Tối Cường Dâm Đế – Chương 20 Hồ Nguyệt Phượng quyết tuyệt. – Botruyen
  •  Avatar
  • 166 lượt xem
  • 3 năm trước

Tối Cường Dâm Đế - Chương 20 Hồ Nguyệt Phượng quyết tuyệt.

Ôm lấy giai nhân trong lồng ngực, nhìn xem dáng vẽ kiều diễm tràn ngập vũ mị của Hồ Nguyệt Phượng, trong lòng Trần Quân chậm rãi dâng lên lửa nóng, bàn tay hắn theo đó không kiêng nể gì vuốt ve làn da trơn bóng mát rượi, nơi hạ thân cự long chậm rãi ngo ngoe đứng lên, muốn hành quân ra trận.
Chỉ là, lúc này dưới lầu tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên réo rắt, khiến Hồ Nguyệt Phượng hơi chút bừng tỉnh, nàng tiếc nuối liếc mắt nhìn Trần Quân, sau đó chạy xuống dưới lầu mở cửa.
“Mẫn Nghi, ngươi làm sao lại tới rồi?!” Nhìn thấy người đến là cô em họ Trương Mẫn Nghi của mình, Hồ Nguyệt Phượng nghi hoặc hỏi.
“Làm sao, không chào đón ta!” Trương Mẫn Nghi giả bộ hờn dỗi nói, đoạn nàng không khách khí đi thẳng vào, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, tò mò nhìn xem Hồ Nguyệt Nha. “Tiểu Nha là đang làm gì vậy?”
Hồ Nguyệt Nha lúc này cũng đã mở mắt ra, vui vẻ nhìn qua Trương Mẫn Nghi, đang muốn trả lời thật lòng, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến không biết Trần Quân có cho phép nàng nói ra chuyện này hay không, cho nên liền sửa lời lấp liếm.
“Dì nhỏ.. ta đang học theo trên ti vi ấy mà..” Nói rồi, nàng liền đánh trống lảng, hỏi sang chuyện khác. “Không phải lúc sáng ngươi đã tới rồi sao, bình thường cũng không thấy ngươi thường xuyên tới nhà chúng ta a!”
“Hừ hừ, hai mẹ con các ngươi trong nhà có nam nhân, liền ngại để ta đến nhà rồi sao?”
Trương Mẫn Nghi lời nói vô ý, nhưng rơi vào trong tai Hồ Nguyệt Phượng và Hồ Nguyệt Nha liền giống như điểm trúng chỗ hiểm, khiến hai mẹ con có chút lúng túng, còn tốt Trương Mẫn Nghi không để ý, nàng chỉ là cười cười nói tiếp.
“Không phải ta đã nói chiều nay sẽ ăn mừng sao, hơn nữa việc tiểu tử kia nhờ, ta cũng đã hỏi giúp. Ngày mai ta sẽ dẫn hắn đến trường, xem xét mọi việc thế nào.”
“Dì nhỏ, ngươi làm sao lại gọi Quân ca ca là tiểu tử rồi.” Hồ Nguyệt Nha hờn dỗi nói.
“Thế nào, gọi hắn một tiếng tiểu tử, ngươi liền không vui. Quả nhiên nữ nhi gả ra ngoài liền theo chồng, không dùng được, không dùng được..” Trương Mẫn Nghi giả bộ than ngắn thở dài, trêu cho Hồ Nguyệt Nha đỏ rực cả mặt.
Hồ Nguyệt Phượng thấy vậy, ánh mắt có chút đượm buồn, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, nàng mỉm cười nói chen vào.
“Được rồi, Mẫn Nghi, Trần Quân hắn bản lĩnh phi phàm, ngươi vẫn là gọi hắn Quân đại tiên đi, không nên khinh thường hắn.”
“Phượng tỷ, làm sao đến cả ngươi cũng bảo vệ hắn như thế, ta cũng chỉ là nói một chút mà thôi..” Ánh mắt Trương Mẫn Nghi tràn ngập u oán. “Ta biết hắn có tài, hơn nữa lớn lên lại đẹp trai tuấn tú, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là người ngoài a, ta là muội ngươi đây, ngươi làm sao lại vì hắn mà khiển trách ta…”
“Ta.. Ta nơi nào khiển trách muội..” Hồ Nguyệt Phượng có chút lúng túng, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt gian xảo của Trương Mẫn Nghi, nàng liền giật mình hiểu ra. “Tiểu nha đầu thối, dám đùa bỡn ta..”
Trương Mẫn Nghi không nghĩ tới Hồ Nguyệt Phượng lại nói ra những lời “tiểu nha đầu” như vậy, nhất thời có chút ngẩn người, khóe mắt cong cong như vầng trăng.
“Phượng tỷ, ngươi hôm nay tâm trạng xem ra không tệ, quả nhiên nhà có nam nhân liền là khác hẳn..”
“Nói bậy!”
Hồ Nguyệt Phượng gắt nhẹ, sau đó khôi phục dáng vẻ thường ngày.
“Không phải nói muốn chúc mừng sao, chúng ta đi thôi! Tiểu Nha, ngươi đi lên gọi Trần Quân, để hắn đi cùng chúng ta.”
“Ân!”
Hồ Nguyệt Nha gật gật chạy lên, rất nhanh sau đó liền đã mang theo Trần Quan xuống dưới, bốn người một đoàn đi ra khỏi nhà, tiến tới cửa hàng của Hồ Nguyệt Phượng ăn tối.
Mặc dù đối với đồ ăn không có bao nhiêu hứng thú, nhưng Trần Quân cũng không phải loại người cổ hủ chỉ thích ru rú trong nhà tu luyện, cho nên bồi tiếp mỹ nữ đi ăn một bữa, hắn vẫn là tình nguyện đi.

Nhà hàng Phượng Nha.
Bình thường Hồ Nguyệt Phượng cũng không thường xuyên tới nơi này, chỉ giao cho một người thân thiết và có năng lực quản lý, chỉ có thỉnh thoảng giờ cơm sẽ đến dùng bữa, hoặc là có việc gì đó đột xuất.
Tỷ như hôm nay.
“Hồ lão bản tốt!”
“Hồ lão bản tốt!”
Một đoàn bốn người đi vào trong ánh mắt sùng bái kinh diễm của hết thảy đám người bên trong nhà hàng, trong đó Trần Quân liền được chú ý nhiều hơn tất cả.
Dáng vẻ thần tuấn vô song, khí chất cao quý bất phàm như hạc giữa bầy gà không nói, chủ yếu là ai cũng muốn biết, một tên nam nhân được ba vị có thể nói là đại mỹ nữ hộ tống sẽ là hạng người thế nào.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền chỉ có thể sùng kính ngưỡng mộ tán thưởng, ghen ghét đố kỵ hoàn toàn không dựng dậy nổi, bởi vì chênh lệch quá xa.
“A Phúc, còn phòng riêng không?”
Hồ Nguyệt Phượng gọi tới tên quản lý, bình thản hỏi.
Thường ngày nàng sẽ không bao giờ tùy tiện lộ ra nụ cười mê người của mình, một phần là vì bảo trì hình tượng nghiêm khắc, một phần là sợ nam nhân bị mình hấp dẫn đến, sau đó bỏ đi tính mạng.
“Phượng tỷ, cái này.. để ta đi thu xếp xem!”
Hồ Nguyệt Phượng thấy bộ dáng do dự của hắn, sao có thể không hiểu, nàng có chút ái ngại liếc nhìn Trần Quân.
“Không cần phiền phức như vậy, tùy tiện một bàn là được.” Trần Quân lên tiếng, Hồ Nguyệt Phượng cũng theo đó gật đầu ra hiệu cho A Phúc.
A Phúc đối với Trần Quân vẫn là có chút ấn tượng, hắn hoàn toàn không ngờ thanh niên ăn chực hôm trước bây giờ địa vị lại đã hoàn toàn thay đổi, xem bộ dáng liền là lãnh tụ của đoàn người, bao gồm Hồ Nguyệt Phượng chủ nhân nơi này.
“Vậy chúng ta liền ngồi chỗ này, A Phúc, để cho Phillip làm mấy món nổi tiếng nhất đưa lên đi.” Hồ Nguyệt Phượng chỉ tay năm ngón, mỉm cười dò hỏi Trần Quân. “Ngươi có uống được rượu không?”
“Ta sao cũng được!”
“Vậy tốt, mang lên một chai rượu nho 82, còn lại chúng ta sẽ điểm thêm!”
A Phúc mang theo kinh ngạc gật gật rời đi.
Thức ăn rất nhanh được dọn lên, Hồ Nguyệt Nha cười cười tít mắt, nhìn xem trên bàn cua hoàng đế tôm hùm alaska gan ngỗng trứng muối các loại, màu sắc hấp dẫn hương thơm nức mũi, nàng thèm thuồng cầm lấy đũa bát lên.
“Còn nhờ hồng phúc của Quân ca ca nha, bình thường mẫu thân cũng ít khi cho ta ăn mấy thứ này lắm!”
“Hừ, nói như kiểu ta đối xử với ngươi tệ bạc lắm vậy!” Hồ Nguyệt Phượng cưng chiều nói. “Ăn đi ăn đi, bình thường để ngươi tới nhà hàng ăn ngươi liền không thích, bây giờ lại hào hứng như thế!”
“Đây không phải là do.. có các ngươi sao.. Đông người mới vui mà, đúng không dì nhỏ?” Hồ Nguyệt Nha cắn một miếng gan ngỗng, híp mắt hỏi Trương Mẫn Nghi.
Trương Mẫn Nghi buồn cười lắc lắc đầu.
“Đừng hỏi ta, ta biết ngươi không thèm quan tâm ta có mặt hay không, ngươi bây giờ trong mắt chỉ có Quân ca ca của ngươi thôi..”
“A.. Đáng ghét, ngươi lại trêu chọc ta!!”
“Tốt, ăn đi, ta không nói nữa, dù sao đều là sự thật…”
“…”
Một đoàn mỹ nữ cười cười nói nói đùa giỡn, tràng cảnh phi thường vui mắt vui tai.
Lúc này, từ trên lầu đi xuống mấy tên nam tử, người nào người nấy âu phục lịch lãm sang trọng, dẫn đầu là một tên trung niên phong độ, khí thế tương đương cao quý.
Nhìn thấy Hồ Nguyệt Phượng, ánh mắt hắn sáng lên, ra hiệu cho mấy người kia một chút, hắn liền đảo bước đi tới.
“Tiểu Phượng, thật trùng hợp a!”
Nam tử thân mật gọi, ánh mắt liếc quanh bàn, phát hiện ra Hồ Nguyệt Nha và Trương Mẫn Nghi tại, trong mắt hắn lóe lên vẻ tham lam che dấu rất kỹ.
“Tôn ca, chào ngươi!” Hồ Nguyệt Phượng ngẩng đầu liếc mắt nam tử, lãnh đạm gật đầu. “Ngươi cũng tới chỗ ta ăn cơm sao?”
“Ta chỉ là đến bàn công việc với đối tác, cơm còn chưa kịp ăn đây!!” Tôn ca rất không khách khí kéo lấy một cái ghế ngồi xuống đối diện Trần Quân, đợi cho nhìn kỹ gương mặt tuấn mỹ của hắn, sắc mặt Tôn ca liền hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường trở lại. “Thế nào, đây là bạn trai Tiểu Nha sao, giới thiệu cho ta một chút..!”
Trần Quân bình thản không đáp, khóe mắt liếc qua Hồ Nguyệt Nha, Hồ Nguyệt Nha rất hiểu ý nói cho hắn biết rõ thân phận kẻ vừa tới.
“Đây là Tôn Cường, bá phụ của muội..”
Trần Quân gật đầu, ra là anh chồng của Hồ Nguyệt Phượng.
Tâm tư của Tôn Cường, trong lòng Trần Quân nhất thanh nhị sở, hắn cũng lười lá mặt lá trái với đối phương, cho nên liền cười nhạt phất tay.
“Giới thiệu thì không cần, ngươi đi chỗ khác chơi đi, bọn ta cần phải dùng bữa.”
Biểu lộ của Trần Quân phi thường phiền chán, giống như đang xua đuổi đám trẻ ranh quấy phá vậy.
Trong mắt Tôn Cường hiện ra một tia âm lãnh, nhưng nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói, hắn quay sang Hồ Nguyệt Phượng lắc lắc đầu.
“Ta nói Tiểu Phượng, ngươi cũng đừng nên vì công việc mà bỏ bê nữ nhi, ngươi xem Tiểu Nha kết giao với hạng người gì thế này, không có tôn ti trật tự gì hết cả, xem ra bình thường gia giáo cũng không được tốt cho lắm..”
Hồ Nguyệt Phượng có chút khó xử liếc nhìn Trần Quân, không hiểu vì sao thái độ hắn tuyệt tình như vậy.
Trần Quân không nhìn Hồ Nguyệt Phượng, một mực lạnh nhạt, khiến Hồ Nguyệt Phượng càng thêm mông lung, không biết nên nói gì.
Biểu lộ hai người Tôn Cường nhìn rõ trong mắt, hắn không nghĩ tới Hồ Nguyệt Phượng lại không nể mặt nể mũi gì mình như vậy, thậm chí nói một hai câu cũng không, vẻ ngụy tạo liền không giữ được, trên mặt hiện ra vẻ âm trầm.
“Tiểu tử, ngươi có vẻ rất phách lối, không biết ngươi là xuất thân nơi nào?”
Một tiếng tiểu tử hai tiếng tiểu tử Trần Quân nghe vào bực bội khó chịu, hắn lạnh lùng liếc mắt, bắn ra một chữ.
“Cút!”
Ba nữ nhân kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ đến Trần Quân sẽ hung ác như vậy, nhất thời có chút sững sờ, vẻ mặt Tôn Cường càng thêm lạnh lẽo, giận quá hóa cười.
“Ha ha, ngươi nói gì. Ngươi có tư cách gì, dám nói ta cút.”
“Ta chính là huynh trưởng cha Tiểu Nha, còn là Tôn gia người cầm lái tập đoàn Tôn thị, ngươi biết Tôn thị sao?”
“Quản ngươi là ai, hôm nay ngươi tuyệt sẽ không lành lặn mà bước ra khỏi chỗ này!”
“Đừng nói ta không nể mặt Tiểu Nha, đây đều là do ngươi tự chuốc lấy!!”
Tôn Cường càng nói càng hăng, vẻ phong độ lịch thiệp không giữ vững nổi, nước miếng văng tung tóe, khiến cho tất cả người trong nhà hàng ghé mắt đến.
Bên kia đám nam tử âu phục lúc này cũng bước qua, vây ở bên cạnh, nhìn như tùy ý quan sát, nhưng hiển nhiên là đến để trợ công cho hắn.
Hồ Nguyệt Phượng thấy nụ cười lạnh lẽo dâng lên khóe môi Trần Quân, trong lòng đột nhiên bộp chộp.
Nghĩ đến Tôn Cường dù sao cũng là đại bá của mình, xảy ra chuyện ở nơi này chính mình liền khó lòng giải quyết, nàng liền đứng dậy vỗ bàn quát lớn.
“Đủ rồi, Tôn ca. Hi vọng ngươi nể mặt ta mà rời đi, nếu không đừng trách ta không nhắc nhở ngươi..”
Tôn Cường sững sờ.
Hồ Nguyệt Phượng loại tính cách gì, hắn cũng xem như hiểu rõ, muốn nói cao ngạo liền có cao ngạo, muốn có lạnh lùng liền có lạnh lùng, nhưng thật ra nàng vẫn tính là một loại phụ nữ truyền thống, tôn trọng gia giáo nề nếp, đối với mình trước giờ cũng tương đối cung kính hữu lễ.
Hơn nữa, Hồ Nguyệt Phượng còn rất có tài kinh thương, nếu không phải vì lý do thể chất hại chết em trai hắn, nàng bây giờ sợ rằng vẫn là hòn ngọc quý bên trong Tôn thị.
Thế mà lúc này nàng liền vì một tiểu tử mà đuổi đi chính mình, về phần lý do gây chuyện, tựa hồ cũng là tiểu tử kia làm ra, bản thân mình tựa hồ chưa có làm gì sai a.
“Em dâu, ngươi nghĩ đuổi ta?!”
Tôn Cường có chút không tin nổi, muốn khẳng định lại, đương nhiên vẫn là nhắc nhở một chút thân phận Hồ Nguyệt Phượng, hi vọng nàng đừng quên.
Trong mắt Hồ Nguyệt Phượng lóe lên một tia day dứt, nhưng nhìn thấy nụ cười nồng đậm trên môi Trần Quân, nàng liền nháy mắt quyết định.
“Tôn Cường, từ nay ta và Tôn gia các ngươi không còn liên quan. Mời ngươi đi cho!”
Tình huống gì?
Tôn Cường mộng, Hồ Nguyệt Nha mộng, Trương Mẫn Nghi càng thêm mộng, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.
Đây vẫn là Hồ Nguyệt Phượng sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.