“Hồ Nguyệt Phượng, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Tôn Cường sắc mặt lúc này vô cùng khó coi, giống như vừa mới ăn nhầm phải một đống sit vậy, giọng nói của hắn âm trầm lạnh lẽo.
“Ngươi muốn cùng Tôn gia ta cắt đứt liên hệ sao, hừ, việc này không phải là do ngươi có thể quyết định được!”
Nếu không phải nơi này là chỗ đông người, trên bàn còn ngồi đấy hai tuyệt sắc mỹ nữ khác, sợ rằng Tôn Cường đã đi lên cho Hồ Nguyệt Phượng một tát, để cho nàng biết rằng mình sai chỗ nào.
Trước giờ chỉ có Tôn gia đoạn tuyệt với người, bây giờ một cái tiện nhân lại nói muốn thoát ly Tôn gia, cái này sao có thể.
“Ta đã nói rất rõ ràng!” Hồ Nguyệt Phượng tuyệt không nhún nhường. “Thật ra từ mười sáu năm trước, ta và Tôn gia các ngươi đã không còn chút quan hệ gì, chỉ còn treo cái danh nghĩa mà thôi. Tôn gia các ngươi chán ghét hai mẹ con ta, ta hiểu, nhưng ta cũng chưa bao giờ nhờ vả hay làm phiền đến Tôn gia. Ta nói lại một lần nữa, từ lúc này, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Lời nói không lưu đường lui của Hồ Nguyệt Phượng khiến Tôn Cường giận sôi máu, cũng không thèm để tâm đến mặt mũi gì nữa, hắn cười lạnh gằn giọng.
“Tốt, tốt, hay cho một câu ân đoạn nghĩa tuyệt..”
“Vốn dĩ ta còn muốn báo cho ngươi một tin vui, để ngươi có cơ hội được trở về Tôn gia, nhưng bây giờ xem ra không cần rồi.”
“Hồ Nguyệt Phượng, ngươi thành công thoát ly Tôn gia, cũng thành công chọc giận ta!”
“Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết rõ một chuyện, chọc giận người Tôn gia phải lĩnh hậu quả như thế nào!”
Nói xong câu cuối, ánh mắt Tôn Cường mang theo sát khí lạnh nhìn Trần Quân.
Trương Mẫn Nghi và Hồ Nguyệt Nha không hiểu sao Hồ Nguyệt Phượng lại khiến tình huống đột nhiên trở nên căng thẳng tột độ như thế, vội vã luống cuống lên tiếng điều giải.
“Tôn bá phụ, ngươi bình tĩnh đi.”
“Phượng tỷ, có gì từ từ nói, không nhất thiết phải quyết liệt như vậy..”
Tôn Cường liếc mắt nhìn Hồ Nguyệt Nha, trong đầu liền nghĩ tới một chuyện.
Lão tổ tông Tôn gia bọn hắn thế mà đã mời được một vị tiên trưởng xuống núi, ngày mai sẽ đến Tôn gia ở lại vài hôm, hắn có thể tìm cơ hội nhờ tiên trưởng chữa hộ quái bệnh cho hai mẹ con nàng, đến lúc đó hoa thơm sẵn sàng hái lấy…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tôn Cường lóe lên vẻ tham lam, hai mẹ con cực phẩm này hắn thèm muốn đã rất lâu, chỉ ngại tùy tiện đụng chạm liền sẽ toi đời, cho nên trước giờ hắn vẫn chưa dám có động tác gì..
“Tiểu Nha, mẫu thân ngươi nàng không biết uống lầm thuốc gì, bây giờ phạm sai lầm lớn rồi! Ngươi không phải cũng muốn vì tiểu tử này mà đối nghịch với Tôn gia đấy chứ?” Tôn Cường lạnh nhạt hăm dọa. “Ta cũng không phải ghét bỏ gì hai mẹ con các ngươi, nhưng Tôn gia danh dự không thể để rơi ở trong tay ta. Hồ Nguyệt Phượng và tiểu tử này, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Hồ Nguyệt Nha trợn trắng mắt, đối với Tôn gia nàng trước giờ không có liên hệ, đương nhiên tình cảm càng là số không, lúc này tự nhiên sẽ về phe với mẫu thân mình, về phe Trần Quân.
“Vậy, Tôn bá.. Tôn Cường, ngươi định làm gì mẫu thân và bạn trai ta?” Hồ Nguyệt Nha cũng trực tiếp vứt xuống hai chữ “bá phụ”, thẳng thừng hô lên, khiến Trương Mẫn Nghi và Tôn Cường choáng váng.
“Mẫu thân ngươi ta sẽ mang về Tôn gia xử trí sau, về phần tiểu tử này thì không được may mắn như vậy, tứ chi ngũ giác hắn sẽ bị..”
Tôn Cường còn chưa nói hết, Trần Quân đã cười nhạt nói ra.
“Được rồi, đừng nói lời bẩn thỉu, ảnh hưởng đến tâm tình ăn uống của chúng ta!”
Thấy bộ dáng khinh thường của hắn, Tôn Cường bị lửa giận thiêu đốt lý trí, hắn cầm lên một con dao cắt thịt bò để trên bàn, sau đó ra lệnh cho đám âu phục xung quanh.
“Miệng lưỡi sắc bén lắm, các ngươi trói tiểu tử này lại, để ta xem lưỡi hắn sắc hay là con dao này sẽ sắc hơn!”
Đám âu phục gật đầu, chậm rãi bước sát tới, muốn nhìn thấy vẻ kinh sợ hiện ra trên gương mặt Trần Quân.
Tuy nhiên, Trần Quân vẫn thản nhiên như thường, bờ môi nhếch lên khinh miệt, đoạn hắn đưa tay cầm lên mấy chiếc đũa, sau đó dùng tốc độ tay nhanh như tàn ảnh búng đi từng chiếc một.
Mấy chiếc đũa xé gió rít gào phóng đi như những mũi tên sắc bén, theo từng tiếng “phập” phập” vang lên, mấy cây đũa đã phân biệt đâm vào đầu gối từng tên, cắm sâu vào xuyên thấu cả xương ống chân, khiến bọn hắn đau đớn gào thét, ngã gục xuống đất.
Tình huống đột nhiên phát sinh khiến tất cả mọi người xung quanh hít sâu một ngụm khí lạnh, ai cũng không nghĩ tới một thanh niên tuấn tú nhìn qua vô hại, vậy mà lại có bản lĩnh cao cường, ra tay dứt khoát như vậy.
Ba nữ nhân mặc dù đã biết thân phận Trần Quân bất phàm, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến một chút, mới cảm thấy ấn tượng rõ rệt.
“Hóa ra là một cao thủ, bảo sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy!!”
Tôn Cường lúc này cũng biết bản thân đã đụng phải đá tảng, hắn đưa mắt nhìn hai tên nam tử vẫn đứng ở phía sau lưng mình.
Hai tên kia hiểu ý, động tác thuần thục rút từ trong lồng ngực ra hai khẩu súng ngắn đen tuyền, chỉ là bọn hắn còn chưa kịp có một động tác gì, Trần Quân đã trừng mắt nhìn tới.
Một cái ánh mắt chớp động, khiến tâm thần hai tên nam tử trong nháy mắt liền chìm vào trong biển máu xương khô, xung quanh bốn phía đều là những con ác ma quái thú hình thù dữ tợn độc ác bám lấy, chúng bắt đầu cấu xé tra tấn linh hồn và thể xác bọn hắn, khiến bọn hắn sợ hãi cuống cuồng, bắt đầu tìm đường tháo chạy bên trong ảo cảnh.
“Quân ca ca, ngươi làm gì bọn hắn rồi?” Hồ Nguyệt Nha nhìn hai tên kia khua chân múa tay giống như phát điên, nhịn không nổi tò mò hỏi.
“Không có gì, ta chỉ khiến cho bọn hắn trở thành kẻ ngu vĩnh viễn mà thôi..” Trần Quân cười nhạt, đoạn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Cường. “Ngươi cũng muốn giống như bọn hắn, sinh hoạt không thể tự mình lo liệu chứ?”
“Ngươi.. ngươi… Ta.. ta là.. Tôn gia..”
Tôn Cường bị ánh mắt như nhìn kiến hôi, tùy tiện có thể giẫm nát của Trần Quân khiến cho sợ hãi đến phát run, sắc mặt tái nhợt.
Trong lòng hắn lúc này tường tận rõ ràng thân phận của đối phương, khiến cho giọng nói bắt đầu trở nên lắp bắp.
“Tiên trưởng.. Ta.. ta biết sai rồi… Cầu ngài tha.. tha..”
“Qua một bên chơi, đợi bọn ta ăn xong hẵng nói!”
Trần Quân thản nhiên phất tay, khiến Tôn Cường như thể nhìn thấy một tia hi vọng, cố nén sợ hãi quỳ xuống bò sang một bên, chực chờ nhìn lấy.
Ba nữ lúc này nơi nào còn có tâm trạng ăn uống, ngây ngốc mà nhìn Trần Quân.
Vẫn là Hồ Nguyệt Phượng chủ động lên tiếng trước tiên, nàng trấn tĩnh lại, đoạn đứng dậy hô lớn với đám thực khách xung quanh.
“Mọi người mời về cho, nhà hàng chúng ta hôm nay đóng cửa sớm, tiêu phí hết thảy đều miễn!”
“A.”
Đám khách nhân đối với tiêu phí lúc này còn quan tâm đoái hoài gì, tuy nhiên dù vẫn muốn hóng biến, nhưng người ta đã hạ lệnh đuổi khách, trong lòng e ngại phiền phức cũng liền lục tục rút lui.
Đám nhân viên cũng bị ánh mắt Hồ Nguyệt Phượng đuổi đi, để lại Trần Quân và ba nữ, cùng với Tôn Cường và một đám nam tử nằm kêu rên la liệt trên đất.
Đợi cho tình hình có vẻ ổn thỏa, Hồ Nguyệt Phượng lúc này mới phức tạp nhìn qua Tôn Cường, trong lòng có chút không nỡ, nàng mở miệng thăm dò Trần Quân.
“Trần Quân, có thể.. tha cho hắn không?”
“Ngươi muốn ta tha cho hắn?” Trần Quân không đáp, lạnh nhạt hỏi lại.
Ánh mắt không mang cảm xúc của hắn khiến Hồ Nguyệt Phượng giật thót, vội vã sửa giọng.
“Không phải, ta chỉ là sợ ngươi phiền phức.. hắn và ta đã không có quan hệ gì, việc của hắn ta đương nhiên sẽ không quan tâm..”
“Vậy tốt rồi!” Trần Quân gật đầu vừa ý, hắn quay sang nhìn Tôn Cường, mỉm cười ôn hòa. “Tôn Cường đúng không, bây giờ ngươi có thể nói được rồi. Nói xem, ta chọc giận người Tôn gia rồi, ngươi định xử lý ta thế nào?”
“Ta… ta…”
Tôn Cường đổ mồ hôi hột, đột nhiên hắn cúi rạp xuống đất, sau đó không ngừng đập đầu như điên, vừa đập đầu vừa van xin một cách hèn mọn.
“Tiên trưởng bớt giận, là tiểu nhân mắt chó không thấy thái sơn trước mặt, hi vọng ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân..”
“Đều do tiểu nhân tửu lượng kém cỏi, uống say, khiến cho khống chế không tốt tâm tình..”
“Chỉ cần ngài có thể tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyện làm trâu làm chó cho ngài..”
“…”
Mắt thấy Trần Quân vẫn im lặng, cao cao tại thượng cười cợt nhìn xuống, như thể đang xem một con kiến hôi giãy dụa, Tôn Cường càng thêm kinh hãi, nghĩ đến gì đó, hắn vội vàng nói.
“Tiên trưởng.. Tôn gia tiểu nhân ngày mai sẽ mời một vị tiên trưởng tới, trong nhà chuẩn bị lễ vật cho hắn rất thâm hậu, nhân sâm ngàn năm linh chi vạn năm các loại.. Nếu tiên trưởng muốn, ta sẽ mang những đồ vật đó tới cho ngài…”
Tôn Cường nói ra đều là thiên tài địa bảo mà Tôn gia cất giữ, tiền tài mỹ nữ gì đó hắn đều không nói, bởi hắn biết những thứ này với Trần Quân chỉ là phù du mà thôi.
Hết cách rồi, lúc này chỉ cần giữ được tính mạng, Tôn Cường sợ rằng Tôn gia đều có thể đem tặng cho Trần Quân, đương nhiên mấu chốt vẫn là Trần Quân có hứng thú với Tôn gia.
“Ngươi rất ngu ngốc.. nhưng đôi lúc cũng khá thông minh!”
Trần Quân cười nhạt.
Đối với mấy thứ thiên tài địa bảo gì đó, hắn tuyệt đối không hứng thú.
Không phải những thứ kia quá mức thấp kém, mà bởi vì cỗ thân thể này của hắn là do thiên đạo dựng dục, mặc dù không có cái tên thật kêu thật oách, nhưng thể chất hắn trong Hồng La giới tuyệt đối không có đối thủ, trên đường tu luyện càng là một mảnh bằng phẳng, tiến bộ thần tốc, cần gì ăn thêm thiên tài địa bảo cho mỏi mồm.
Nhưng lúc này Trần Quân còn mang theo người mấy nữ nhân, hơn nữa phía sau số lượng sợ rằng không kém, cho nên nếu có một chút đồ vật mang tới, để hắn trợ giúp các nàng nhanh chóng tăng lên tu vi, vẫn là có còn hơn không.
“Vậy tiên trưởng.. ngài…” Tôn Cường cẩn thận thăm dò, hi vọng cầu sinh le lói khiến gương mặt hắn có chút huyết sắc.
Trần Quân quay sang ba nữ, để cho các nàng về nhà trước, sau đó hắn liền ra lệnh cho Tôn Cường.
“Tạm lưu ngươi tính mạng. Bây giờ, đưa ta tới Tôn gia!”
Tôn Cường nghe vậy mừng rỡ, cho rằng tính mạng được cứu rồi, hắn vội vàng đứng lên, sau đó cũng không thèm quan tâm đám người của mình thế nào, mà cung kính dẫn theo Trần Quân ra xe.
Chỉ là, Tôn Cường không thấy được phía sau lưng mình, Trần Quân mang theo nụ cười hờ hững, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết vậy.