Hai giờ sau…..
Hạ Tử Du mặc xong quần áo tử tế mồ hôi đầm đìa nằm gục trên người Đàm Dịch Khiêm, ghét bỏ mà nhìn bản mặt của ai kia lúc này đang hết sức thỏa mãn nằm đó.
Hạ Tử Du vung hai tay lên đấm nhẹ lên ngực anh hậm hực nói, “Anh chỉ biết bắt nạt em thôi….. Anh nhìn đi, chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa. . . .Anh bảo em còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người khác đây! !” Hạ Tử Du chỉ vào những dấu hôn trên ngực trên cổ cô, thời tiết bây giờ đã bắt đầu vào Hạ rồi,chỉ cẩn mặc đồ hơi mỏng một tí là chẳng che được cái gì hết.
Đàm Dịch Khiêm dùng một tay kéo Hạ Tử Du vào trong ngực, trở mình đè lên người cô nhìn cô với ánh mắt giảo hoạt, “Đó là anh đang dạy dỗ em! !”
Hạ Tử Du mở tròn đôi mắt ngây thơ nhìn chồng mình, “Tổng giám đốc Đàm, xin hỏi em đã làm gì đắc tội với anh chứ?”
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày nói, “Em vẫn còn chưa biết hối cải?”
Hạ Tử Du cũng lên giọng với anh, “Sao em lại phải biết hối cải?”
Đôi mắt đen sâu thẳm tịch mịch của Đàm Dịch Khiêm híp lại thành một đường mỏng, “Bà Đàm à, xin em đừng có quên thân phận của mình, hiện tại em chính là vợ của anh, anh không cho phép cái vẻ không chút kiêng kị gì mà cứ nhìn chẳm chằm vào người đàn ông khác của em như thế!”
Hạ Tử Du khó chịu nói, “Bây giờ em mới phát hiện anh càng ngày càng nhỏ nhen!”
“Anh cũng đã từng nói với em là anh rất hẹp hòi rồi.”
Hạ Tử Du lầm bầm, “Anh nhỏ mọn thì em biết rồi nhưng lại không biết anh nhỏ mọn đến mức này. . . . . .”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm chợt nghiêm lại, “Em nói gì?”
Hạ Tử Du lập tức nhoẻn miệng cười, “Em có nói gì đâu. . . .Ông xã nói rất đúng, ngắm trai đẹp là em không đúng, nhưng mà em rất ít khi thấy người đàn ông nào đẹp trai như thế, cái gọi là khác phái hấp dẫn nhau em nhìn lâu một chút cũng là chuyện bình thường mà, huống chi anh ta còn là anh rể của anh nữa, em chỉ muốn giúp chị Tâm đánh giá nhân phẩm của anh rể thôi mà. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, “Đẹp trai?”
Đôi mắt Hạ Tử Du lập tức lóe sáng, “Đúng thế, dáng dấp của anh ta cũng thật khá. . . . .Chị Tâm nói anh ta là cấp cap bộ ngoại giao, tuổi trẻ tài cao lại còn là người có chức quyền nữa!”
“Hạ Tử Du, anh cảm thấy hình như lỗ tai em chẳng nghe được gì đúng không?'
“Hả?”
Hạ Tử Du nghe còn chưa rõ những lời Đàm Dịch Khiêm nói thì anh đã lật người cô lên để cho cô nằm sấp trên đùi anh.
Hạ Tử Du sợ hết hồn, “Anh muốn làm gì thế?” Kết quả của lần trước bị anh đánh đòn hiện cô vẫn còn rất sợ, phải biết là lúc anh nóng giận xuống tay không hề có chút nào nương tình.
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mở miệng, “Thành thật khai ra mau, là muốn đánh giá nhân phẩm Quý Kình Phàm thay chị Tâm, hay là muốn nhìn ngó Quý Kình Phàm?”
“Em…..Thực sụ là em đang giúp chị Tâm xem xét nhân phẩm của Quý Kình Phàm mà.”
“Xem xét nhân phẩm của người khác đến nỗi không chớp mắt, ngay cả ông xã cũng bỏ mặc?' Mặt Đàm Dịch Khiêm bây giờ giống y hệt đồng đen, quả thật có thể dùng ánh mắt để giết chết Hạ Tử Du.
“Đàm Dịch Khiêm, anh nói em ngắm trai đẹp, còn anh không phải là cả ngày đều dòm ngó người đẹp à…..Anh đừng nghĩ rằng trợ lý mới của anh em không biết, cô ấy tên Anja, nghe nói dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, anh lại còn tăng lương cho cô ấy, cả công ty từ trên xuống dưới đều nói rằng quan hệ của cô ấy không bình thường đâu đấy. . . . . .”
“Anja chỉ là trợ lý mà thôi, tăng lương cho cô ấy là vì năng lực của cô ấy.”
Thật ra thì Đàm Dịch Khiêm điều hành tập đoàn “Đàm thị” nhiều năm qua, đây cũng là lần đầu tiên tự mình ra lệnh tăng lương cho nhân viên, về phần nguyên nhân tại sao lại là Anja, mọi người đừng quên cái chiêu mặt dày mày dạn đoạt về Hạ Tử Du đó của Đàm Dịch Khiêm cũng chính là được chị Khoan cùng Anja trong một lần nói chuyện chỉ cho, lúc chị Khoan lúc kết hôn đã được Dịch Khiêm tặng một phần quà rất lớn, như thế đương nhiên Anja cũng có công và phải được thưởng.
Dĩ nhiên, những thứ kỹ năng mặt dày theo đuổi vợ đó của Đàm Dịch Khiêm, cho dù có bị đánh chết anh cũng sẽ không bao giờ thừa nhận trước mặt vợ yêu, ai bảo niềm kiêu ngạo đã ăn sâu vào máu anh. . . . .
Nhận ra trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm có phần bao che cho Anja, biết rõ Đàm Dịch Khiêm là một người nghiêm túc đứng đắn, vì để tránh khỏi mối nguy mình bị ăn đòn Hạ Tử Du thuận thế nói, “Hừ, em nghĩ anh vừa nhìn thấy em là đã ngán rồi, cho nên sắp xếp người đẹp ở bên cạnh chứ gì……” Vừa nói Hạ Tử Du lại còn đánh thương cho chính mình nói, “Em biết đàn ông các anh đều luôn có mới nới cũ mà, híc….”
Lần giải thích này của Hạ Tử Du thành công chuyển dời sự chú ý từ vấn đề Hạ Tử Du nhìn trai đẹp sang đến vấn đề của Đàm Dịch Khiêm.
“Em biết anh đối với những người phụ nữ khác không có hứng thú mà.”
“Anh nói dối, nếu không tại sao anh lại sắp xếp một người xinh đẹp như thế làm trợ lý chứ? Công ty nhiều nhân viên kỳ cựu như thế tại sao anh lại cố tình tăng lương cho Anja thôi?”
“Anja là người được chị Dư đề cử.”
“Bây giờ thì anh nói gì mà chẳng được.”
Đàm Dịch Khiêm dỗ dành nói, “Bà xã, tình cảm của anh đối với em, chẳng lẽ em còn không rõ sao?”
Hạ Tử Du giả vờ cố tình gây sự, “Em không biết gì hết, em chỉ biết anh suốt ngày bắt nạt em thôi.”
Chịu không nổi dáng vẻ tủi thân đó của vợ yêu anh đành lật người cô lên, ôm cô ngồi trên đùi mình hôn lên má cô dịu dàng nói, “Ông xã đâu có bắt nạt em hồi nào chứ…..”
“Anh vừa mới nói muốn đánh vào mông em đó!”
“Đó là vì em không nghe lời.”
Hạ Tử Du bĩu môi, “Anh còn dám nói không bắt nạt em?”
“Được, được, chỉ cần em không giận nữa, chuyện này chúng ta cứ thế cho qua được chưa. . . .Ngoan. . . .”
“Vậy sau này không cho phép anh ngang ngược như thế với em nữa?”
“Được, tất cả mọi chuyện đều nghe em . . . .Nếu em không thích Anja, ngay bây giờ anh sẽ gọi điện cho phòng nhân sự sa thải cô ta ngay được chưa.”
Hạ Tử Du vừa nghe thấy Đàm Dịch Khiêm nói như thế, vội vàng nói, “Ấy, không cần, không cần đâu, em tin anh rồi.” Trời ạ, mình chỉ lấy Anja ra làm lý do mà thôi, nếu như anh thật sự sa thải một trợ lý có năng lực tốt như thế, vậy thì mình thật đã gây tội rồi.
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười mà nhìn như không thấy nói, “Không được, phải đuổi việc . . . Anh không muốn để bà xã anh không yên lòng về anh.” Đàm Dịch Khiêm vừa nói vừa làm bộ đi lấy di động ra.
Hạ Tử Du lập tức ngăn lại động tác tìm di động của Đàm Dịch Khiêm, cười hì hì nói, “Ông xã, hay là bỏ qua đi, người ta có được công việc này cũng thật chẳng dễ dàng gì mà, với lại cô ấy cũng đâu có sai sót gì trong công việc đâu, nếu như vô duyên vô cớ đuổi việc cô ấy, nhân viên trong công ty cũng sẽ bàn tán ở sau lưng anh đấy….”
Dáng vẻ của Đàm Dịch kHiêm thẳng thắn vô tư, “Sao lại không có nguyên nhân gì chứ? Bà xã anh không thích mà, bọn họ đều biết anh yêu thương nhất chính là bà xã của anh.” Đàm Dịch Khiêm vừa nói xong những lời đó đồng thời không quên cưng chiều hôn lên mái tóc tỏa ra mùi thơm mát của cô.
Hạ Tử Du lập tức giật mình kinh ngạc, “Anh không định muốn để tất cả nhân viên nói là vì em ghen đấy chứ?”
“Có gì mà không thể.”
“Có, còn cực kỳ ‘không thể’ nữa đấy, em vẫn luôn duy trì hình ảnh một bà chủ ưu nhã đoan trang, nếu như mọi người cho rằng do em ghen nên anh mới đuổi việc Anja, vậy sau này hình tượng của em ở trong mắt bọn họ biến thành cái gì đây?”
“‘Cho rằng ư?’ Ý em nói là em không ghen sao?”
“Ơ. . . .” Mình nên trả lời thế nào bây giở?
Hạ Tử Du hoảng sợ phát hiện hóa ra cô đã bị Đàm Dịch Khiêm bắt thóp. Đàm Dịch Khiêm tinh quái bổ sung thêm, “Bà xã, em có biết, tuy rằng em không có ghen, nhưng em đã có ý nghĩ như thế, anh nhất định sẽ dọn sạch những điều khúc mắc không vui trong lòng em, em cho rằng việc Anja ở bên cạnh anh là một mối nguy hiểm thì tất nhiên anh sẽ phải đuổi việc cô ấy thôi.”
Cho đến giờ phút này Hạ Tử Du mới biết, thì ra là Đàm Dịch Khiêm đã sớm nhìn thấu thủ đoạn nói lảng sang chuyện khác của mình, cô le lưỡi chán nản nói, “Được rồi, anh khỏi cần đóng kịch với em nữa. . . .Hừ!” Anh lúc nào cũng chỉ biết hiếp đáp cô mà thôi.
Đàm Dịch Khiêm nâng gương mặt ủ rũ của Hạ Tử Du lên, khẽ cười nói, “Hết chuyện để đánh trống lãng rồi sao?”
Hạ Tử Du mím môi lên án, “Anh chính là một con hồ ly giảo hoạt!”
“Xem ra vẫn còn chưa khâm phục?”
“Em đâu có.”
“Vậy bây giờ nói cho anh nghe, muốn ăn đòn hay là muốn thừa nhận mình đã sai rồi bảo đảm từ nay về sau cải tà quy chính.”
“Ớ . . . . .”
“Không nói?”
“Em nói, em nói. . . . .Em sai rồi, em không nên trắng trợn lộ liễu mà nhìn trai đẹp như thế, bây giờ em đã là phụ nữ có chồng, em phải nghĩ đến tâm trạng của chồng mình, Hạ Tử Du em xin được đảm bảo từ nay về sau ngoại trừ chồng mình ra sẽ không nhìn bất cứ ai nữa cả, mãi mãi chỉ công nhận có chồng em là đẹp trai nhất, trong lòng mãi mãi chỉ có chồng em mà thôi, cho dù có nằm mơ cũng phải mơ thấy anh.”
Đàm Dịch Khiêm hài lòng hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tử Du, “Vậy mới ngoan!”
Trong đáy lòng Hạ Tử Du vô cùng tức giận bất bình thầm mắng ngoan cái đầu anh ấy!
“Bà xã à, sao anh cứ có cảm giác hình như trong lòng em lại không nghĩ thế nhỉ?”
Trời ạ, đến cả cái này mà anh cũng biết à. . . .
Hạ Tử Du lập tức nở một nụ cười tươi rói, vòng tay lên ôm cổ Đàm Dịch Khiêm, “Làm gì có…..Anh biết em rất nghe lời anh mà, chồng em đẹp trai thế này, sẽ rất nhiều cô gái khác đều ngưỡng mộ em có một người chồng như thế này đấy.”
Đàm Dịch Khiêm vùi đầu vào cổ cô, ậm ừ nói, “Không sai, nói tiếp đi. . . . . .”
Hạ Tử Du chuyên tâm suy nghĩ, “À, chồng em vừa lãng mạn lại vừa giàu có nhé….Còn…..” Thật sự rất khó nghĩ ra lời nào để khen anh.
Đang nói Hạ Tử Du chợt cảm thấy trên lưng trở nên nóng bỏng, còn người nào đó lúc đầu vốn đang vòng tay ôm lấy cô thì lúc này hai tay của anh đã lần tới trước phủ lên bầu ngực tròn trịa của cô, dịu dàng vuốt ve chơi đùa.
“Anh. . . . . .”
Hạ Tử Du bỗng nhận ra mình không nói nên lời được nữa, bởi vì cô đã cảm thấy rõ ràng cái vật tà ác đã mềm xuống kia nay lại đang cương cứng lên chọc vào phía sau lưng cô .
“Anh……..Anh…….Anh…….”
Hạ Tử Du kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh bạn Đàm nào đấy, khiếp sợ đến nỗi không thốt ra nổi câu nào.
Trời ạ, hình như vài phút trước cô vẫn chưa cho anh ăn no thì phải . . . . . .
Hơi thở nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm bắt đầu vờn trên cổ trên vai cô, quần áo vừa mới mặc lại xọng lại bị anh lột ra lần nữa.
Anh vừa hôn vừa như mê hoặc nói, “Bà xã, anh phát hiện ra là dù anh có làm với em bao nhiêu cũng không bao giờ cảm thấy đủ nhỉ?”
“Đừng……”
“Đừng từ chối anh.”
“Anh còn tiếp được à. . . .”
Tiếp theo sau đó ngoại trừ rên rỉ ngâm nga ra Hạ Tử Du không thể nói được một câu nào hoàn chỉnh nữa.
——–
Cả nhả họ Đàm vẫn đang ngồi trong phòng khách trò chuyện cũng không có gì khác thường, bà Đàm thấy cũng đã sắp đến giờ ăn tối, liền nói với đứa con rể vừa gặp đã rất vừa ý, “Kình Phàm à, thường ngày con thích ăn gì? Đợi lát mẹ căn dặn người làm làm mấy món con thích cho con ăn.”
“Mẹ vợ đừng khách sáo ạ, con cũng không kén ăn lắm đâu.”
Đàm Tâm cũng góp lời, “Phải rồi mẹ, trong nhà chỉ có Dịch Khiêm là kén ăn nhất, chỉ cần làm mấy món Dịch Khiêm thích ăn là được. . . .”
Liễu Nhiên vẫn đang ngồi chơi ngoan ngoãn bên cạnh bà Đàm lúc này bỗng đáng thương tội nghiệp ngước nhìn bà nói, “Bà nội, con không ăn cà rốt đâu, ba cũng không thích ăn.”
Bà Đàm cười bế Lễu Nhiên lên, “Con và ba con kén ăn giống hệt nhau…..Được, hôm nay bà nội chiều theo con nhưng lần sau không cho phép con kén chọn nữa. . . .”
Liễu Nhiên gật đầu, “Dạ.”
“vậy giờ con lên lầu hỏi xem mẹ con tối nay muốn ăn canh gì, ngay bay giờ bà nội sẽ đi bảo người làm nấu. . . . .”
“Vâng ạ.”
Liễu Nhiên đang định chạy lên tầng hai thì bị Đàm Tâm vội bế lên, Đàm Tâm cười nói, “Mẹ, Dịch Khiêm với Tử Du hiện giờ chắc còn đang ‘ngủ trưa’ đó!” Lúc Đàm Tâm nói đến hai chữ ‘ngủ trưa’ còn cố ý nhấn mạnh, bà Đàm lập tức hiểu ra hài lòng cười nói, “Đúng vậy……Hiếm khi có chiều nào mà Dịch kHiêm không đi làm ở nhà chơi, mẹ nên để cho chúng nó ngủ thêm một lúc mới được.”
Đàm Tâm thúc giục, “Mẹ, mẹ mau đi chuẩn bị bữa tối đi, con cũng đói rồi. . . .”
'Ừ, mẹ đi chuẩn bị ngay bây giờ đây. Kình Phàm, Robert à, hai đứa tụi con đừng khách sao cứ xem như đây là nhà của mình mà tự nhiên nha.”
Robert gật đầu lễ phép nói, “Dạ, bác gái.”
Liễu Nhiên đang ngồi ở trong lòng Đàm Tâm làm nũng nói, “Cô ơi, con muốn đi chơi với ba nuôi. . . .”
“Đi đi!”
Ánh mắt của Đàm Tâm trong lúc nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Liễu Nhiên chạy về phía Robert mà vô tình bốn mắt chạm nhau.
Không tự chủ được Đàm Tâm sững sờ nhìn Robert trong vài giây.
Quý Kình Phàm trông thấy thái độ đó của Đàm Tâm, hắn lập tức cầm tay Đàm Tâm cười nói, “Bà xã, lần đầu tiên anh đến nhà em chơi, em đưa anh lên phòng em tham quan một chút đi, anh rất hiếu kỳ muốn biết phòng ngủ của vợ anh nó như thế nào.”
Đàm Tâm bất đắc dĩ dời tầm mắt khỏi người Robert, đứng dậy theo Quý Kình Phàm, “Dạ…..Được!”
. . . . . .
Trở về phòng, Đàm Tâm lập tức liền giãy khỏi bàn tay của Quý Kình Phàm, cô ngồi xuống mép giường tức giận nói, “Đây chính là phòng của tôi, anh hãy tự nhiên xem đi.”
Quý Kình Phàm nhìn quanh bốn phía một vòng, tấm tắc nói, “Hóa ra phong cách sở thích của cô Đàm chúng ta chính là loại cách màu hồng này!”
Đàm Tâm nheo mắt nhìn tên đàn ông lưu manh trước mặt, “Này, màu hồng thì làm sao? Tôi thích giường màu hồng, tường màu hồng, đèn cũng màu hống đấy. . .Thế thì có làm sao không hả?”
“Cô Đàm là người Trung Quốc chắc hẳn cũng biết, trong một số lĩnh vực, những vật màu hồng dường như đều mang theo sắc thái mờ ám, ví dụ như chiếc đèn màu hồng trong phòng cô, tôi thật sự cảm thấy mình có một cảm giác rất đặc biệt khi vừa bước chân vào đây. . . . .”
Đàm Tâm nghi hoặc hỏi “Cảm giác gì?”
Đôi chân thon dài của Quý Kình Phàm đi đến trước mặt Đàm Tâm, nhìn cô từ trên cao xuống, “Rất muốn bế cô lên giường…..Cô biết mà.”
Đàm Tâm tức giận đứng phắt dậy vung tay đánh vào ngực Quý Kình Phàm, “Quý Kình Phàm, anh đúng là đồ háo sắc! !”
Quý Kình Phàm bắt lấy bàn tay Đàm Tâm nhếch môi cười nói, “Nếu như tôi thật sự là đồ háo sắc như em nói thì tôi sẽ không làm cái chuyện đã kết hôn với em một tháng rồi mà vẫn chưa hề chạm đến em!”
Đàm Tâm giận dữ trừng mắt, “Anh đừng quên, chúng ta đã ký hợp đồng kết hôn, đúng theo như yêu cầu sau một năm chúng ta sẽ ly hôn đấy!”
Quý Kình Phàm nheo nheo mắt nhìn Đàm tâm thật lâu, “Tôi phát hiện ra rằng hình như tính khí của em chỉ có thể kiềm chế được mỗi khi đứng trước mặt Robert.”
“Tôi sớm đã nói với anh, tôi không phải là người có thể dễ dàng chung đụng.” Cô có bao nhiêu khuyết điểm cô hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai. Trên môi Quý Kình Phàm thoáng hiện nét cười, “Thế nhưng tôi lại thích tính cách đó của em.”
Đàm Tâm nhíu mày, “Hiện tại không có ai ở đây, màn trình diễn của chúng ta có thể kết thúc được rồi! !”
“Em có muốn không thừa nhận tài năng diễn xuất của tôi cũng không được. Nhưng mà Đàm Tâm à, kỹ năng diễn xuất của em thì phải được nâng cao.”
“Tôi có chỗ nào diễn không tốt chứ?”
Quý Kình Phàm nhíu mày, “Chẳng lẽ em không biết lúc mình nhìn lén Robert có bao nhiêu lộ liễu à?”
“Tôi……Tôi…..Tôi nhìn anh ấy thì có liên quan gì đến anh!”
Quý Kình Phàm giữ chặt lấy bả vai của Đàm Tâm, vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ như cũ, “Em đừng quên mong muốn lúc đầu khi ký hợp đồng kết hôn với tôi. . . .”
Mong muốn lúc đầu. . . . .
Đúng vậy mong muốn ban đầu của cô khi kết hôn với Quý Kính Phàm chỉ là muốn chứng tỏ với Robert rằng cô đã quên được anh, đồng thời cô cũng không muốn khiến cho cha mẹ già ở nhà phải lo lắng cho cô. . . . . .
Cô vẫn nhớ lúc mình ở Riyadh với Roebrt. Robert nói với cô, nếu như cô thật sự muốn lấy anh, vậy thì anh sẽ đồng ý lấy cô . . . .
Lúc ấy cô thật sự rất muốn gật đầu, nghĩ rằng cho dù anh chỉ vì cảm thấy mặc nợ cô trong mấy năm qua một lòng chờ đợi anh mà gánh vác trách nhiệm chịu cưới cô thì cô vẫn muốn gả cho anh. . . . . .
Vậy mà, lúc anh chuẩn bị đưa cô đến gặp ba mẹ anh thưa chuyện kết hôn, cô lại do dự.
Lúc đó cô mới biết, thì ra, cô không làm được . . . .
Cô yêu Robert rất sâu đậm, nhưng kết quả mà cô mong đợi không phải là như thế. . . . . .
Mặc dù cô đã ba mươi mốt tuổi rồi, nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ cảm thấy mình là gái ế, cô vẫn có mơ ước một cuộc sống hạnh phúc giữa công chúa và hoàng tử như hồi còn bé khi đọc những câu chuyện cổ tích, cái cô cần chính là tình yêu của cả hai, chứ không phải một cuộc hôn nhân như gông xiềng trói buộc nhau, cô rất hiểu rõ một điều, dù cho cả hai có miễn cưỡng ở bên nhau cuộc sống của bọn họ chắc chắn sẽ không có hạnh phúc. . . . . .
Cho nên, cuối cùng cô lựa chọn buông tay. . . .
Đúng vậy, thời gian đã gần chín năm rồi, cô đã tra tấn Robert phải mang cái gông quá nặng nề này, cô nên giải thoát cho Robert tự do. . . .
Sau khi chia tay với Robert ở Male, cô liền một mình đến Anh đi du lịch cho khuây khỏa.
Cô đến Anh vốn chỉ muốn đi đâu đó một chút mà thôi, bởi vì đó là nơi mà cô và Robert đã từng quen nhau, nhưng không nghĩ đến cô lại có thể gặp được Quý Kình Phàm. . . . . .
Lúc ấy Quý Kình Phàm đang chạy ra từ một khách sạn cao cấp, chạy theo phía sau anh ta là một cô gái xinh đẹp, cách ăn mặc lẫn trang điểm có vẻ như cũng là con nhà giàu có.
Khi đó cô cũng tình cờ đi ngang qua khách sạn, không ngờ lại đụng phải Quý Kình Phàm, kết quả bị Quý Kình Phàm ôm chằm lấy eo cô còn hôn lên mặt cô một cái, dùng giọng tuyên thệ nói với người con gái xinh đẹp đuổi phía sau anh ta, “Tôi đã nói rồi, tôi không nói dối, cô ấy chính là vợ sắp cưới thê của tôi, cô ấy đang ở đây đợi tôi.” (cái này gọi là phải duyên phải nợ thì sẽ gặp đc nhau )
Cô vốn còn chẳng hiểu mô tê đầu đuôi gì thì đã bị Quý Kình Phàm kéo lên chiếc Lamborghini. . . . . .
Sau đó anh ta vừa lái xe vừa giải thích cho cô, ba mẹ anh ta buộc anh ta kết hôn, cũng giới thiệu luôn với cô con gái của người bác nào đấy, anh ta chẳng có tí hứng thú nào với người phụ nữ này, người phụ nữ này lại suốt ngày bám dính lấy anh ta, anh ta thật sự vô cùng buồn bực, cho nên lúc gặp được cô mới mượn cô làm bia đỡ đạn. . . . .
Ngày đó tâm trạng của cô đang rất u ám không có ý định nghe anh ta nói cái gì cả, cũng không có tâm trạng để mà tức giận với cái tên liều lĩnh này, chỉ là khi ngồi yên trong xe của anh ta lại nghĩ đến về sau không thể gặp lại Robert được nữa. . . . . .
Cho đến khi anh ta nói, “À, cô này. . . .Tôi và cô đều là người Trung Quốc, chúng ta có thể gặp nhau ở đây thì xem như là có duyên phận. . . . .Tôi không biết cô đến đây là để làm việc hay đi du lịch, nhưng vừa rồi cô đã giúp tôi một chuyện rất lớn tôi rất cám ơn cô, xin hỏi tôi có thể mời cô ăn một bữa cơm được chứ?”
“Không cần.”
Lúc ấy cô đã trả lời anh như thế.
Đối mặt với sự lạnh lùng của cô, thế nhưng anh lại cười theo kiểu của một quý ông, “Rất xin lỗi tôi nhất định phải mời cô bữa cơm này, bởi vì tôi vẫn còn có việc phải nhờ cô. . . .Thì cũng là cô gái mới nãy đi theo tôi ấy, cô ta là con gái của bạn ba tôi, chắc chắn lúc này cô ta sẽ chạy đến khách sạn mà khóc lóc kể lể về chuyện tôi đã có bạn gái với người nhà tôi và cả gia đình cô ta đang dùng cơm ở đấy. . . . . Cho nên, nếu như cô đang làm việc ở đây, tôi tình nguyện dùng số tiền gấp ba lần chỗ đó để thuê cô làm bạn gái của tôi. Nếu như cô đến nơi này là để du lịch vậy thì tôi sẵn lòng làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô, dẫn cô đi khắp cả nước Anh này. Và đương nhiên, tất cả các khoản chi phí tôi có thể chi trả thay cô, chỉ cần cô đóng giả làm bạn gái của tôi mà thôi.”
Cũng không biết thế nào, cô lập tức liền thốt lên, “Thưa anh, tôi thật xin lỗi, tôi đến đây không phải để làm việc cũng không phải tới nơi này để du lịch, nhưng mà tôi đồng ý đóng giả bạn gái của anh, không những thế tôi còn muốn tiến thêm một bước nữa, tôi muốn ký hợp đồng kết hôn giả với anh!”
. . . . . .
Cuối cùng Đàm Tâm cam kết với Quý Kình Phàm, “Anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân mình.”
“‘Bà xã’ à, tôi nghĩ trước kia chắc chưa ai nói với em nhỉ, cả đời này của em cho dù em có tốn 10 năm hay 8 năm để đuổi theo một người đi chăng nữa thì cuối cùng khi quay đầu lại người đó vẫn chỉ là một người khách qua đường trong sinh mệnh của em mà thôi, người thật sự yêu em hiểu em, người ấy thật ra cũng đang tìm kiếm em trong cuộc đời này.”