Không khí Bắc Kinh tựa hồ tương đối ô nhiễm, trọc khí tán loạn, Trần Quân một bên tản bộ một bên thầm vận chuyển Vô Trần quyết, chắt lọc lấy linh khí thuần túy để thu nạp vào trong cơ thể.
Vô Trần quyết không quản ngươi là loại linh khí, ma khí, tiên khí loại nào cũng đều có thể bị Trần Quân dễ dàng hấp thu, không nhận kháng cự, từ đó chuyển đổi thành vô thuộc tính nguyên khí, tùy ý hắn biến hóa sử dụng.
Hơn nữa, môn công pháp này còn có thể thanh tâm tĩnh thần, bài trừ mọi loại cảm xúc tiêu cực xuẩn động, còn có thể gia tăng tốc độ lĩnh ngộ, đủ loại hiệu dụng vô cùng quý giá, còn không cần luận tu vi.
Có thể nói, Vô Trần quyết là công pháp thổ nạp cao cấp nhất Lăng Thiên giới, không có một trong.
“Ta vậy mà… đói bụng..!!”
Cảm giác trong bụng có một cỗ âm thanh ục ục truyền đến, Trần Quân không khỏi cảm thấy có chút thú vị.
Đói, đây đã là chuyện của mấy trăm vạn năm rồi a, quả thật rất khiến người ta hoài niệm.
Mắt thấy bên đường có một cái nhà hàng khang trang lộng lẫy, xem bộ dáng nhìn rất tốt, còn có thực khách đang dùng bữa, Trần Quân liền không do dự đi vào, đặt mông ngồi xuống một chiếc bàn gần bên cửa sổ.
“Tiểu nhị, gọi món!”
Bên kia một em gái phục vụ viên vốn đang sáng mắt lên đợi phục vụ nam thần như hắn, nghe giọng điệu này trong mắt cô nàng hiện ra chút kỳ quái, nhưng dù sao cũng là chuyên nghiệp, ứng đối rất nhanh.
“Tôn kính quý khách, ngài tốt! Đây là thực đơn, mời ngài tùy ý chọn lựa..” Em gái đưa ra thực đơn, mỉm cười thân thiện nói.
“Không cần. Mỗi món mang lên một phần!”
Trần Quân nhìn cũng không nhìn, dù sao chỉ là một đám đồ vật phàm giới, có thể có cái gì tốt, hắn chỉ là muốn tạm thời lấp đầy cái bụng, thuận tiện cũng nếm thử một chút đồ ăn giới này.
Em gái phục vụ có chút kinh ngạc, nơi này là khách sạn năm sao, mỗi món ăn đều vô cùng đắt đỏ, chiêu bài càng là giá trên trời a.
Nhưng nhìn bộ dáng Trần Quân mặc dù trẻ tuổi, ăn mặc cổ trang nhưng lại rất đỗi phi phàm, cao quý ưu nhã, không giống loại người thiếu chút tiền ăn, cô nàng liền kịp thời thay đổi sắc mặt.
“A.. Tốt. Ngài có cần thêm đồ uống gì không ạ!”
“Tùy tiện.”
Trần Quân phất tay, em gái phục vụ cũng cung kính cúi chào, đoạn vội vã rời đi chuẩn bị.
Một bàn thức ăn nhanh chóng dâng lên, mỗi món mỗi vẻ rực rỡ chói mắt, tản mát ra một mùi thơm ngào ngạt, khiến cho Trần Quân cũng có chút hứng thú.
Tuy nhiên sau khi nhai vài miếng, rất nhanh hắn liền phun ra.
Cũng không phải do đầu bếp chế biến không tốt, trái lại chất lượng món ăn ở nơi này không sai, gia vị phối hợp thơm nức mũi, lại còn khá mới mẻ, chỉ là vấn đề nguyên liệu có chút thấp kém, đối với loại người khẩu vị cao tuyệt, suốt ngày nếm qua gan long tủy phượng như Trần Quân, quả thực nuốt không trôi.
Nghĩ mà xem, một đống sit, dù cho ngươi có thể tinh xảo xào nấu như thế nào đi nữa, bản chất nó vẫn là một đống sit mà thôi, trừ khi ngươi đạt đến cấp bậc Trù thần, biến một đống cứt thành một đoàn tổ yến…
Biến hóa của hắn khiến cho một tên quản lý chú ý đến, nhanh chóng bước chân hướng qua bên này.
“Thưa ngài, có vấn đề gì với đồ ăn của chúng tôi sao?”
Quản lý nguyên tắc lễ phép hỏi, ánh mắt kín đáo quét qua trên dưới Trần Quân, rất nhanh hắn liền an tâm.
Xem bộ dáng này, hẳn là không phải cố ý muốn gây sự.
“Không sao, tiểu nhị, tính tiền cho ta.”
Trần Quân cũng biết chừng này đã là cực hạn của bọn hắn, cũng không lắm lời, trực tiếp muốn trả tiền rời khỏi.
Dù sao chỉ là cảm giác đói bụng mà thôi, lát nữa tiêu hóa chút nguyên khí là được rồi.
“Ân. Của ngài hết thảy là mười hai vạn sáu ngàn bốn mươi lăm tệ, ta có thể làm chủ chiết khấu số lẻ cho ngài, tổng cộng mười hai vạn sáu ngàn tệ. Ngài muốn trả thẻ hay là tiền mặt!” Tên quản lý máy móc trả lời, trong tay máy quét thẻ rất nhanh đưa ra.
Hắn đương nhiên không cho rằng Trần Quân sẽ không trả tiền mặt, dù sao không ai rảnh rỗi mang theo một đống tiền trên người như vậy, mà dù là có, trên người Trần Quân đơn sơ vô cùng, có thể chứa tiền ở chỗ nào.
Chỉ là tên quản lý này không ngờ được, Trần Quân vậy mà móc móc trong lồng ngực ra một chút tiền, sau đó đưa đến.
“Thế này.. đủ không?”
“A. Không đủ.. Hoàn toàn không đủ..” Tên quản lý chỉ là liếc mắt liền vội nói, âm thanh mang chút run rẩy.
“Vậy hết cách, gọi lão bản các ngươi tới gặp ta!”
“Xin hỏi, ngài là..”
“Không quan trọng, cứ gọi hắn đến..”
Tên quản lý còn muốn nói gì, nhưng nhìn bộ dáng nắm chắc thong dong, khí chất tôn quý của Trần Quân, hắn thầm đoán đối phương có lẽ thật sự không dễ trêu, cho nên liền sai người đi tìm lão bản.
Bản thân hắn đứng đây tọa trấn, bên ngoài lấy mỹ danh đích thân phục vụ Trần Quân, đương nhiên mục đích thật sự là để canh chừng hắn.
Không lâu sau đó, một cái mỹ phụ đầy đặn đi tới, trên người mặc lấy váy tím liền thân, hoàn mỹ tô ra dáng vóc nở nang gợi cảm.
Dung mạo nàng tuyệt không thể tả, mái tóc búi cao trang nhã, đồi núi chập chùng, vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, một đôi đùi ngọc thon dài lộ ra trắng không tì vết.
“Hồ lão bản tốt!”
“Hồ lão bản tốt!”
Quản lý và mấy tên nhân viên nhìn xem Hồ Nguyệt Phượng xuất hiện, vội vã cúi đầu chào.
Hồ Nguyệt Phượng nhẹ gật đầu, ánh mắt quét qua Trần Quân một chút, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, sau đó liền thân thiết hỏi.
“Ngươi muốn gặp ta có việc gì?”
Khó trách, bề ngoài đẹp đẽ chính là một lợi thế, dù nam hay nữ cũng vậy, huống chi hoàn mỹ như Trần Quân, dễ dàng khiến cho người ta bản năng coi trọng hơn.
Không chỉ Hồ Nguyệt Phượng, mà đến cả Trần Quân cũng thế.
Vốn dĩ trên người bất cứ kẻ nào cũng luôn mang một ít tật bệnh, cho dù là tu chân giả, nên Trần Quân định lộ ra một tay, khám bệnh cho người xem như tiền ăn, nhưng kể từ lúc nhìn thấy Hồ Nguyệt Phượng xuất hiện, ngắm rõ dung nhan của nàng, hắn đã thay đổi chủ ý.
“Hồ lão bản sao, ngươi có bệnh!”
“Cái gì?” Hồ Nguyệt Phượng nhướng mày, cho rằng nghe lầm.
“Ta nói, ngươi có bệnh, mà gọi là bệnh cũng không đúng..Ngươi đây là thể chất có chút vấn đề, hơn nữa tài khí quá lớn…” Trần Quân ung dung trả lời, đoạn dừng lại, đưa mắt nhìn quanh. “Chuyện này cũng là vấn đề của con gái ngươi, cần thiết để người khác nghe cùng sao?”
Sắc mặt Hồ Nguyệt Phượng ban đầu có chút tức giận, theo lời nói của Trần Quân từ từ chuyển thành kinh nghi, hoảng hốt, cuối cùng hoàn toàn là âm trầm bất định.
Nàng nhìn chằm chằm vào Trần Quân, gằn từng chữ hỏi.
“Làm sao.. ngươi biết?”
“Không quan trọng, ta không những biết, còn có thể trợ giúp hai mẹ con ngươi một đoạn, giải trừ số mệnh nghiệt ngã…”
“Cái này.. Ngươi đi theo ta!”
Hồ Nguyệt Phượng nói rồi, xoay người bước đi lên lầu.
Trần Quân nhún vai theo sau, nhìn cặp mông sung mãn của Hồ Nguyệt Phượng ngúng nguẩy đung đưa trước mắt, khóe môi hắn câu lên một nụ cười tà dị.
…
“Nói đi, sao ngươi lại biết chuyện của ta?”
Ngồi xuống bàn làm việc, thần thái Hồ Nguyệt Phượng đã có chút thay đổi, trở nên cảnh giác hơn, không còn gấp gáp như vừa nãy.
Trần Quân tựa tiếu phi tiếu đi đến trước mặt nàng, tùy ý ngắm nhìn dung nhan kiều diễm, khiến cho Hồ Nguyệt Phượng không chịu nổi đỏ ửng cả mặt, đang muốn phát tác thì hắn trả lời.
“Ta nhìn.”
Hồ Nguyệt Phượng né tránh ánh mắt Trần Quân, cười lạnh.
“Chỉ nhìn, ngươi thật có bản lãnh như vậy?”
Ngụ ý, chính là hắn đã theo dõi nàng từ lâu, thậm chí là cả con gái nàng, cho nên mới có thể biết đến những chuyện tư mật như vậy.
Trần Quân thấy thế liền cười nhạt, hắn không kiêng nể gì đưa tay nâng cằm Hồ Nguyệt Phượng lên, thỏa sức chiêm ngưỡng, mặc cho nàng cố gắng phản kháng thế nào cũng không được.
“Tốt lắm, chồng ngươi đã mất mười sáu năm rồi, ngươi vậy mà vẫn nhịn được không thất thân với người khác đến bây giờ, quả nhiên là rất hiếm có.” Trần Quân tán thưởng nói. “Nếu không phải ngươi kiềm chế, thì chính là âm sát chi khí trong ngươi ngươi đã tăng lên, khiến cho ngươi hằng đêm phải chịu thống khổ, còn nam nhân nếu cạnh ngươi quá lâu sẽ không nhịn được chết bất đắc kỳ tử, nên ngươi không có cách nào gần gũi nam nhân..”
Hồ Nguyệt Phượng bị hắn từng câu từng câu nói toạc, không khỏi kinh hãi.
“Ngươi.. ngươi..”
“Không cần ngạc nhiên như vậy. Thể chất của ngươi muốn sinh con trai cũng không được, chỉ có thể sinh con gái, hơn nữa còn truyền lại thể chất cho con gái ngươi, âm sát chi khí theo đó lại càng mạnh hơn, con gái ngươi đã không thể tùy tiện gần gũi nam nhân.. Ngươi nói xem, ta nói đúng không?”
“Tiểu Nha đêm nào cũng lạnh như khối băng, vô cùng thống khổ. Tháng trước nàng có một người bạn trai, bạn trai nàng bị tai nạn qua đời.. Mấy năm trước ta thuê lão sư phụ đạo riêng cho nàng, cũng bị trúng gió mà chết.. Lẽ nào… là thật..”
Nhìn ánh mắt Hồ Nguyệt Phượng đã biến thành bàng hoàng run rẩy, Trần Quân trong lòng càng thêm nắm chắc.
“Đúng thế, hai mẹ con ngươi đều là Âm Sát chi thể, nói một cách dễ hiểu, hai mẹ con ngươi chính là tướng sát phu..”
“Tin rằng ngươi đã từng tìm cách điều trị cứu chữa, nhưng thứ này không phải bệnh, cho dù ngươi có lật tung hết thảy bệnh viện Hoa Quốc cũng không giải quyết được gì..”
“Hơn nữa con gái ngươi xem ra số mệnh khổ hơn ngươi nhiều, đoán chừng không qua nổi hai mươi tuổi.”
“Mà ta, có thể đơn giản giải quyết vấn đề.”
Giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, Hồ Nguyệt Phượng vội vã hô lên.
“Cầu ngươi.. Giúp con gái ta..”
Khóe mắt nàng lúc này, đã rơm rớm nước mắt.
Thấy thế, Trần Quân không chút do dự cúi mặt xuống, một tay áp lấy sau gáy nàng.
Trong ánh mắt không hiểu của Hồ Nguyệt Phượng, hắn mạnh mẽ kề đầu nàng tới, hung hăng hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.
Một luồng khoái cảm kỳ lạ ập đến, mùi hương nam tính nháy mắt bủa vây, chiếm lĩnh thân thể, chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi, ánh mắt Hồ Nguyệt Phượng đã trở nên mê ly, tùy ý để mặc cái lưỡi Trần Quân tách ra đôi môi của mình, tham lam tiến vào bên trong khuấy loạn.