Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần? – Chương 28: Anh Về Rồi! – Botruyen

Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần? - Chương 28: Anh Về Rồi!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần? - Chương 28: Anh Về Rồi!

Lạc Y pha một cốc cafe. Hôm nay cô cùng Niên Thụy đưa Dật Dấn ra sân bay. Trông bóng dáng anh, cô chợt thấy chạnh lòng. Chẳng hiểu sao bên trái lồng ngực của cô nhói lên. Từ nay cô sẽ không được nhìn thấy anh nữa, không được đi chợ đêm, không được ăn xá xíu nóng cùng anh. Ngày trước Dật Dấn rất hay dắt cô đi chơi, cứ nơi nào mới mở, hợp khẩu vị thì anh kéo đi tất. Vắng anh rồi thành phố này cô đơn làm sao.

– Ê này, Lạc Y quả là có số hưởng.- Nhân viên 1 xoa cằm.

– Chứ muốn sao? Cô ấy làm việc hiệu quả như vậy mà.- Nhân viên 2 bĩu môi.

– Nghe đâu Lạc Y còn được đi cùng xe với Tổng Tài, thêm cả bàn làm việc cũng được sắp xếp trong phòng Tổng Tài nốt.- Nhân viên 3 mở to mắt nói.

– Thật sao? Cổ Mỹ Hồng lúc đó phải ngồi làm việc ở ngoài. Đi gặp đối tác thì tự bắt taxi đến. Lạc Y này đúng là rất có số hưởng.- Nhân viên 2 gật gù.

– Hai người suy nghĩ thêm một tí đi. Chẳng phải có gì đó thì sao Thượng Tổng lại cưng chiều đến vậy? Còn cho cả quyền hành quyết định. Thấy như vậy chứ cô ta đã trên quyền chúng ta rồi, dưới cơ mỗi Tổng Tài thôi.- Nhân viên 1 khinh khỉnh, chất giọng gắt lên ghen tị vô cùng.

– Mà nếu có gì thật thì cũng là vui chơi qua đường thôi. Tổng Tài sắp cưới vợ rồi mà. Thân phận như Lạc Y sao mà xứng.- Nhân viên 3 xua tay.

– Nói như cô thì cô ấy không phải là ngốc nghếch lắm sao? Sớm muộn gì Lạc Y cũng bị đá. Thượng Tổng ai chẳng biết bạc giá vô tình, tôi không nghĩ ngài ấy lại yêu ai thật lòng.- Nhân viên 2 nhún vai.- Thôi, vào làm đi. Đến giờ rồi kìa.

– Ừ, về đi.

Đứng cách họ một bức tường, những gì cần nghe Lạc Y đều thu hết vào tai. Chẳng biết cô đã ứa nước mắt từ lúc nào. Hai tay siết chặt thành nấm đấm, cô khịt mũi cố gắng nén cảm xúc của mình lại. Tại sao những người ngoài cuộc lại hiểu rõ như vậy? Họ cho rằng cô ngốc, ngốc thật sự khi dấn thân vào anh. Lạc Y chưa bao giờ yên ổn với những suy nghĩ đó. Cô lo chứ! Cô sợ chứ! Cô không muốn ngày đó diễn ra. Cô càng không muốn rời xa Phục Ân một giây phút nào cả. Với Lạc Y, anh là cả thế giới, cả khoảng trời bình yên rộng lớn. Bản thân thực sự đã chìm đắm vào sự ngọt ngào từ anh. Không tin anh thì không đúng nhưng những nỗi sợ hãi này cứ chập chờn vây lấy cô. Cô đã sai hoàn toàn rồi!

Lạc Y dọn dẹp lại bàn làm việc của Phục Ân. Khi anh về đây, cô muốn thấy anh thực sự thoải mái với không gian gọn gàng như thế này. Tuy nhiên, những lời lúc nãy như đã in sâu vào tâm trí cô, không thể dứt ra được. Dù cô có làm bất cứ điều gì thì chúng đều vang vọng lại bên tai. Biết phải làm gì khi tình cảm của Lạc Y đã quá đậm sâu?

– Bảo bối! Anh về rồi đây.

Đang suy nghĩ mông lung thì một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy Lạc Y từ phía sau. Hơi ấm và nhịp thở quen thuộc đang dần như hoà quyện với cô. Tim Lạc Y đập mạnh liên hồi, cô đứng im như bức tượng, hai mắt mở to kinh ngạc, chẳng thể cử động được gì. Không gian im ắng lạ thường, mọi thứ như ngưng đọng hẳn. Nắm lấy bàn tay của anh ngay eo mình. Thấy cô như thế thì Phục Ân liền nắm lấy cả đôi tay nhỏ bé, cằm cũng tựa lên vai.

Lạc Y vỡ òa quay người lại ôm chặt lấy Phục Ân. Cô nhớ Phục Ân rất nhiều, nhớ đến nỗi trong mơ cũng không thể quên được bóng dáng quen thuộc. Tim cô thắt chặt, đau nhói như ai bóp nghẹn đi. Tiếng nấc của cô nhè nhẹ hoà với cả hơi thở và ánh nhìn ôn nhu từ anh.

– Bảo bối đừng khóc! Chẳng phải anh đã về với em rồi sao? Bất ngờ không?- Phục Ân một tay ôm lấy eo cô, một tay cưng chiều vuốt nhẹ đôi má đào.

– Sao anh nói tuần sau mới về…hức…anh là đồ đáng ghét…đáng ghét thật mà…hức hức…- Lạc Y càng khóc to hơn, đấm mạnh vào lồng ngực anh.

– Thôi nào! Anh phải tranh thủ về đây với bảo bối chứ. Để em một mình thời gian qua anh chẳng an tâm tí nào.- Anh ân cần lau nước mắt rồi hôn nhẹ lên bàn tay Lạc Y.

Lạc Y khịt mũi, vòng tay bé nhỏ ôm tấm lưng anh chưa hết, cái đầu cỏn con cũng tựa hẳn vào ngực anh. Xa nhau chỉ một tuần mà cô còn chịu không nổi. Vắng bóng anh như thể đồng cỏ hoang đang vắng đi bóng cây xanh mát chỉ còn lại ánh nắng chói chang ngập tràn.

Phục Ân nâng cằm cô lên. Hàng mi cong vút, đôi mắt long lanh, chiếc mũi thon thả và cả đôi môi bé xinh căng mọng, mọi thứ dường như đang thôi miên anh. Gương mặt cô hoàn mỹ, đẹp không góc chết. Mĩ miều, bầu bĩnh, tất cả mọi thứ từ cô, anh đều yêu một cách cuồng nhiệt. Đã nhiều khi tự hỏi lòng tại sao lại yêu cô nhiều như thế. Bây giờ anh đã tìm được câu trả lời. Bởi vì…cô chính là cô, Kiều Lạc Y.

– Anh nhớ em, rất nhiều.

Nớ lỏng cravat, Phục Ân cúi thấp đầu áp môi hôn Lạc Y. Anh nhớ vị ngọt này vô cùng, vị ngọt như mật, nếm mãi không chán. Kéo sát cô vào người, thân nhiệt anh chợt rạo rực. Lưỡi anh tiến sâu bên trong tìm chiếc lưỡi nhỏ rụt rè mà trêu đùa. Áp tay vào má cô, càng lúc anh càng mãnh liệt hơn nữa khiến Lạc Y thở dốc, lùi lại tựa người vào bàn.

Nắm chặt áo sơmi của Phục Ân, Lạc Y như hết sức lực. Hôm nay anh mạnh bạo hơn mọi lần. Từng chuyển động như đang nuốt chửng lấy cô gái nhỏ nhắn ấy. Ôm cổ anh, cả người cô như mềm nhũn ra. Miệng Lạc Y càng mở to để anh được đà xâm chiếm, quét hết mật ngọt.

Phục Ân nhấc bổng cô lên, đặt ngồi lên bàn. Hơi thở gấp rút phả vào hai bên má Lạc Y. Ánh mắt ôn nhu, đầy nét cưng chiều nhìn trọn cả gương mặt ửng hồng, nóng ran, bầu bĩnh. Tình yêu dành cho cô sao anh kể hết được đây? Nó không thể nói bằng lời, hành động cũng chẳng trọn vẹn. Không một từ ngữ nào diễn tả cho hết những tâm tư, nỗi lòng anh. Lạc Y sẽ cảm nhận được, đúng chứ? Tình cảm anh dành cho cô đứng thứ 2 thì không một ai có thể dành thứ nhất. Tâm trí anh luôn hiện hữu hình bóng Lạc Y, con tim lúc nào cũng vang gọi tên cô. Anh u mê, anh chìm đắm và tất cả những gì của anh đều thuộc hết về cô. Kiều Lạc Y, người con gái duy nhất là cả thế giới to lớn và người đầu tiên chạm được đáy sâu trái tim nguội lạnh đang dần được hâm nóng của anh. Bất luận như thế nào, tương lai ra sao thì một đời này anh nguyện dìu bước cô đi. Không bao giờ để cô bơ vơ, lạc lõng. Người con gái này đáng để anh yêu thương và chiều chuộng.

Hơi thở gấp rút, gương mặt đỏ bừng và cả ánh mắt mơ hồ phủ màn sương mỏng. Trong mắt Lạc Y lúc này chỉ có Phục Ân. Là mơ đúng không? Suốt thời gian qua là một giấc mơ rất dài. Nam nhân trước mặt là người đang và đã hướng cả trái tim về cô đúng chứ? Có rất nhiều cô gái vây quanh anh. Họ muốn ở bên, họ muốn chăm sóc, họ muốn được anh chiều chuộng… Nhưng tiếc thay, Thượng Phục Ân anh là một người bạc bẽo. Dùng mỹ nhân như vật vui chơi qua đường. Khả năng anh để mắt đến chắc cũng 1 trong số nghìn người. Cũng có thể là không hề có. Đến bây giờ cô vẫn không tin được bản thân lại may mắn đến vậy. Cô được vô tư ôm lấy anh, vô tư giận dỗi, vô tư hôn lên đôi môi mê hoặc ấy bất cứ lúc nào và cả vô tư to tiếng, lấn át anh. Nhiều lúc muốn bản thân buông bỏ vì cô biết mình sai. Nhưng khi đối diện Phục Ân, ý nghĩ đó chợt tan biến chỉ còn tình yêu ngập tràn. Yêu anh hơn cả những gì cô nghĩ. Cả đời này cũng chẳng có người thứ hai. Anh chính là mối tình đầu đầy chông gai, trắc trở.

*Reeng…Reeng…*

Lạc Y giật mình cầm lấy điện thoại. Cô áp tai nghe trong khi Phục Ân vẫn sát gần kề, ôm chặt bên hông nhỏ và nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, ngập đầy yêu thương.

“Con nghe đây mẹ.”

“Tối ở nhà con nhớ gài khóa cẩn thận đấy, mua cả rau củ về nấu ăn chứ đừng ăn cơm tiệm, không an toàn thực phẩm tí nào.”

“Dạ, khi nào mẹ về thì gọi con nha, để con ra rước.”

“Khoảng thứ hai tuần sau mẹ về. Con ở nhà như vậy mẹ thực không an tâm.”

“Con lớn rồi mà, mẹ đừng lo. Chúc mẹ một chuyến đi vui vẻ.”

“Được rồi, tạm biệt con gái.”

“Dạ, con chào mẹ.”

– Mẹ đi đâu sao?- Phục Ân tham lam, môi lướt từ vành tai xuống cổ Lạc Y.

– A, không đùa nữa mà.- Cô cười khúc khích, đẩy đầu anh ra.- Mẹ đi viếng chùa với mấy dì gần nhà, khoảng tuần sau mới về.

– Em ở đây với ai?

– Một mình em thôi, Mẫn cũng bay qua Côn Phổ luôn rồi.- Cô phụng phịu hai má.

– Qua nhà anh, ở cùng anh.

Phục Ân nhướng một bên mày, đôi tay vẫn giữ khư khư lấy cô không buông. Báu vật, đây là một báu vật vô giá Thượng Đế đã ban cho anh. Nhất định sau này cô sẽ không phải chịu đựng cảnh sống cơ cực này nữa.

– Em sống một mình được mà. Anh buông em ra đi, còn công việc em cần làm nữa này.

– Mặc kệ, em yên nào.

Phục Ân lại lấn át cô, kéo sát vào người. Đôi tay lại không ngoan ngoãn sờ soạng lung tung.

– Ây này! Thôi thôi. Hôm nay không được đâu.

– Anh quên mất nay em còn đến ngày.

Phục Ân luyến tiếc rời tay nhưng gương mặt anh tuấn vẫn áp sát. Đôi mắt nheo lại, hai mày thì nhíu vào. Chất giọng trầm trầm của anh cất lên.

– Nhớ đấy, ở cùng anh.

– Sao ông bà lại lừa con?

Tuệ Mẫn bức xúc, hai mày nhíu chặt lại với nhau. Cô không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì. Thà rằng bảo về gấp thì còn được, đằng này lại gạt cô để bay về. Còn biết bao nhiêu là việc phải bỏ giữa chừng. Lạc Y đi làm suốt, mẹ thì ở nhà một mình, nhỡ không may có chuyện thì sao?

– Ông bà nhớ con nên gọi về không được à?- Duy Lão Gia trách móc.

– Nhưng ông nội có thể kêu con về mà, sao lại gạt con?- Cô nhăn mặt.

– Được rồi, lỗi của ông bà cả.- Duy Lão Phu Nhân nắm lấy tay Tuệ Mẫn vỗ về.- Bà nói con nghe nhé. Sắp tới bạn tri kỷ của ông nội sẽ bay qua đây, lâu ngày không gặp nên có hẹn gặp nhau ăn tối ấy mà.

– Thế thì sao liên quan đến con? Đừng nói là…- Cô bán tín bán nghi nhìn hai người.

Lão Phu Nhân gật đầu thay cho câu trả lời. Đến đây Tuệ Mẫn chợt chạnh lòng. Cô suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu. Điều căm ghét nhất cuộc đời cô là nói dối, ấy mà Vỹ Khanh lại nói dối cô rất nhiều lần. Anh đã lừa cô hết lần này đến lần khác. Lại bảo là không xem thường nhau đi. Nếu yêu anh vì tài sản thì thật hoang đường, ông bà nội lo lắng cho cô đầy đủ, không thiếu thứ gì. Cô ngốc thật, nhìn căn biệt thự ấy mà cũng không nghĩ ra. Đã yêu rồi thì sẽ mù quáng thế sao? Dù sao thì mối quan hệ này xem như đã kết thúc. Yêu anh, cô yêu sâu đậm nhưng chấp nhận sự thật này thì không thể. Xem như chỉ là anh đã ghé ngang rồi lại rời đi.

– Con sẽ đi.- Cô cắn chặt môi dưới.

– Được rồi! Con cứ ở đây vui chơi, khi nào đến ngày đó thì ông báo cho.- Duy Lão Gia hài lòng gật gù.

– Không còn gì nữa thì con xin phép.- Đôi mắt chùng xuống, Tuệ Mẫn cúi đầu rồi lên phòng.

Đứng nhìn ra cửa sổ. Cô muốn biết Vỹ Khanh đang làm gì. Lúc này anh có nhớ đến cô không. Thời gian tươi đẹp vừa qua có lẽ cô nên khép sâu trong lòng và khoá chặt lại. Cảm thấy tổn thương, tổn thương sâu nặng khi anh lừa cô về thân thế của mình. Rõ ràng là anh đang chơi đùa mà. Cô tệ đến thế sao? Cô bạc bẽo đến nỗi chỉ biết yêu tiền hay gì mà anh phải làm thế? Những lời đường mật lúc trước cũng là thuận miệng nói ra. Trên đời này quả thực chẳng có gì hoàn hảo, tốt đẹp trọn vẹn.

Tuệ Mẫn bật mạng, thông báo ET run lên rất nhiều, có cả tin nhắn của Vỹ Khanh. Suy nghĩ hồi lâu rồi cô mới ấn nút gọi.

“Mẫn à? Sao anh không gọi cho em được? Em bỏ sim đó rồi sao? Hôm qua đến giờ em đã đi đâu mất tăm vậy?”

“Em bay về Côn Phổ.”

“Về gấp thế? Hôm qua đưa Phó Tổng về anh có gọi rất nhiều nhưng không thấy em nghe mấy, toàn không liên lạc được.”

“Đến bây giờ anh còn lừa em?”

“Anh…”

“Nói đi, thân phận của anh là gì?”

“…”

“Im lặng? Anh xem em là gì vậy? Em có phải người yêu của anh không? Em tệ đến mức chỉ yêu anh vì tài sản thôi à?”

“Không phải, Mẫn à…anh muốn nói với em nhưng không biết phải mở lời thế nào nữa.”

“Rồi sao? Bây giờ còn im lặng thì đến khi nào mới nói?”

“Anh xin lỗi! Là anh không tốt với em. Em tha lỗi cho anh lần này đi Mẫn.”

“Em mệt mỏi rồi, chúng ta…dừng lại đi.”…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.