*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Y quay về phòng làm việc. Cô đưa tay lên lau vội nước mắt nhưng chúng vẫn không ngừng tuôn. Chưa bao giờ cô thấy mình đau đến như vậy, đau đến tận tâm can. Ý cô muốn là vậy cơ mà nhưng sao thấy anh như thế cô lại đau nhói lòng.
Phục Ân lúc nãy trông rất dữ tợn. Đôi mắt anh đỏ ngầu trừng to lên, hai mày nhíu lại như sắp chạm vào nhau nhìn thẳng vào mắt cô. Gương mặt anh đanh lại, giọng nói lạnh lẽo giống từ địa ngục. Chưa bao giờ cô sợ anh đến mức này, sợ đến nỗi tay chân cô bủn rủn, thở cũng chẳng ra hơi. Lúc nãy vừa ra khỏi phòng cô còn nghe những tiếng động lớn đến thót tim. Lạc Y biết Phục Ân đã có hôn ước nên bản thân không được trèo cao. Cô cũng thừa biết mình nên ở vị trí nào trong chuyện này. Lạc Y phải chấm dứt ngay và quay về nơi mà cô đáng thuộc về.
Y Phúc đi đến bên Lạc Y. Đặt tay lên vai, Y Phúc lấy khăn giấy trong túi ra giúp cô lau hộ nước mắt.
– Thượng Tổng mắng em nhiều lắm sao?
– Không…hức…Thượng Tổng không mắng gì em cả.
– Thôi được rồi! Sau này em làm cho tốt vào không thôi lại gặp hoạ như hôm nay.
– Dạ!- Lạc Y gật đầu.
Y Phúc quay lưng rời đi. Lạc Y khịt khịt mũi, cô muốn biết tại sao anh ấy lại bảo cô có thai. Và cô cũng sợ sau này sẽ còn có tai họa lớn hơn lúc này.
…
Hôm nay là ngày cuối tuần, Tuệ Mẫn tìm đến thư viện lớn nhất thành phố. Cô nghe nói ở đây vừa nhập sách của Bạch Thiên _ tiểu thuyết gia nổi tiếng nhất lúc bấy giờ. Nhưng đáng tiếc, sách mới của Bạch Thiên “Phong Cửu” chỉ xuất bản 1000 quyển và chưa được nhập về nước. Tuệ Mẫn còn có cả một tủ sách lớn chứa rất nhiều sách luận lý đương thời và tiểu thuyết của Bạch Thiên, Cao Lý Nguyệt, cả Dương Đằng nữa. Họ đều là những tiểu thuyết gia có tiếng tăm.
Dọc theo giá sách, Tuệ Mẫn muốn tìm một quyển vừa mắt của mình. Quanh đi quẩn lại cuối cùng cô cũng tìm được quyển “Nửa Đời Phong Trần” của Doãn Dân Chính. Người ta bảo tác giả này viết cũng khá hay nhưng chưa bao giờ cô đọc. Hôm nay đọc thử xem sao. Đi thêm một đoạn, cô chọn quyển “Giữa Chốn Phồn Hoa” sách mới của Bạch Thiên. Với tay lên lấy, ngặt nỗi nó quá tầm của cô nên không thể với tới.
Bỗng nhiên một cánh tay vươn lên lấy quyển sách ấy. Tuệ Mẫn ngỡ ngàng quay sang nhìn người đứng ngay bên cạnh mình. Ập vào mắt cô, một chàng trai tuấn tú, dung mạo bất phàm, thân người cao ráo. Ở anh có gì đó phong trần, lãng tử lắm. Tuệ Mẫn cảm nhận anh có một thế lực không hề tầm thường.
– Sách của em đây!- Một tay ôm vài quyển, một tay anh đưa sách cho cô.
– Em cảm ơn!- Cô cúi đầu.
– Không có gì đâu.- Anh mỉm cười thật tươi đến nỗi tít cả mắt.
Tim Tuệ Mẫn bỗng chốc không ngừng đập mạnh, hai má ửng hồng. Khoảng cách giữa cô và anh thật gần. Chưa bao giờ cô ở cạnh một người con trai xa lạ nào gần đến như vậy.
– Em thích đọc sách của Bạch Thiên lắm à?- Anh hỏi.
– Dạ, sao anh biết?- Tuệ Mẫn ngạc nhiên.
– Anh thấy nãy giờ em cứ xem đi xem lại chỗ của Bạch Thiên, cả Doãn Dân Chính.
– Em thích Bạch Thiên lắm, tiểu thuyết của anh ấy rất hay, đọc mãi không chán.- Cô mỉm cười.
Tuệ Mẫn và anh ấy cùng bước đi, vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
– Bạch Thiên viết hay thật nhưng khó tìm quá, đặc biệt là quyển mới ra “Phong Cửu”, xuất bản ít nhưng giá thành gấp 3.- Anh nói.
– Em thích quyển mới lắm nhưng khổ nỗi không mua được.- Tuệ Mẫn hơi mím môi.
– Anh có quyển “Phong Cửu” do anh họ đi nước ngoài mua cho làm quà. Em muốn đọc không?
– Anh nói hật sao? Mà em và anh quen biết gì nhau đâu. Anh không sợ em làm hư hay không trả sao?
Lúc đầu nghe anh nói Tuệ Mẫn vui lắm nhưng cô kịp suy nghĩ, cả hai đều xa lạ, anh lại không đề phòng gì cả. Cô cũng không biết anh là người thế nào sao dám mượn đồ của anh.
– Anh không nghĩ em là người như vậy.
Tuệ Mẫn không trả lời anh chỉ cười nhẹ rồi ngại ngùng cúi mặt xuống. Cô đặt chồng sách lên bàn cùng lúc tiếng nói của anh vang lên.
– Anh ngồi cùng được không?
Tuệ Mẫn lưỡng lự một chút. Theo như cô đánh giá anh không phải người xấu. Lời ăn tiếng nói của anh đều từ tốn, có học thức đàng hoàng. Cô gật đầu.
– Được chứ! Anh ngồi đi!
Anh kéo ghế giúp Tuệ Mẫn song thì cười nhẹ rồi nói với cô.
– Mời em.
Tuệ Mẫn bật cười, cô ngồi xuống và bắt chéo chân. Anh ấy cũng ngồi xuống, quay sang tìm sách anh vội giấu nhẹm quyển “Phong Cửu” ở dưới cùng. Lấy quyển “Lục Nghịch Tôn Đạo” ra rồi anh nói với cô.
– Hôm nay anh không mang theo “Phong Cửu” lần sau anh vẫn có thể gặp em chứ?
– Khi nào thì anh rảnh?- Cô hỏi.
– Em hẹn giờ nào thì anh rảnh giờ đó.- Anh cười trừ.
– Anh cứ đùa ý.
– Mà nói chuyện nãy giờ anh vẫn chưa biết tên em.
– Em tên Duy Tuệ Mẫn, 25 tuổi.
– Còn anh tên Vỹ Khanh, nay 28 rồi.
– Hiện giờ anh làm gì?
– Anh…- Vỹ Khanh hơi ngưng lại, không biết nói sao.
Nếu như cô ấy biết gia thế của anh thì sao nhỉ. Lỡ như là người nhạy cảm thì cô sẽ tránh xa anh ngay. Vả lại anh muốn tìm hiểu cô bằng con đường dễ dàng. Không phải Vỹ Khanh không tin cô, sợ cô sẽ tiếp cận anh vì vật chất mà anh có nhưng anh chỉ cần mọi thứ thật đơn giản, mộc mạc nhất.
– Em hỏi sai ạ?- Tuệ Mẫn mím môi.
– Không! Anh là tài xế của tấp đoàn Thượng Ẩn thường đưa đón Tổng Tài và Phó Tổng.
– Bạn em cũng làm ở đó đấy.
– Vậy à!- Vỹ Khanh gật gù.
Lỡ như bạn của Tuệ Mẫn nhận ra anh thì sao đây? Lần đầu gặp mặt mà cô ấy biết anh nói dối thì toi luôn. Tuệ Mẫn sẽ nghĩ xấu cho anh mất thôi.
Tuệ Mẫn không nói nữa, cô bắt đầu mở sách ra đọc. Từ câu văn trong đó như hút hồn, làm cô cuốn theo không thoát được.
Thấm thoát đã trôi qua khá lâu. Tuệ Mẫn lấy điện thoại ra xem giờ. Cô giật mình, đã gần 3h chiều rồi còn phải về nhà lo cơm nước nữa. Chút nữa là trễ luôn ý. Gấp sách lại, cô vội vã đứng dậy.
– Em về à?- Vỹ Khanh ngước mặt lên nhìn cô.
– Em về lo cơm chiều, sắp trễ rồi.- Cô nhăn mặt.
– Vậy mai chúng ta gặp nhau ở đây nhé, 10h sáng.
– Dạ, em chào anh.
Tuệ Mẫn cúi đầu rồi nhanh chân đi ra ngoài. Nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô, Vỹ Khanh không khỏi bật cười. Quả thực anh đã quan sát Tuệ Mẫn từ lúc cô vừa bước vào đây. Cô có gì đó rất đặc biệt, vừa trông thấy đã thu hút anh ngay. Không như những người con gái khác, cô cho anh cảm giác phải bảo vệ và che chở. Lần đầu gặp đã vấn vương cứ nghĩ sẽ chỉ trong tiểu thuyết nhưng nào ngờ lại có thật ở đời và nó áp dụng vào chính anh.
…
*Kiing…Koong…*
Lạc Y mở cửa, vừa mở ra cô đã thấy Dật Dấn.
– A anh Dấn!
– Anh có mua táo nè.- Anh giơ túi táo lên.
– Anh vào đi!- Lạc Y mỉm cười, mở cửa rộng ra.
Dật Dấn đi vào, anh định vào bếp thì Lạc Y chạy vội theo.
– Anh ngồi chơi đi, để em làm cho.
– Phiền em rồi.- Anh đưa túi táo cho cô.
– Anh chờ xíu để em vào gọi mẹ nha.
– Uhm em!
Lạc Y vào trong bếp, đặt túi táo lên bàn rồi cô đi gọi Niên Thụy. Mở cửa và vào trong, ngồi xuống kế bên, cô ôm lấy tay bà.
– Mẹ ra phòng khách chơi, có anh Dấn mới đến đó.
– Dấn đến rồi à? Con ra trước đi, mẹ ra ngay.
– Dạ!- Lạc Y ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cô lấy đĩa và dao để gọt táo. Sau khi xong cô mang ra phòng khách và để lên bàn.
– Con vào phòng gọi Tuệ Mẫn ra đây chơi.- Niên Thụy ngồi xuống sofa.
– Dạ!
Lạc Y vào phòng, cô thấy Tuệ Mẫn đang nằm trên giường đọc sách nhưng mắt nhìn đi đâu đâu ấy. Môi cười chúm chím, gương mặt lại đăm chiêu như suy nghĩ gì đó. Hôm nay có vẻ Tuệ Mẫn có gì đó vui lắm.
– Mẫn à!
– Ơ hả…- Tuệ Mẫn giật mình vì tiếng gọi của Lạc Y.
– Cậu có chuyện gì vui sao mà cứ cười tủm tỉm thế?- Cô nhìn Tuệ Mẫm đầy nghi hoặc.
– Làm…làm gì có…- Tuệ Mẫn ấp úng.
– Thật không?
– Thật mà, tin mình đi.- Tuệ Mẫn mím môi.
– Thôi được rồi, minh đùa đó. Cậu ra phòng khách chơi, có anh Dấn đến kìa.
– Anh hai đến rồi á! Đi thôi, đi thôi.
Tuệ Mẫn nhanh chân chạy ra để Lạc Y ở lại. Cô nhíu mày khó hiểu.
– Nhỏ này nay sao vậy nhỉ?
Lạc Y ngồi xuống sofa, rót nước ra cốc, cô đưa cho từng người.
– Dấn vẫn chưa tìm được ai à?- Niên Thụy hỏi.
– Tìm được ai là sao bác?- Dật Dấn hơi khó hiểu.
– Ý của mẹ là anh tìm được đối tượng chưa đó…hihi…- Tuệ Mẫn cười khúc khích.
– À, chưa bác.- Anh gãi đầu.
– Con còn nhỏ nhặt gì nữa, tìm vợ giúp lo trong lo ngoài được rồi.- Niên Thụy cười hiền.
– Con biết chứ, khổ nỗi chưa đến lúc thôi ạ.
– Y Y nhà bác hợp chứ?
Lạc Y đang uống nước, vừa nghe Niên Thụy nói vậy thì cô liền bị sặc, ho sặc sụa. Chạy ngay vào nhà tắm, cô rửa mặt rồi vuốt vuốt ngực.
– Mẹ! Mẹ nói sớm quá đó. Y chưa quen ai bao giờ thì nhạy cảm với mấy chuyện này thì đúng rồi.- Tuệ Mẫn bóp tay bà cho hạ hỏa.
– Con gái con đứa 25 tuổi rồi còn nhỏ dại gì đâu. Cứ nhắc là nó né hà.
– Y không thích thì thôi, bác đừng nhắc với Y, để không thôi Y giận con.- Dật Dấn cười khổ.
Sau khi anh ra về, Lạc Y tắt đèn trong nhà hết rồi quay lại phòng của mình. Nằm xuống giường, cô lấy chăn trùm kín từ đầu đến chân. Tuệ Mẫn ngồi xuống kế bên. Gỡ bỏ lớp chăn trên đầu cô, Tuệ Mẫn nhẹ nói.
– Đừng vậy mà! Cậu không thích thì thôi, có gì đâu phải giận. Tuy chỉ là anh em họ nhưng mình biết anh Dấn rất tốt vả lại anh thương cậu lắm.
– Mình không xứng với anh ấy đâu. Mình biết bản thân đang làm gì mà.- Lạc Y lắc đầu.
– Cậu thích ai, yêu ai thì mình cũng muốn tốt cho cậu. Nhưng không phải vì vậy mà mình bảo cậu phải chọn anh Dấn. Quyền riêng tư của cậu mình không phạm đến.
– Uhm, cậu ngủ sớm đi. Mình ngủ đây!- Lạc Y nhắm hai mắt lại.
Tuệ Mẫn im lặng nhìn Lạc Y. Cô cảm nhận Lạc Y đã thích ai đó rồi và đó không phải là anh của mình. Mà thôi, nếu như có duyên không nợ thì gượng ép để làm gì?