Lưu Xuân nhìn Bảo Bảo mà cười trong hạnh phúc, đứa nhỏ này từ trước đến giờ vẫn thế luôn ngoan ngoãn và dễ thương như vậy. Dù trong hoàn cảnh khó khăn đi chăng nữa chỉ cần đứa nhỏ này ở bên thì Lưu Xuân không còn sợ hãi hay tuyệt vọng trước bất cứ thứ gì. Lưu Xuân đến bên cạnh bé vuốt mái tóc mềm mại này, bé ngước lên nhìn cậu mỉm cười rồi nhảy hẳn xuống kéo ghế ra và làm dáng để mời cậu ngồi:
"Mời anh hai ngồi ạ."
Lưu Xuân nhìn Bảo Bảo một cách trìu mến tiếp đó là ngồi xuống ghế, Bảo Bảo thấy vẫn còn một người nữa nên bé nhanh chóng kéo thêm một chiếc ra và mời Tạ Hải vào ngồi. Cũng như Lưu Xuân hắn phì cười trước hành động này của bé, hắn phải công nhận rằng Bảo Bảo rất ngoan và thông minh, điều này cho thấy Lưu Xuân đã giáo dục bé rất tốt. Nếu có thể truyền đạt thêm kiến thức thì chắc chắn bé sẽ còn giỏi hơn nữa. Hắn ngồi vào vị trí của mình rồi bắt đầu nhấc đũa gắp thức ăn. Suốt bữa tối đó hắn, cậu và bé không ngừng trò chuyện cũng như cười đùa với nhau. Lưu Xuân kể về gia đình cậu cho hắn rất nhiều, lúc cậu mới chập chững biết đi cho đến khi trưởng thành.
Lúc ở nhà rất ít khi Tạ Hải ăn cơm cùng ba và mẹ vì đa số thời gian rảnh hắn đều dành cho công việc, thậm chí một tuần hắn gặp mẹ của hắn nhiều nhất là bốn lần. Tạ Hải tự lập từ rất nhỏ ba mẹ của hắn ít khi quan tâm đến đời sống riêng tư mặc hắn làm gì thì làm, đến lúc biết tin hắn thích đàn ông thì mẹ hắn lại quan tâm rất kĩ từ việc ăn uống đến thái độ, có lần còn đọc trộm tin nhắn. Khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng khi có cậu hắn đã thay đổi hẳn bản tính lạnh lùng của mình.
Cơm nước xong thì cũng đã chín giờ, Tạ Hải khoác áo vào tính sẽ đi về nào ngờ có một lực nào đó đang giữ hắn lại. Hắn quay người về phía sau thấy cậu ngượng ngùng nói lí nhí trong miệng:
"Bây giờ cũng trễ rồi…anh ở lại đêm nay được không?"
Hắn cười khẩy tiến sát mặt cậu hỏi:
"Cậu là muốn tôi ở lại?"
Lưu Xuân chột dạ tìm mọi cách để giải thích:
"Tại vì tôi thấy giờ đã khá trễ rồi không an toàn lắm nên muốn anh ở lại một đêm, mai rồi hẳn về."
Nhìn cậu khó xử hắn cũng không tiếp tục trêu chọc nữa cởi bỏ áo khoác hắn mỉm cười:
"Vậy thì đêm nay phiền cậu rồi."
Lưu Xuân như được bước lên chín tầng mây, được ở cùng người mình thích thì sao không vui cho được, đang lúc cao hứng thì Tạ Hải lại yêu cầu một chuyện:
"Trò chuyện với tôi được không? Tôi có một số câu hỏi nhất định phải hỏi cậu."
Lưu Xuân gật đầu, nhìn vẻ mặt của hắn có vẻ nghiêm túc nên cậu đoán chắc chuyện này khá quan trọng. Cậu có chút hồi hộp luôn đặt trong đầu hàng vạn câu hỏi, nhưng điều đó cũng không khiến cậu phân tâm mà tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Nhờ sự trợ giúp của Tạ Hải mà Lưu Xuân hoàn thành tốt công việc của mình, cậu ngửi cơ thể mình có mùi thật khó chịu liền lao vào phòng tắm và ở trong đó suốt mười phút. Tắm xong cậu ngồi lên ghế sofa có tổng giám đốc ngồi chờ ở đấy, cậu vừa lau khô mái tóc vừa ngắm nhìn khuôn mặt điển trai này. Quả thật nếu đem Tạ Hải đi so sánh với nam thần thì không thua kém gì có lúc còn vượt bậc.
Tạ Hải nhìn qua thấy cậu đang ngắm hắn bèn hỏi:
"Cậu ra đây lúc nào vậy?"
Lưu Xuân mỉm cười đáp:
"Tôi mới bước ra từ phòng tắm."
Tạ Hải không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính:
"Cậu trả lời thật cho tôi biết, có phải là lúc trước cậu từng có bạn trai cũ đúng không?"
Chiếc khăn trên tay Lưu Xuân đột nhiên rơi xuống, cậu cúi đầu hai bàn tay đan vào nhau. Trong lòng không ngừng gào thét: Đang yên đang lành tại sao anh ấy lại hỏi câu này?. Và vì sao anh ấy lại biết chuyện mình có bạn trai cũ?. Không lẽ anh ấy phát hiện ra điều gì rồi sao? Những câu hỏi đó cứ liên tiếp lặp lại trong tâm trí của cậu:
"Sa…sao anh lại biết?"
Giọng hắn trầm hẳn đi:
"Lúc nãy tôi có gặp hắn ngoài cổng đang cố gắng phá cửa nhà cậu."
Lưu Xuân hoảng loạn miệng không ngừng co giật:
"Hắn ta nói gì với anh?"
Tạ Hải tường thuật lại hết cậu chuyện khi nãy, nghe xong Lưu Xuân có chút sốc nhẹ. Gã chính là người đã phản bội cậu thế quái nào lại đi nói cậu phản bội hắn? Lúc cậu yêu hắn say đắm thì hắn lại thờ ơ còn đưa bạn gái mới về để hành hạ cậu nữa. Cậu không biết vì sao mình lại ngu ngốc đến thế va phải một thứ tình yêu không có hi vọng để rồi phải khiến bản thân trở nên khổ sở. Tạ Hải cảm thấy mình hỏi có chút quá rồi bèn ôm cậu vào lòng mà trấn an:
"Tôi xin lỗi."
Trên khóe mi của Lưu Xuân bỗng xuất hiện vài giọt thủy tinh trong suốt:
"Trách tôi vì đã quá nhu nhược khi tin vào những ngọt ngào của hắn, đúng là lúc trước tôi và hắn có yêu nhau thật nhưng dường như chỉ có tôi yêu hắn mà thôi. Còn hắn vẫn luôn lạnh nhạt bỏ lơ đi trước tình cảm mà tôi dành cho hắn."
Kể đến đây nước mắt bỗng tuôn như suối, không thể kìm chế được nữa:
"Thậm…chí hắn còn đưa bạn gái mới về nhà để hành hạ tôi…"
Tim gan của Tạ Hải như bùng cháy, hắn đã tức giận thật sự một người dịu dàng tốt bụng lại dễ thương như Lưu Xuân lại phải chịu đựng những chuyện đó, khiến cậu ngày đêm phải khổ sở vì một người không hề quan tâm đến mình? Thật quá bất công đi. Nghĩ đế đây hắn nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho tên khốn đó. Tạ Hải lấy tay lau những giọt nước mắt trên khóe mi ướt đẫm của cậu:
"Em đừng khóc, hắn đã gây ra những chuyện này tôi bắt hắn phải trả giá. Nếu hắn muốn hãm hại em tôi sẽ luôn tìm cách để bảo vệ cho em, tuy tôi không phải người lãng mạn hay nói mấy câu ngọt ngào gì nhưng tôi dùng tình yêu này để lắp vào những lỗ hỏng trong quá khứ của em. Em có chấp nhận làm người yêu của tôi không?"