Châu Tử Quỳnh theo chân Tiểu Lộ dạo khắp cửa hàng, một mặt hăng say lần lượt thử hết những món đồ mà bản thân nàng thấy yêu thích, đương nhiên vẫn là chỉ thử một chút, về phần quyết định mua thứ gì đó, nàng vẫn thấy vô cùng do dự.
Chủ yếu là những món đồ này quá đắt tiền, xem một chút thì được, để cho Trần Quân thật sự tặng nàng mấy thứ này, trong lòng nàng tương đối băn khoăn.
“Ai ui, đây không phải Châu đại hoa khôi sao!!” Đột nhiên, một giọng nói có chút kinh ngạc vang lên.
Châu Tử Quỳnh không khỏi nhìn lại, nhìn thấy người đến là Trương Thiến cùng với Hồ Dao, đôi lông mi xinh đẹp của nàng khẽ nhíu.
Trương Thiến là sinh viên cùng khóa với nàng, mỹ mạo xinh đẹp, bởi vì gia cảnh quyền qúy dẫn đến tính cách có chút cao ngạo, đối với một nữ nhân nhà nghèo có thể chiếm lấy chức vị hoa khôi của trường như Châu Tử Quỳnh, trong lòng Trương Thiến vẫn luôn ghen ghét không phục, lần nào gặp mặt cũng sẽ châm chọc mấy câu.
Hồ Dao là bạn thân Trương Thiến, chuẩn xác hơn mà nói, đối với Trương Thiến Hồ Dao chỉ là một con chó săn, Trương Thiến chỉ đâu nàng liền cắn đó, phi thường hữu dụng.
“Châu đại hoa khôi làm sao không ở nhà học bài hay đi làm thêm, mà lại bớt chút thời gian quý giá để đến những nơi cao cấp như thế này a!!” Trương Thiến nhìn hai tay Châu Tử Quỳnh trống không, nhếch môi cười nhạo. “Thế nào, ngươi đã mua được món đồ nào ưng ý chưa.??”
“Thiến Thiến ngươi thật là, Châu đại hoa khôi đây là chỉ muốn mở mang tầm mắt một chút, chứ mấy thứ đắt tiền như thế này làm sao lọt nổi vào pháp nhãn nàng chứ!!” Bên cạnh Hồ Dao rất kịp thời phối hợp.
Trương Thiến vỗ vỗ đầu, giật mình hiểu ra.
“Ân, đúng nha, ta quên mất là nàng chỉ thích mặc như một đứa ăn mày nghèo khổ..”
“Châu đại hoa khôi, ngươi nếu có hứng đổi cách ăn mặc, muốn thử xem y phục đắt tiền, có thể nói với ta, ta mua tặng ngươi một món.”
“Nếu không, ngươi đến chỗ ta làm thêm, có thể suốt ngày được nhìn thoải mái những món y phục đẹp đẽ này, thỏa mãn trong lòng ngươi ảo tưởng..!!”
“…”
Tiểu Lộ nghe vào không được, rốt cuộc tức giận lên tiếng.
“Trương Thiến, Hồ Dao, các ngươi câm miệng, Tiểu Quỳnh ăn mặc kiểu gì có liên quan đến các ngươi sao?”
Trương Thiến lúc này băng lãnh nhìn qua Tiểu Lộ, cười lạnh một tiếng.
“Con heo nái này, ngươi nói ai câm miệng?”
“Ta.. ta..”
“Dao Dao, vả miệng!”
Hồ Dao không do dự gật đầu một tiếng, sau đó xắn lấy ống tay áo hung ác đi lên.
“Đủ rồi, Trương Thiến ngươi tốt. Tiểu Lộ, chúng ta đi!”
Châu Tử Quỳnh không kiên nhẫn nói, sau đó kéo lấy Tiểu Lộ muốn rời khỏi cửa hàng.
Thấy thế, Trương Thiến liền cười khẩy.
Đổi lại nơi khác chỉ có thể bỏ mặc Châu Tử Quỳnh và Tiểu Lộ toàn thân rút lui, nhưng nơi này là cửa hàng nhà nàng, đã chui đầu vào rọ, sao có thể dễ dàng khiến cho bọn họ rời đi như thế.
“Đứng lại!!” Trương Thiến quát lớn, sau đó liếc mắt nhìn qua mấy tên phục vụ.
Bọn hắn tựa hồ rất sợ hãi Trương Thiến, nghe lời lúng túng chạy theo Châu Tử Quỳnh, đưa tay ra ngăn nàng lại.
“Ngươi muốn gì?” Châu Tử Quỳnh chỉ có thể dừng bước chân lại, đoạn chán ghét nói.
Trương Thiến đảo mắt, sau đó cười nhạt chỉ chỉ vào mấy món đồ Châu Tử Quỳnh và Tiểu Lộ đã thử.
“Những thứ này đã bị cơ thể bẩn thỉu của các ngươi chạm vào, ta không có cách bán chúng cho những người khác, cho nên ngươi bắt buộc phải mua chúng đi!!”
“Cái gì! Ngươi!!” Châu Tử Quỳnh và Tiểu Lộ đồng thanh hô lên giận dữ, ánh mắt sững sờ không thể tin. “Ngươi đừng có quá đáng, nào có cái lý như vậy!!”
“Thế nào, đây là cửa hàng nhà ta, quy định do ta mở. Các ngươi có ý kiến?” Trương Thiến khoanh tay tự đắc.
“Ngươi … ngươi đây là ép mua ép bán!!”
“Ép các ngươi mua thì lại thế nào, không có tiền cũng dám đi vào sờ loạn, dơ bẩn không nói, hỏng hóc thì làm sao bây giờ. Không chặt gãy tay rồi đuổi các ngươi ra, đó là bởi Thiến Thiến nhà ta thiện lương tốt bụng, nếu đụng phải ta.. hừ hừ.. !!” Hồ Dao khinh miệt hừ lạnh, thuận tiện vỗ mông ngựa Trương Thiến một cách nhuần nhuyễn.
“Ngươi.. ngươi làm như thế, nào có khách nhân dám đến cửa hàng của ngươi mua đồ..” Tiểu Lộ có chút rụt rè quát, ánh mắt cầu cứu khách nhân xung quanh.
Trương Thiến cũng thản nhiên nhìn quanh, thấy đám khách nhân sắc mặt khó coi, trong lòng không hề để ý.
Một đám khách hàng mà thôi, ghét bỏ rút lui thì lại thế nào, đổi lại một đám là được. Cùng lắm thì ta dẹp tiệm, cũng không thiếu một chút tiền này, hôm nay nhất định ta phải hung hăng làm thịt Châu Tử Quỳnh một hồi, hahaha.
Còn tốt tay phải đắc lực của Trương Thiến là Hồ Dao rất thông minh, không dám ngu ngốc trực tiếp đắc tội khách hàng, trái lại vô cùng uyển chuyển nói.
“Đừng đánh đồng các ngươi với khách hàng cao quý của chúng ta. Có thể vào cửa hàng chúng ta mua sắm, chính là có năng lực tiêu phí, hơn nữa động tác nho nhã cẩn thận, nào giống một đám nghèo mạt các ngươi..”
Đợi cho sắc mặt đám khách hàng hòa hoãn hơn, Hồ Dao mới tuyên bố.
“Không nói nhiều, một là mua hết, hai là các ngươi ở lại cửa hàng làm công trừ nợ!!”
“Tuy nhiên, ai bảo Thiến Thiến từ bi đại lượng đây, cho các ngươi một cái lựa chọn dễ hơn, để các ngươi có thể quỳ xuống van xin một cách thành khẩn.!!”
“Mau chọn một cái, nếu không đừng nghĩ đi ra khỏi đây!”
Châu Tử Quỳnh và Tiểu Lộ mặt có chút tái, khuất nhục không thôi, ánh mắt bắt đầu mông lung lệ quang.
Đột nhiên, trông thấy một cái thân ảnh tiến đến, Tiểu Lộ như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, vội kích động hô lên.
“Trần soái ca, Trần soái ca!!!”
Trần soái ca trong miệng Tiểu Lộ còn ai khác ngoài Trần Quân, hắn cất bước tiến tới, xem xét tình huống căng thẳng không đúng, hắn liền bình tĩnh hỏi.
“Tử Quỳnh, chuyện gì vậy!”
Tiểu Lộ bị bơ cũng đã quen thuộc, rất chủ động mở ra máy hát, mồm năm miệng mười, mấy câu qua loa mà thôi đã đại thể kể rõ sự việc cho Trần Quân.
“Là vậy sao?”
Trần Quân gật đầu, sau đó thản nhiên ôm Châu Tử Quỳnh vào trong lồng ngực, nhìn ánh mắt ngập tràn ủy khuất của nàng, hắn ôn nhu nói ra.
“Yên tâm, có ta ở đây rồi!”
Châu Tử Quỳnh bị giọng nói ấm áp tràn đầy từ tính của hắn khiến cho tâm thần nháy mắt bình tĩnh lại, hơi ấm trên người hắn bao phủ khiến gò má nàng hơi ửng hồng lên, nhất thời để mặc cho hắn ôm lấy mình.
Sắc mặt Trần Quân không có biến hóa, quay đầu nhìn qua Trương Thiến.
Trương Thiến nơi nào đã thấy qua một nam nhân phong thần tuấn lãng, hoàn mỹ vô song như Trần Quân, bị hắn nhìn thẳng khiến cho có chút ngây dại, tim đập chân run, hô hấp dồn dập.
“Soái ca.. ngươi.. ngươi tốt..”
Trương Thiến biết rõ, nàng bị sét đánh trúng rồi.
Nói xong một câu, nhìn qua Châu Tử Quỳnh vẫn bị Trần Quân ôm ở trong lòng, nàng liền bộc phát ghen ghét mãnh liệt.
Vì cái gì, vì cái gì, thứ tốt đều là bị nàng ta chiếm lấy như thế a!!
“Ta hỏi ngươi, sự việc có thật như vậy?”
Giọng nói bình đạm không mang cảm xúc của Trần Quân vang lên, nhìn không ra một chút nổi giận hay chán ghét.
“Không sai. Cửa hàng chúng ta trước giờ tiếp đãi đều là tầng lớp thượng lưu cao quý, không hiểu sao hôm nay lại lọt vào hai nữ nhân nghèo hèn như thế, làm hư bẩn hết cả y phục..” Trương Thiến bình ổn lại, đoạn thâm ý nói, ám chỉ một chút Trần Quân chênh lệch địa vị giữa Trần Quân với Châu Tử Quỳnh.
Nhìn bộ dáng tôn quý, tràn ngập khí chất thượng vị giả của Trần Quân, Trương Thiến đương nhiên cũng cho rằng hắn là con cháu thế gia, tai to mặt lớn, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác biệt với Châu Tử Quỳnh, lúc này quen biết với nàng ta hẳn chỉ là muốn chơi đùa hoa dại mà thôi.
Trương Thiến mỉm cười, tự cho là rất xinh đẹp, sau đó ra vẻ rộng lượng nói tiếp.
“Tuy nhiên, nếu ngươi nếu đã ra mặt, nể mặt ngươi ta cũng không làm khó các nàng. Để cho các nàng cúi đầu xuống xin lỗi ta là được!”
Trong lòng nàng tính toán rất tốt, chỉ cần Châu Tử Quỳnh thật sự cúi xuống, vậy ở liền trong lòng Trần Quân xuất hiện thêm một vết nhơ, sau này lấy gì để đối mặt hắn đây.
Đến lúc đó, Trương Thiến nàng tự nhiên có cơ hội.
Trần Quân ánh mắt như điện, tâm tư lòng dạ nữ nhân đối với nam nhân khác đều có thể nói là sâu kín khó dò như biển cả, nhưng đối với một kẻ phịch thủ lão luyện, hái hoa tặc đệ nhất Lăng Thiên giới như hắn, cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Biểu lộ Trương Thiến, trong lòng nàng nghĩ gì, hắn nắm bắm rõ ràng tất cả.
“Tử Quỳnh, chỉ cần xin lỗi nàng ta là xong, ngươi muốn sao?”
Trần Quân cười nhạt cúi xuống hỏi Châu Tử Quỳnh.
“Ta.. ta…” Châu Tử Quỳnh do dự không đáp.
Đối mặt với tình huống này, một cái cúi đầu xin lỗi xem ra đã có thể chấp nhận được, nhưng nội tâm Châu Tử Quỳnh tồn tại một cỗ ương ngạnh, thâm tâm nàng không muốn dễ dàng cúi xuống xin tha trước mặt kẻ thù của mình như vậy.
Chỉ là, Trương Thiến đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, thật chẳng lẽ..
“Ta hiểu rồi!”
Không đợi Châu Tiểu Quỳnh đưa ra quyết định, Trần Quân liền cười nói, đoạn đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, thần thái tràn đầy cưng chiều, khiến Châu Tử Quỳnh lúng túng không thôi.
Tràng cảnh khiến cho Tiểu Lộ tức thì quăng tới ánh mắt sùng bái, Trương Thiến vẻ mặt âm trầm lại.
Trần Quân bình tĩnh nhìn qua Trương Thiến, nhàn nhạt buông ra một câu.
“Để cho nàng xin lỗi, ngươi không xứng!”
Trương Thiến tái mặt, trong lòng như bị xe tải hung hăng đâm tới, cự lực trọng kích khiến nàng đau khổ không thôi.
Nam nhân hoàn mỹ, tiếng sét ái tình của nàng, thế mà nói với nàng một lời như thế.
Trương Thiến nàng, thật không bằng một cái Châu Tử Quỳnh sao!!!
“Châu Tử Quỳnh, vậy ngươi quyết định không xin lỗi ta??!” Trương Thiến gần như rít lên, giọng nói sắc lạnh. “Tốt, vậy thì ngươi hãy trả tiền y phục cho ta!!”
Thấy Châu Tử Quỳnh có chút e dè, Trần Quân cười nhạt, nghĩ nghĩ, hắn liền quyết định chủ ý.
“Y phục nào, gói lại cho ta!”
Nghe hắn nói vậy, Trương Thiến liền biết Trần Quân sẽ giúp đỡ Châu Tử Quỳnh rồi, chỉ có thể ghen tuông thầm hận mà thôi, không lại tiếp tục lên tiếng.
Trước khi tra rõ bối cảnh Trần Quân, nàng sẽ không tùy tiện loạn động.
Mấy tên nhân viên thấy vậy liền bước tới gói y phục mà Châu Tử Quỳnh và Tiểu Lộ đã thử, xong liền đưa đến trước mặt Trần Quân.
“Quét thẻ đi!”
“Ân.”
Nhân viên cung kính nhận lấy thẻ, một chút thủ tục rất nhanh xong xuôi.
Trần Quân cười nhạt, sau đó hắn liền dốc ngược mấy cái túi xách xuống, để cho quần áo trong đó rơi vãi ra đất, sau đó hắn liền đưa chân dẫm lên, khóe môi bắn ra khinh thường.
“Một đống vải vóc chắp vá lại mà thôi, dù cho có đẹp đẽ đến mấy cũng không thể che giấu đi nhân cách thối tha của một nữ nhân như ngươi!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của hết thảy đám người, Trần Quân đưa tay nâng lên cằm Châu Tử Quỳnh, đoạn hắn nở một nụ cười mê người.
“Mà Tử Quỳnh, cho dù nàng có mặc thứ gì đi nữa, trong mắt ta, nàng cũng vẫn là một nữ nhân vô cùng hoàn mỹ!”
Đương nhiên, còn có một câu hắn chưa nói hết.
Thật ra, nàng không mặc y phục mới là tuyệt vời nhất a..