Mười sáu năm thủ thân như ngọc, dục vọng kiềm chế tận sâu trong lòng Hồ Nguyệt Phượng lúc này đã hoàn toàn bị kích phát ra, gương mặt kiều diễm tràn đầy vẻ khêu gợi phong tình quyến rũ nhìn nhìn Trần Quân.
“Ngươi với Tiểu Nha.. xong chưa?”
“Còn không đủ, chỉ là Tiểu Nha nàng ấy đã thấm mệt, để cho nàng nghỉ một lúc vậy.!!” Trần Quân lắc đầu, đoạn đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Hồ Nguyệt Phượng. “Tranh thủ lúc này, ta sẽ giúp ngươi.. Phượng nhi, nàng đến đây!”
Trần Quân đột nhiên đổi giọng thân mật gọi, hai chữ “Phượng nhi” của hắn khiến Hồ Nguyệt Phượng vô cùng kinh ngạc, xấu hổ cúi đầu áp vào bên trong lồng ngực Trần Quân, hổn hển gắt nhẹ.
“Ngươi.. ngươi gọi ai đấy!”
“Gọi nàng chứ ai.. Phượng nhi, bao lâu nay nàng đã phải chịu tịch mịch rồi, hôm nay ta sẽ khiến cho nàng thật vui vẻ..”
“Ngươi… Ah.. Ah ưm…”
Hồ Nguyệt Phượng còn muốn nói gì, bờ môi đỏ mọng đã bị Trần Quân hung hăng bịt kín bằng môi của hắn, hai tay Trần Quân cũng không rảnh rỗi vòng ra sau mông, bóp chặt lấy kiều đồn căng tràn của nàng, đoạn hắn ghì chặt thân thể đầy đặn của nàng vào người mình, khiến cho một cặp núi đôi bị chèn ép đến biến dạng.
Khoang miệng thơm ngọt ướt át bị một cái lưỡi thô ráp xộc đến, mùi vị nam nhân khuấy đảo bên trong khiến nàng thần trí say đắm, chỉ biết ôm lấy cổ Trần Quân đáp lại nụ hôn nồng nhiệt.
Cảm thấy phía dưới vùng tiểu phúc bị một vật thô to nóng hổi chọc chọc vào, Hồ Nguyệt Phượng không thể nhịn nổi nữa, nàng đưa tay xuống nắm lấy cái đồ vật đang quấy phá kia, sau đó chầm chậm tuốt dọc thân nó.
Cự long sau mấy hồi chinh chiến bị mật ngọt Hồ Nguyệt Nha chảy ra bao trù, khiến cho ướt đẫm, những ngón tay ngọc ngà của Hồ Nguyệt Phượng rất thuận lợi tuốt qua tuốt lại.
“Phượng nhi. Nàng thấy thế nào?!”
Trần Quân rời đi môi thơm, sau đó cười cười hỏi.
“A.. Thấy gì cơ?”
“Của ta… Nó rất lớn phải không?”
“A. Ưm.”
Không nghĩ đến Trần Quân lại hỏi một câu vô sỉ như vậy, Hồ Nguyệt Phượng thẹn thùng, tuy nhiên vẫn gật đầu nhè nhẹ.
Trần Quân được nước lấn tới, hắn cười tà nhìn qua con gấu.
“So với lão công đã chết của nàng thì thế nào hả, Phượng nhi?”
“Cái này.. Ta.. ta..”
Hồ Nguyệt Phượng sững sờ, nhất thời chẳng biết nói sao, nội tâm đương nhiên biết rõ đáp án, nhưng chút lý tính còn sót lại khiến cho nàng không thể nói ra.
“Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Được rồi, đợi lát nữa thứ này đi vào bên trong nàng, hẳn là nàng sẽ có câu trả lời.!”
Trần Quân nhếch môi cười tà.
Hắn đặt tay sau bắp đùi trắng hồng của Hồ Nguyệt Phượng, đoạn dụng lực bế thốc Hồ Nguyệt Phượng lên, khiến nàng có chút giật mình, vội vòng tay ôm lấy cổ hắn để giữ thăng bằng.
Kiều đồn Hồ Nguyệt Phượng lúc này ngự trị phía trên đỉnh đầu cự long Trần Quân, Trần Quân chỉ cần hơi hạ nàng xuống là đã có thể chạm đến, đầu rồng tỏa ra một luồng nhiệt khí phun lên, khiến cho mật động phía trên háo hức đón đợi.
Trần Quân không gấp gáp hành sự, hắn hơi hơi chạm tới rồi lui, khiêu khích mấy bận, khiến cho Hồ Nguyệt Phượng vô cùng nôn nao, đoạn hắn ghé miệng vào bên tai nàng hôn bọng dái tai, sau đó thổi một luồng hơi nóng ra, thủ thỉ.
“Gọi ta lão công!!”
Hồ Nguyệt Phượng thẹn thùng không thôi, hết cách, nàng gấp lắm rồi, chỉ có thể theo lời hắn mà làm.
“Lão công!”
“Ân, Phượng nhi ngoan! Lại gọi lần nữa..”
“Lão công! Ngươi đừng trêu chọc ta nữa.. Ngươi nhanh..”
“Gì cơ, Phượng nhi muốn lão công nhanh làm gì, nàng phải nói rõ?”
“Ah… Ta.. Ta.. Ngươi nhanh đâm vào bên trong ta đi!!”
Hồ Nguyệt Phượng nôn nóng lắm rồi, lửa dục thiêu đốt dần tâm trí nàng, trong lúc bối rối nàng liền bất giác một hơi nói ra, sau nháy mắt sắc mặt nàng trở nên đỏ rực, hận không thể kiếm cái lỗ nào mà chui vào.
“Phượng nhi thật ngoan. Được rồi, đây là phần thưởng cho nàng!”
Trần Quân hôn Hồ Nguyệt Phượng một cái khen ngợi, sau đó hai tay của hắn hơi hơi dang rộng, tách đôi chân ngọc của Hồ Nguyệt Phượng ra, đầu rồng của hắn ngộ tính kinh người, không cần điều chỉnh cũng có thể chuẩn xác lao lên xé mở hai mép thịt mềm mại, sau đó vọt thẳng một đường.
“Ahhhhhhhhhhh…..!!”
Trong nháy mắt, mật động bị con cự long khổng lồ xông phá, cơn khoái cảm ập đến khiến thần trí Hồ Nguyệt Phượng đê mê hẳn, hét lên một tiếng rên dài sung sướng.
Âm thanh rên rỉ dục tiên dục tử của nàng nghe rất mê hồn, khiến Trần Quân chỉ muốn nghe tiếp.
Hắn cứ thế bế Hồ Nguyệt Phượng nâng lên nâng xuống, khiến cho cự long mình thuận thế trượt ra trượt vào bên trong mật động, mỗi cú thúc hông của hắn là một tiếng rên rỉ không thể kiềm chế của Hồ Nguyệt Phượng vang lên.
Có lẽ là do kỹ năng điêu luyện cùng với kích thước khủng bố của Trần Quân, hoặc bởi vì Hồ Nguyệt Phượng nín nhịn, thèm muốn trái cấm đã quá lâu, chỉ một lúc sau, nàng đã triệt để mất đi thần trí, chỉ còn biết ú ớ gào thét..
“Ah.. Lão công… Sướng.. Thật sướng..”
“Nữa đi.. Lão công.. Đâm vào thêm nữa..”
“Đâm mạnh vào.. Chỗ sâu nhất.. Ah.h ư.. Đúng rồi… Chính là như vậy..”
“Ahh.. Lão công…Đâm chết.. Ah… đâm chết ta đi…”
“Ta ra.. ta đang trào ra.. Ah … ah…”
Ôm cặp đùi mềm mại của Hồ Nguyệt Phượng, Trần Quân không dừng động tác, trái lại hắn càng thêm dùng sức thúc mạnh, ra sức dày xéo mật động đã lênh láng nước của nàng, khiến cho dọc thân cự long bị phủ đầy những dòng ái dịch lấp lánh.
“Ah.. Ta sướng…. sướng chết mất..”
“Ra rồi.. Ta ra rồi..”
“Ah… Ta lại ra.. Ahhh..”
“Lão công.. Lão công…”
Cơ thể trắng ngần của Hồ Nguyệt Phượng run rẩy, trào dâng một đợt lại thêm một đợt, cự long không biết mệt mỏi xung kích bão táp khiến nàng sung sướng cực độ, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, thở gấp hổn hển, thoát lực dựa đầu lên vai Trần Quân..
“Lão công.. Ngươi thật mạnh mẽ.. Ta.. Ta yêu ngươi..” Hồ Nguyệt Phượng si mê nói, trong mắt đẹp chỉ toàn nhục dục.
“Phượng nhi, ngươi còn muốn không?”
“Ưm.. Phượng nhi rất muốn.. Lão công… chúng ta làm tiếp đi!”
“Vậy sao. Thế nàng đã có đáp án cho câu hỏi lúc nãy chưa?” Trần Quân ôm thật chặt nàng, sau đó cười hỏi.
“Ân.. Lão công là tuyệt nhất!! Không ai có thể sánh bằng..”
Trần Quân cười cười hài lòng, nhìn xem Hồ Nguyệt Phượng xem ra đã không còn biết trời trăng gì nữa, hắn liền mất đi hứng thú đùa giỡn nàng tiếp.
Đưa mắt nhìn qua bên giường, Trần Quân cười nhạt.
“Tiểu Nha ngoan, nhìn lén là không tốt đâu?”
Hồ Nguyệt Nha trần truồng nằm trên giường, mắt đẹp nhắm chặt, lông mày run run, đương nhiên không giấu được mắt Trần Quân.
“Dậy đi Tiểu Nha, chúng ta còn chưa xong đâu?”
Biết đã bị lộ, Hồ Nguyệt Nha cũng không tiếp tục giả ngất nữa, nàng chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt ngại ngần nhìn tấm lưng ngọc trắng không tì vết của mẹ mình đang áp vào lòng Trần Quân.
Hồ Nguyệt Phượng nghe thấy tên con gái mình, thần trí đã khôi phục một ít, tuy nhiên tình huống xấu hổ khiến nàng không biết làm gì, chỉ có thể vùi đầu thật sâu, hi vọng trốn tránh được lúc nào thì hay lúc ấy.
Trần Quân thấy vậy cười thầm trong bụng, hắn mở ra máy hát, bắt đầu khai đàn giảng đạo.
“Hai nàng thật là.. Đã biết việc này là bắt buộc, các nàng còn ngại ngùng gì cơ chứ.”
“Hơn nữa ái tình nhục dục vốn dĩ là nhân gian một trong tứ đại hưởng thụ, ai cũng có thể nếm trải, càng nói gì đến những mỹ nhân xinh đẹp tuyệt luân như các nàng..”
“Nhan sắc các nàng khiến cho lão thiên cũng phải đố kỵ ghen ghét, vì không cho nam nhân khác sở hữu, hắn liền hạ xuống ác khí, nhưng may mà đã có ta ở đây..”
“Ta sẽ khiến các nàng được hưởng thụ hạnh phúc của nữ nhân thật trọn vẹn..”
Hai mẹ con bị miệng lưỡi đa cấp của Trần Quân nói cho mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy rất đúng, rất có lý lẽ.
Trần Quân điểm đến là dừng, trông sắc mặt hai mỹ nhân trước mặt đã có chút chuyển biến thoải mái hơn, hắn cũng không tiếp tục nhiều lời.
Nói nhiều tốn sức a.
Nãy giờ mới chỉ là chút khai vị, bữa chính đêm nay còn chưa bắt đầu đây!