 19 Ta Biết Ngươi Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt, Nhưng Cần Cảnh Giác Hơn – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Trác Ngọc - Chương 19 Ta Biết Ngươi Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt, Nhưng Cần Cảnh Giác Hơn

Editor: Miri


Nghe thấy nàng nói như vậy, Phó Trường Lăng không vui. Hắn đang muốn cãi lại thì nghe Tần Diễn khẳng định nói: “Hắn có thể.”

Phó Trường Lăng có chút kinh ngạc, hắn quay đầu, nhìn về phía Tần Diễn. Sắc mặt y vẫn bình tĩnh, thật sự không giống như chỉ đang bênh vực hắn.

Tần Diễn nhìn đáng tin cậy hơn nhiều so với Phó Trường Lăng, y mở miệng bảo đảm, Ngô Tư Tư cũng không nói gì nữa, chỉ bảo: “Được, vậy các ngươi chuẩn bị trước đi, ta cũng muốn chuẩn bị một chút, nếu có tình huống gì khác xảy ra thì ta sẽ thông tri với các ngươi.”

Ngô Tư Tư sau khi nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Chờ nàng đi rồi, trong phòng chỉ còn ba người hai mặt nhìn nhau. Không khí ngột ngạt này có vẻ khiến cho Yến Minh bứt rứt, y đứng dậy, chỉ buông một câu: “Ta đi ra ngoài luyện kiếm.”

Nói xong liền vọt mất, vì thế trong phòng chỉ còn Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng ngồi ở bên cạnh bàn gõ gõ lên mặt gỗ, Tần Diễn ngồi đối diện hắn chậm rãi uống trà. Phó Trường Lăng ho nhẹ một tiếng: “Ngươi coi bộ rất tin tưởng ta.”

Tần Diễn thổi thổi hơi nóng trên miệng trà, Phó Trường Lăng nhịn không được thò đầu qua: “Nói ta nghe xem, Tô Vấn Cơ nói gì về ta mà lại khiến ngươi tin tưởng ta đến vậy?”

“Trận pháp này không có vấn đề gì đi?”

Tần Diễn mở miệng đáp nhưng lại là hỏi chuyện khác, Phó Trường Lăng nhìn lướt qua trận pháp thêm lần nữa. Trận pháp này quả thật rất khó thực hiện, nhưng nếu hỏi nó có vấn đề gì không thì hắn phải nhìn kĩ mới biết được.

“Chờ một lát, để ta xem xét nó kĩ thêm lần nữa sẽ nói cho ngươi.”

“Ngươi phải nhớ chuyện đã đáp ứng ta.”

Phó Trường Lăng nghe được lời này thì ngẩn người, lúc sau mới nhớ ra chuyện duy nhất mà Tần Diễn yêu cầu hắn đáp ứng, gật đầu nói: “Yên tâm, ta nhớ rõ, không cần cưỡng ép giải khai phong ấn của Tuyền Ki mật cảnh.”

Phó Trường Lăng bật cười: “Ngươi cho ta lợi hại vậy sao, một Trúc Cơ như ta cư nhiên lại có thể khai phá trận pháp Tuyền Ki mật cảnh?”

“Bởi vì đó là ngươi.”

Tần Diễn nhấp một ngụm trà, ý cười của Phó Trường Lăng rốt cuộc không còn duy trì nổi nữa, hắn trầm mặc hồi lâu, một lát sau nhịn không được mà cười cười gọi: “Tần Diễn.”

“Ừ.”

“Ta vừa phát hiện ta hóa ra một chút cũng không hiểu ngươi.”

Hắn vốn dĩ cho rằng mình vô cùng hiểu Tần Diễn. Hắn biết y là ma đầu, biết y lãnh tâm lãnh thanh, biết rõ đường kiếm lẫn phong cách của y, hiểu cả thói quen sinh hoạt của người nọ.

Hắn cho rằng mình đã hiểu thấu người này, thế nhưng khi sống lại nhìn thiếu niên Tần Diễn, hắn lại phát hiện ra người này không chút tương tự với người mà hắn nghĩ trong đầu.

Hắn nhịn không được nói: “Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có thể nói thật ta nghe không?”

Tần Diễn nghe vậy thì ngước mắt nhìn hắn, không trả lời. Một đôi mắt như hạo nguyệt thu thủy, khuôn mặt lương bạc, như dòng nước chảy xuôi mang theo ôn hòa duy nhất y chiếm giữ.

Phó Trường Lăng nhìn cặp mắt ấy, đột nhiên mất đi dũng khí đặt câu hỏi.

Hắn vốn muốn hỏi y: ngươi có phải người tốt không?

Đương nhiên, điều hắn càng muốn hỏi hơn là ngay giờ này khắc này, y có phải đã đầu nhập vào Nghiệp Ngục hay không.

Nhưng mà hắn biết Tần Diễn sẽ không trả lời hắn, mà đáp án kia, vô luận là gì thì chỉ cần Tần Diễn đáp lại, hắn sợ chính mình sẽ cảm thấy tiếc nuối. Vì thế hắn cười cười, chỉ nói: “Ngươi cảm thấy ta anh tuấn không?”

Tần Diễn lẳng lặng đánh giá hắn một lát, sau đó gật gật đầu. Phó Trường Lăng cười to: “Tốt tốt tốt, thật tinh mắt.”

Tần Diễn cúi đầu uống trà, chậm rãi nói: “Có một việc, ta xin khuyên ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Ta biết ngươi thích trêu hoa ghẹo nguyệt,” Tần Diễn nhấp trà, thong thả nói, “Nhưng hiện tại còn đang trong hiểm cảnh, cần đề phòng nhiều hơn vài phần.”

Phó Trường Lăng nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn, theo bản năng muốn phản bác rằng bản thân mình không phải là người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng sau khi suy xét lời nhắc nhở này của y, hắn lại hỏi: “Ý ngươi là Yến Minh có vấn đề?”

Tần Diễn gật đầu, Phó Trường Lăng nhướng mày: “Vấn đề gì?”

Tần Diễn trầm mặc không nói, Phó Trường Lăng không khỏi cười: “Ngươi không thích y à?”

Tần Diễn buông chén trà, đứng dậy, chỉ nói: “Tùy ngươi.”

“Ngươi yên tâm,” Phó Trường Lăng gọi người đang sắp ra ngoài kia, nâng tách trà lên, “Ta sẽ đề phòng.”

Tần Diễn liếc xéo hắn một cái, không nói chuyện, cất bước ra ngoài.

Phó Trường Lăng uống xong trà thì đứng dậy, đi ra cửa phía sau thì thấy Yến Minh đang ở bên ngoài luyện kiếm.

Kiếm ý của thiếu niên dứt khoát lại lưu loát, xinh đẹp vô cùng. Nếu so sánh với kiếm của Tần Diễn, tuy Yến Minh cũng theo đuổi khoái kiếm* giống như Tần Diễn, nhưng đường kiếm của y lại ôn hòa hơn, so không được sự quyết tuyệt trong kiếm của Tần Diễn.

*Khoái kiếm: kiếm nhanh, quyết đoán, tàn nhẫn.

Phó Trường Lăng dựa vào cạnh cửa nhìn trong chốc lát.

Năm đó tuy hắn không nhìn thấy, nhưng lại có thể nghiền ngẫm kiếm pháp của Yến Minh qua tiếng kiếm vung. Kiếm pháp của Yến Minh tuy rằng đều là kiếm pháp cơ bản, thông dụng của tu sĩ Vân Trạch, nhưng lại mang theo một ít thói quen nhỏ. Tỷ như y sẽ thăm dò trước rồi mới vung kiếm cắt ngang, hoặc là mỗi lần rút kiếm, tốc độ ban đầu sẽ luôn chậm hơn phân nửa so với các lần rút sau.

Hắn nhìn chằm chằm kiếm của Yến Minh, xác nhận từng chi tiết mà hắn nhớ năm đó. Chờ Yến Minh luyện xong kiếm, hắn trong lòng cũng xác nhận được tám chín phần. Hắn vội vàng vỗ tay, lớn tiếng nói: “Kiếm tốt! Rất đẹp!”

“Phó đạo hữu.”

Yến Minh luyện kiếm xong rồi thì cảm xúc tựa hồ tốt hơn rất nhiều, giọng còn mang chút khàn khi nói chuyện cùng Phó Trường Lăng, ngữ khí rõ ràng có chuyển biến.

Phó Trường Lăng nhìn Yến Minh thở hổn hển còn không quên đoan đoan chính chính hành lễ với hắn thì không khỏi cười. Hắn đi ra phía trước, đưa cho y một cái khăn, Yến Minh do dự một hồi thì nghe Phó Trường Lăng nói: “Cầm đi, đừng khách khí.”

“Đa tạ.” Yến Minh tiếp nhận khăn, lau mồ hôi trên đỉnh đầu. Phó Trường Lăng liền đề nghị, “Dùng cơm chung không?”

Yến Minh gật gật đầu, thu kiếm lại rồi đi cùng Phó Trường Lăng tới sảnh ăn phía trước. Trong lúc hai người đi, Phó Trường Lăng nói: “Chiêu “Diệu Tuyết Điểm Xuân” mới vừa rồi của ngươi không tồi.”

Yến Minh nghe lời bình thì có vài phần kinh ngạc: “Phó đạo hữu cũng am hiểu kiếm pháp?”

“Hiểu chút.”

Phó Trường Lăng gật gật đầu, rốt cuộc đã sống lâu như vậy rồi, dù năm đó hắn cảm thấy Yến Minh rất mạnh, nhưng hôm nay gặp lại tất nhiên sẽ cảm thấy y còn hơi non nớt. Vì thế hắn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bản thân mà cho Yến Minh lời bình về kiếm pháp của y, cho vài câu chỉ điểm. Yến Minh được hắn chỉ bảo, tức khắc có thêm vài phần hảo cảm với hắn. Chờ hai người cơm nước xong xuôi, Yến Minh đã vui vẻ nghe theo lời Phó Trường Lăng.

Hai người cùng nhau trở về phòng, Phó Trường Lăng muốn đi chuẩn bị trận pháp, Yến Minh thấy Phó Trường Lăng vào phòng thì thở dài: “Nếu sớm quen biết Phó huynh, Yến Minh sợ là đã sớm tiến bộ rồi.”

“Giờ cũng không muộn.”

Phó Trường Lăng cười cười: “Tập một ngày thì chưa tiến bộ được, sau này ra khỏi mật cảnh rồi thì sẽ có rất nhiều thời gian.”

Yến Minh ngẩn người, lập tức cao hứng nói: “Phó huynh nói đúng, chờ ngày sau ra khỏi Tuyền Ki mật cảnh rồi, ta tuyệt đối sẽ đi tìm Phó huynh!”

Phó Trường Lăng y nói như vậy thì nhìn y, chỉ cười mà không nói lời nào.

Yến Minh có chút mờ mịt:”Phó huynh?”

“Năm đó ngươi cũng nói như vậy.”

Phó Trường Lăng lặng lẽ thở dài, tiếp tục:”Thôi, ngươi có tâm là tốt rồi.”

Nói xong rồi, Phó Trường Lăng nghiêng cằm về hướng Tần Diễn đang từ xa đi tới, thủ thỉ với Yến Minh: “Để ta nói cho ngươi biết, kỳ thật tạo nghệ kiếm pháp của Tần đạo hữu cao hơn ta rất nhiều, không bằng ngươi thừa dịp đang rảnh rang ở trong mật cảnh mà thỉnh giáo y vài chiêu.”

“Tạ Phó huynh chỉ điểm.” nhắc tới kiếm, tâm phòng bị của Yến Minh lập tức vơi đi rất nhiều. Y hành lễ, cao hứng nói, “Ta đi ngay.”

Nói xong, Yến Minh liền xoay người đi tới chỗ Tần Diễn. Phó Trường Lăng nghiêng người dựa trên cạnh cửa, nhìn Yến Minh đi về hướng Tần Diễn. Hắn thấy mặt Tần Diễn lộ vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn nhịn không được mà cong khóe miệng, cảm thấy mình có vẻ như vừa làm xong việc thiện nào đó, xoay người sang chỗ khác, cầm theo Thập Phương Tru Thần Trận vào phòng.

Muốn sử dụng một trận pháp thì trước hết cần hiểu thấu đáo trận pháp đó. Nếu là hắn trước kia, nhìn loại trận pháp như Thập Phương Tru Thần Trận này thì hẳn sẽ không nắm chắc được nhiêu phần. Nhưng hắn hiện giờ dù tu vi thấp, nhưng mức độ am hiểu đối với trận pháp phù văn đã là trình Độ Kiếp. Loại thượng cổ đại trận như Thập Phương Tru Thần Trận, để hiểu thấu đáo thì hắn cũng chỉ cần vài ngày là xong.

Ngày hiến tế cho Thánh tôn sắp tới, hắn không dám lề mề, lập tức nhốt mình trong phòng mà tìm hiểu Thập Phương Tru Thần Trận thật cẩn thận.

Lần cấm cửa này kéo dài tới sáu ngày. Sáu ngày sau, Phó Trường Lăng rốt cuộc đã hiểu rõ Thập Phương Tru Thần Trận, mừng rỡ như điên vọt ra, Hắn vừa mở cửa thì đã thấy Yến Minh cùng Tần Diễn đang ngồi ở trong viện chơi cờ, Ngô Tư Tư đứng ở bên cạnh cắn hạt dưa xem. Ngày hôm nay trời trong nắng ấm, mây quang gió mát, nhưng ba người nhìn qua lại chẳng hòa hợp chút nào. Phó Trường Lăng quơ quơ Thập Phương Tru Thần Trận, cao hứng nói: “Ta thành công rồi! Ta đã thông suốt! Ta……”

“Đi tắm.”

Tần Diễn đặt quân cờ xuống, nhàn nhạt buông một câu. Mấy lời Phó Trường Lăng đang tính nói đều nghẹn lại hết vào trong, hắn cúi đầu nhìn nhìn chính mình, vội vã dùng một cái Thanh Khiết Chú, cả người trở nên gọn gàng, khoan khoái nhẹ nhàng đứng lên.

Chỉ là dùng xong Thanh Khiến Chú rồi, tâm lý hắn vẫn có chút băn khoăn, lại vội vàng kiếm người mang nước tới tẩy rửa. Chờ tới lúc hắn tắm xong đi ra lần nữa thì đã thấy Tần Diễn và Yến Minh đã thu dọn bàn cờ, cả ba người đều ở trong phòng chờ hắn. Tần Diễn như cũ ngồi đả tọa, Ngô Tư Tư cúi đầu mài móng tay, chỉ có Yến Minh thấy hắn đi ra thì chủ động đứng dậy, do dự mà kêu một tiếng: “Phó huynh.”

“Ngồi ngồi ngồi,” Phó Trường Lăng vừa thấy Yến Minh đứng lên thì lập tức cười, hắn đón tiếp Yến Minh ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh, ho nhẹ một tiếng nói, “Trận pháp kia không thành vấn đề, chúng ta suy tính một chút xong tối nay uống rượu, ngày mai cứ y theo an bài mà làm.”

Phó Trường Lăng nói xong thì đặt quyển trục có Thập Phương Tru Thần Trận lên bàn, tiếp tục nói: “Muốn bày thần trận này thì cần hai người giúp ta, đương nhiên không giúp cũng được, nhưng rủi ro xảy ra chuyện sẽ cao hơn. Trận pháp này cần bố trí ba tiểu trận ở hai vị trí mấu chốt, hai tiểu trận này ta cho các ngươi.”

Phó Trường Lăng lấy ra hai tờ giấy vẽ trận pháp chia ra cho Tần Diễn và Yến Minh. Hai tờ giấy vẽ cùng một cái trận pháp nhỏ, Phó Trường Lăng nói: “Ngày mai các ngươi dụ vị thánh tôn kia rời khỏi tế đàn trước, sau đó ta sẽ lấy tế đàn làm chủ vị, đứng yên tại đó bắt đầu bày trận. Các ngươi lấy ta làm tâm mà xác định bốn hướng đông tây nam bắc rồi dùng kiếm khắc trận pháp nhỏ này. Sau đó đứng yên ở chỗ đấy không nhúc nhích, ta sẽ khởi động trận pháp. Trận pháp này sẽ do ta khống chế, quyết định đối tượng công kích của trận pháp, cho nên các ngươi không cần lo lắng mình sẽ bị thương. Đến lúc đó, ngày mai các ngươi trước tiên cứ kéo dài thời gian cho ta có cơ hội bày trận, chờ ta khởi động trận pháp rồi, kẻ địch nhất định sẽ ưu tiên công kích ta, đến lúc đó các ngươi bảo hộ ta là được.”

Tần Diễn cùng Yến Minh nhìn thoáng qua trận pháp trong tay, gật đầu.

“Quyết định như vậy đi, còn dư lại cả đêm nay,” Phó Trường Lăng gõ quạt vào tay mình, cao hứng nói, “Chúng ta uống một chén cho say nào!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.