*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Lạc Y đâu?
Tiếng nói đầy uy quyền của Thượng Phục Ân vang vọng cả căn phòng. Anh cho hai tay vào túi rồi nghiêm mặt, lướt ánh mắt sắc bén qua từng ngóc ngách. Không gian lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng nhỏ, ai nấy đều toát hết sống lưng
Y Phúc vội vã đứng dậy, bỏ cả việc làm dang dở. Do anh đến quá bất ngờ khiến cô trở tay không kịp, chưa thể chuẩn bị gì. Cô ấy cúi đầu chào anh rồi nhanh chân chạy ra ngoài tìm Lạc Y.
– Chào Thượng Tổng! Lạc Y vừa đi lấy cafe, tôi đi gọi cô ấy ngay đây.
Phục Ân không nói gì, anh chỉ đảo mắt nhìn ra hướng cửa sổ. Xuyên qua lớp kính trong vắc, cả một bầu trời xanh biếc yên bình thu gọn cả vào mắt anh.
Đông Thy ngồi ở bàn làm việc, môi thì nhếch lên, gương mặt lại khinh khỉnh. Chắc là Lạc Y phạm lỗi tày trời rồi đây. Bởi thế Tổng Tài mới đích thân đến tìm. Có lẽ chốc sau sẽ bị mắng tơi tả. Cho chừa tật mách lẻo, phải chi chuyện hôm trước im hơi lặng tiếng thì bây giờ đâu khổ thế này. Tâm tình của Đông Thy cực kỳ tốt. Sắp loại được một đối thủ nặng ký, con đường bước lên vị trí trưởng phòng của cô sẽ rút ngắn lại. Nghĩ đến đấy thôi mà trong lòng Đông Thy đã phấn khích vô cùng.
Không lâu sau Y Phúc và Lạc Y trở lại. Trông Y Phúc có vẻ hoảng sợ, lo lắng nhiều lắm, cô ấy cứ cúi đầu không dám ngẩn lên. Dù biết mình không làm lỗi gì nhưng Lạc Y vẫn cúi đầu giữ phép trước mặt tất cả nhân viên phòng kế toán. Ở công ty tốt nhất là nên cẩn trọng từng cử chỉ, lời nói thì hơn.
– Thượng Tổng tìm tôi?
Phục Ân nhìn Lạc Y, anh chỉ tay về bàn làm việc của cô rồi dõng dạc tuyên bố.
– Ngay bây giờ cô mau thu dọn tất cả đồ đạc của mình.
Lạc Y giật cả mình khó hiểu. Tim cô đập mạnh liên hồi. Mồ hôi mồ kê bắt đầu tuôn xuống, nhễ nhại. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao anh lại muốn cô thu dọn đồ của mình? Hay là anh đã tìm được người mới và muốn tống cô đi để cô im lặng, chuyện giữa cả hai có thể mãi là bí mật.
Đông Thy mỉm cười thích thú. Đúng là quả báo đến sớm. Lo chuyện bao đồng làm chi để bây giờ mất hết việc. “Để xem sau này Kiều Lạc Y cô còn đè đầu cưỡi cổ được ai!”. Nhếch môi một cái, Đông Thy tiếp tục chống mắt xem kịch hay.
– Ơ…Thượng Tổng…cho tôi mạn phép hỏi…Lạc Y đã làm sai điều gì?- Y Phúc run cầm cập, nói không thành lời.
– Ai bảo Lạc Y sai?- Anh nhướng một bên mày.
– Ngài vừa bảo…Lạc Y dọn đồ?- Y Phúc nhìn Phục Ân đầy thắc mắc.
– Từ bây giờ thân phận của Lạc Y sẽ là thư ký riêng. Mọi chuyện nếu không phức tạp cứ hỏi cô ấy không cần thông qua tôi.- Anh tiếp tục cho tay vào túi, nhàn nhã nói.
Cả phòng kế toán đều há hốc mồm, lùng bùng hai bên tai. Đặc biệt là Đông Thy, tin xốp dẻo vừa rồi cứ như búa tạ dán vào đầu. Mọi người đều truyền tay nhau, xôn xao bàn tán. Họ không ngờ Lạc Y lại thăng chức nhanh đến vậy.
– Còn bằng cấp? Thưa Thượng Tổng, đó không phải chuyên môn của tôi.- Lạc Y im lặng nãy giờ mới lên tiếng, quyết định của anh cũng khiến cho người có lợi như cô cũng khó chịu.
– Chẳng sao! Những gì cần biết tôi sẽ chỉ dạy. Cô mau thu dọn tất cả, 15 phút sau lên phòng Tổng Tài gặp tôi.
Vừa nói dứt câu Phục Ân liền quay đi, chẳng để Lạc Y ú ớ thêm gì. Nhìn theo bóng lưng của anh, Lạc Y cắn chặt môi dưới. Anh đang làm gì vậy chứ? Quyết định như thế sẽ khiến mọi người nghi ngờ ngay. Ai đời một kế toán như cô lại lên chức thư ký chứ. Mặt mày cô nhăn nhó, trong lòng cực kỳ khó chịu.
– Phù! Chúc mừng em nha Lạc Y!- Y Phúc mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
– Dạ!- Lạc Y gật đầu rồi cười gượng.
– Chúc mừng Lạc Y!
– Chúc mừng Lạc Y!
– …
Tất cả mọi người ở phòng kế toán đều chúc mừng cô thăng chức. Ai cũng háo hức chờ đợi vai trò mới của cô. Họ biết cô rất nghiêm túc trong công việc, cả tính cách cũng ôn hòa, chính trực. Duy chỉ có một người là không vui, gương mặt biến sắc thảm hại. Liếc mắt nhìn cô, cục tức trong lòng nuốt mãi không trôi.
Cả phòng giúp cô sắp xếp đồ đạc, để gọn gàng vào thùng carton. Chỉ trong tích tắc bàn làm việc của cô đã sạch sẽ. Cố mỉm cười gượng gạo khi bước ra cửa, xa nơi này cũng khiến cô có cảm giác buồn buồn. Làm việc với nhau suốt mấy năm cũng mến tay mến chân. Bây giờ cô không làm ở đây nữa sẽ ít thời gian ghé qua, chắc là nhớ mọi người lắm. Đứng ở cửa, cô cúi gập người chào tất cả.
– Tạm biệt mọi người, em sẽ qua đây thường xuyên.
– Chào em!- Tất cả đồng thanh và nở với cô một nụ cười.
Lạc Y ôm thùng carton đứng trước cửa phòng làm việc của Phục Ân. Cô khó chịu gõ cửa và chờ đợi. Hai mày nhíu lại, sắp chạm vào nhau. Tiếng thở của cô cũng mạnh hơn bao giờ hết. Cắn chặt môi dưới, dáng vẻ Lạc Y có vẻ rất cáu gắt.
Cánh cửa mở ra, sau khi cô vào trong thì Phục Ân khoá chốt lại. Cô vừa đặt thùng carton xuống thì anh liền ôm lấy eo cô kéo vào người. Hôn nhẹ ở cổ, tiếng nói thì thầm của anh vang vọng bên tai Lạc Y.
– Sao nào? Làm em bất ngờ chứ?
Lạc Y như có luồng điện chạy khắp người, run lên một cái, cô cố đẩy anh ra. Người cô quá bé nhỏ so với anh. Sức lực cũng thua xa nửa phần thì sao chống lại nổi. Lạc Y mím môi lảng tránh ánh nhìn ôn nhu của Phục Ân.
– Giận anh à?- Tay anh đưa lên nâng cằm cô.
– Aaa…sao anh không nói trước với em? Sao anh lại vội vàng quyết định như thế?- Lạc Y nóng nảy như mèo xù lông, giọng nói của cô cũng gắt lên.
– Anh thích! Thì đã sao?- Anh nhún vai.
– Anh có thư ký rồi mà, lôi em lên làm gì?- Cô bực dọc ra sức kháng cự vòng tay chặt chẽ từ anh.
– Anh vừa đuổi để đưa em lên đấy. Thôi nào! Anh nuông chiều quá nên sinh hư à? Lớn tiếng như thế?- Phục Ân vẫn từ tốn nói, đôi môi cứ lướt bên má Lạc Y rồi trán và chớp mũi.
– Nhưng mà anh phải nói trước với em.- Cô lại kháng cự, từ chối anh.
– Ngoan! Em cứ im lặng, mọi chuyện để anh lo.
Vừa dứt câu, Phục Ân đưa tay vào trong áo chạm vào hai quả đào. Gỡ móc áo con ra, anh dễ dàng chiếm trọn thân trên của Lạc Y. Cô nhắm tịt mắt, ai tay ôm lấy cổ anh như hết sức lực. Cả người cô giật lên, hai má cũng ửng hồng. Đôi môi mềm mại của Phục Ân lướt đến đâu đều khiến cô bủn rủn đến đó.
– A…đừng anh…- Lạc Y thở gấp, khẽ mấp máy.
– Tại sao?- Môi anh không ngừng hoạt động ở cổ cô.
– Giờ…giờ làm việc…không thể…
– Mặc kệ!
Nói rồi Phục Ân bế Lạc Y đến sofa đặt cô nằm xuống. Thân ảnh to lớn của anh che lấp đi dáng vóc nhỏ bé kia. Nhìn gương mặt ửng đỏ, đê mê của cô thì Phục Ân càng hài lòng. Cô không cần làm gì cả chỉ cần bày sắc mặt ra cho anh thấy là quá đủ. Từng cúc áo bị gỡ bung ra, thân trên của Lạc Y dược nhìn rõ mồn một. Nam nhân kia cúi đầu, ra sức hưởng thụ tài nguyên dồi dào trước mắt. Thao tác anh điêu luyện, chiếm trọn lấy đôi gò bồng đảo đang căng tròn. Đôi tay hư hỏng kia cũng bắt đầu lần vào váy.
Lạc Y cong người, hơi thở cô gấp gáp. Thân ảnh cô cứ rạo rực không nguôi. Tâm trí lại như mù quáng như thể không nhận ra được điều gì. Siết chặt cổ áo Phục Ân, cô mấp máy, khó khăn mà nói.
– Phục Ân…đừng…không phải lúc này…
Phục Ân ngừng mọi động tác, ngước mắt nhìn cô. Môi anh kề sát tai khiến Lạc Y chợt run lên.
– Anh muốn tiếp tục.
– Không! Còn giờ làm…không thể…- Cô lắc đầu, hơi thở như kiệt sức.
– Hôm trước ai ôm em?
Lạc Y giật nảy người. Cô không hề nghĩ Phục Ân sẽ biết. Hai mắt cô đảo liên tục không dám nhìn anh, chất giọng cũng ấp a ấp úng.
– Em…em…
Đặt cô ngồi vào trong lòng, Phục Ân mân mê hai bả vai. Cách da thịt mềm mại của cô qua một lớp áo nhưng sức nóng trong anh không khỏi rạo rực. Đưa tay mân mê gương mặt kiều diễm, Phục Ân nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng.
– Anh không muốn lạm dụng em, càng không muốn em biến thành những người đàn bà chỉ biết kiếm tiền trên giường. Thứ anh cần chưa hẳn là thân thể, đặc biệt vẫn là tình cảm và quãng đời còn lại của em. Anh cũng biết ghen đấy!
– A…buông em ra đi…nếu anh đã nói vậy.- Cô nhăn mặt, cứ cựa quậy khỏi anh.
– Thôi nào!- Anh siết vòng tay giữ cô lại.
Áo sơmi của Lạc Y sột sệt khoe ra đôi vai trần quyến rũ và vòng một đẫy đà, săn chắc. Chiếc eo thon gọn bị bó buộc bởi đôi tay mạnh mẽ. Làn da trắng hồng, tô đậm thêm vẻ đẹp yêu kiều của cô. Lạc Y rất thích những lúc ngồi trong lòng Phục Ân. Cả vùng trời bao la như bày ra trước mắt. Thật yên bình và thoáng đãng.
Phục Ân gài khoá áo lại giúp cô. Từng chiếc cúc cũng được anh gài lại cẩn thận. Sau khi xong, anh ôm lấy Lại Y. Cô gái đã từng rất trong sáng đã bị anh tiêm một phần đen tối vào đầu. Anh xin lỗi vì bắt đầu với cô bằng con đường tình dục. Nhưng anh hứa chắc tương lai tươi đẹp của cô sẽ không còn xa. Tuy anh ít nói, ít cười, ít khi bộc lộ cảm xúc cho đối phương hiểu mà anh biết, Lạc Y đã hiểu rõ tình cảm của anh phần nào qua từng hành động.
– Chốc nữa đi cùng anh đến nhà máy.
– Để làm gì?- Lạc Y mở to mắt, thoáng bất ngờ.
– Cho em ứng dụng thực tế từng mã hàng và kiểm kê tổng số lượng hàng trong kho.- Anh nhướng một bên mày.
– Anh cho địa chỉ cụ thể đi, em bắt taxi đến.- Cô chu môi và gật gù.
– Cần gì taxi, đi cùng anh.- Anh nhíu mày, có vẻ không thuận lòng với ý của cô.
– Mọi người bàn tán đó, không hay đâu.- Cô lắc đầu rồi vòng tay trước ngực.
– Em là thư ký của anh, có gì không hay?
– Nhưng cô Cổ…- Lạc Y chưa nói xong đã bị anh ngắt lời.
– Cổ Mỹ Hồng khác em. Mọi chuyện cứ như thế, không cần bàn cãi. Lương là anh trả cho em, không phải họ nên chẳng cần sợ.- Anh cho tay vào túi, đi đến bàn làm việc và tựa người vào.
– Nhưng…- Lạc Y mím môi, bối rối trong lòng.
– Nhưng? Anh là chủ ở đây mà em không sợ lại đi sợ mấy loại người hay soi mói, buôn chuyện phiếm?- Phục Ân có vẻ bắt đầu khó chịu.
– Thôi được rồi. Đúng ý anh vậy.- Lạc Y thở dài một cái, mắt nhìn xa xăm, vô định.
…
– Đây là cái gì?
Vỹ Khanh tức giận, sắc mặt hầm hầm quăng tệp báo cáo lên bàn. Hôm nay chính là một ngày tồi tệ. Bao nhiêu chuyện phiền phức đều bủa vây lấy anh. Hết hợp đồng rồi đến báo cáo, không biết khi nào đầu óc mới được thảnh thơi.
*Rầm*
– Nói! Những gì trong đây là gì?- Vỹ Khanh càng tăng lửa giận, tay đập mạnh xuống mặt bàn.
– A…Phó Tổng! Tôi xin lỗi!- Y Phúc hoảng sợ, mặt mày tái mét.
– Xin lỗi? Nếu như tôi ký rồi thì bao nhiêu tiền phải mang đi đổ sông đổ biển?- Hai mắt anh sâu thẳm không thấy đáy càng làm đối phương phải loạn trí.
– Đây là sơ sót của tôi mong Phó Tổng bớt giận.- Y Phúc run cầm cập, trên trán lấm tấm mồ hôi.
– Hmmm…cũng may cô là trưởng phòng có trách nhiệm nhiều năm ở đây, chưa làm lỗi gì nên tôi cho một cơ hội để sửa sai. Nếu là Thượng Tổng thì đã cho cô ra khỏi công ty khi vừa nhìn thấy báo cáo này rồi. Tôi còn nương tay đấy.- Vỹ Khanh thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế.- Về làm lại đi.
– Cảm ơn Phó Tổng, tôi sẽ sửa ngay.
Như cá gặp phải nước, Y Phúc nhanh chân chạy trốn. Chưa bao giờ cô thấy Phó Tổng giận dữ như vậy. Thật đáng sợ aaa!
Nhắm hờ hai mắt, Vỹ Khanh khẽ thở dài ra. Hôm nay có vẻ anh đã quá căng thẳng với mọi thứ. Chẳng hiểu sao trong lòng lại luôn bực bội, bức rức như có lửa đốt.
*Reeng…Reeng…Reeng…*
Với tay lấy điện thoại. Vừa thấy màn hình hiện tên của một người quen thuộc thì anh liền mỉm cười. Cả người chợt nhẹ nhõm hẳn.
“Anh nghe đây nàng!”
“Anh đã ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa, chốc nữa anh mới đi.”
“Ậy!! Giờ này chưa ăn nữa, gần 1 giờ chiều rồi.”
“À, tại nay anh hơi bận.”
“Vậy thôi anh ăn gì đi rồi còn nghỉ ngơi nữa. Về đến nhà nhớ nhắn tin cho em biết đó.”
“Được, anh nhớ mà. Khi nào về anh sẽ call nhé, nhìn mặt cho đỡ nhớ.”
“Dẻo miệng! Anh tắt máy rồi đi ăn đi.”
“Thôi, em tắt trước đi. Nghe tiếng tắt máy từ anh em sẽ hụt hẫng lắm. Anh biết vậy mà.”
“Vậy thôi ấy, tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em!”
Tựa người vào ghế. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, trên môi Vỹ Khanh luôn hiện hữu nụ cười tươi tắn. Lại nhớ Tuệ Mẫn nữa rồi. Được cạnh cô anh thấy bản thân mình may mắn quá. Lúc nào cô cũng quan tâm, lo lắng cho anh. Tuệ Mẫn rất ít khi hỏi về đời tư của anh, chính vì thế anh cũng không có quyền để hỏi về chuyện riêng của cô. Không biết cạnh Mẫn có bao nhiêu người theo đuổi, đòi làm quen nhỉ? Vỹ Khanh ghen quá rồi! Xinh đẹp lại dịu dàng như Tuệ Mẫn khối người thèm. Bảo sao anh lại giữ như báu vật, không dám buông.
…
Lạc Y cùng Phục Ân theo sau quản lý vào nhà máy. Phục Ân vào văn phòng, như lời của anh, người quản lý đã đưa cô đi khắp nhà máy, giới thiệu rõ từng mã hàng. Ghi chép cẩn thận vào quyển vở nháp, Lạc Y lấy cả điện thoại để chụp lại từng loại hàng để khi về nhà sẽ tìm hiểu sự khác nhau giữa chúng.
– Như cô Kiều đã thấy nhà máy này rất rộng, công nhân lại đông, khó có thể quản lý chặt chẽ. Tôi và cả đội ngũ văn phòng đã rất cố gắng để chỉ đạo công nhân để cho ra số lượng hàng nhất định và thật cụ thể ngay trong ngày. Nói thật ra vị trí thư ký riêng thì không cần phải quá sát sao trong việc nắm số lượng đã có chúng tôi, cô không cần phải đắn đo về nó. Chỉ là để cô tiếp cận từng loại hàng và dễ dàng giúp Thượng Tổng làm việc với đối tác hơn.- Người quản lý giải thích cặn kẽ giúp cô.
– À! Tôi thấy những loại hàng trong đây đều na ná nhau. Làm thế nào để phân biệt chúng nhanh nhất?
– Chúng khác nhau về chất liệu rất rõ ràng. Hàng trong nước được mua với giá thấp thì nguyên liệu làm ra được nhập vào với giá thành thấp nhưng vẫn đảm bảo được độ bền bĩ. Còn hàng xuất khẩu sẽ được ưu tiên nhập nguyên liệu đắt tiền. Mẫu mã cũng khác nhau, chẳng hạn như loại LF015 sẽ dày hơn loại LF923 trước mắt cô đây.
– Tổng cộng công ty gồm 5 mặt hàng chính, anh có thể cho tôi biết được chia làm mấy loại không?
– 5 mặt hàng chính sẽ chia làm 16 loại. Mỗi loại sẽ mang một cấu tạo khác nhau đôi chút. Ở đây tôi có DX4001 tuy nhỏ gọn nhưng lại đắt hơn loại DX907 to ở kia. Do chất liệu của chúng cả.
Anh ấy lấy hai loại vừa nêu cho Lạc Y xem. Đúng thật, tuy nhỏ hơn nhưng lại dày và chất lượng hơn nhiều. Cô gật gù rồi chụp lại. Anh quản lý đưa cô đi cả nhà máy. Rất nhiều người tập trung nhìn Lạc Y và xôn xao bàn tán gì đó. Cô không để tâm và tiếp tục việc của mình. Mặc kệ họ nói gì miễn sao đừng để cô nghe thấy là được.
Rất lâu sau Lạc Y quay lại văn phòng rồi ngồi xuống sofa kế anh. Phục Ân đưa cho cô tách trà rồi nghiêng đầu hỏi.
– Em thấy thế nào?
– Ổn lắm anh, chỉ có điều nhiều loại quá khó nhớ tên.- Hớp một ngụm, cô đặt tách trà lên bàn.
– Quan trọng là cái đó. Em phải nhớ hết tên để sau này đi ký hợp đồng còn biết.
– Em biết rồi.- Lạc Y gật đầu.
– Ba ngày nữa đi biển nhé! Em về tranh thủ chuẩn bị đi.- Phục Ân nhướng mày, nắm lấy tay cô.
Lạc Y nhíu mày rồi rụt tay ra. Phục Ân thiệt tình, để người ta nhìn thấy thì biết làm sao.
– Anh đó, giữ khẽ một chút. Bị lộ là không xong đâu.
– Em lo gì?- Anh hơi nhếch một bên môi.
– Em lo anh mang tai tiếng đấy, ngốc ạ…