– Tam thiếu, bây giờ chúng ta đi đâu? – Tiểu Tam sau khi cùng Lăng Huyền Phong ra khỏi khố phòng liền hỏi.
– Hmm, ở trong phòng mãi cũng chán, thôi, gọi thêm một vài hộ vệ, chúng ta ra ngoài.
– Ra ngoài? Vậy là lại ra Tú Hương Các uống rượu a thiếu gia?
Nghe Tiểu Tam hỏi, mặt Lăng tam thiếu đen thui, gân xanh nổi đầy đầu. Tú Hương Các trong lời Tiểu Tam chính là thanh lâu. Mà uống rượu ở thanh lâu ai lại chả kiêm thêm một chút gọi là “ấy ấy”. Kiếp trước ta vẫn còn là xử nam, cho dù có người yêu thì cũng chưa đi quá giới hạn lần nào. Tới đây rồi thì phải tiễn cái xử nam đi với người phù hợp, không thể phí trêи người đám dong chi tục phấn ấy được. Bổn thiếu gia là con người của Đảng.. khụ khụ… lại nghĩ quá xa rồi.
– Ăn nói hàm hồ! Đi ra ngoài đi dạo, ai nói với ngươi bản thiếu muốn tầm hương vấn liễu?
– Dạ dạ tiểu nhân biết rồi ạ!
Bước ra khỏi cổng Lăng Gia, dáo dác nhìn xung quanh, Lăng Huyền Phong cảm thán: thật là náo nhiệt nha. Nếu như kiếp trước chỉ có thể thấy được cuộc sống thành thị thời phong kiến qua phim ảnh, thì nay nó hiện ra một cách chân thật trước mắt hắn. Lăng Phủ nằm ngay con đường nhộn nhịp nhất thành Mặc Thủy, người đi qua đi lại đông đúc. Mặc Thủy là thành thị thuộc cỡ lớn ở Thần Phong đế quốc, chính vì thế đây được coi là một trung tâm kinh tế huyết mạch của quốc gia. Kiến trúc của thành Mặc THủy nói riêng, của Thần Phong đế quốc nói chung mang nặng ảnh hưởng của văn hóa phương Đông, với nhà lầu lợp ngói, hoa văn trang trí đều là những con vật quen thuộc như chim phượng, đầu hổ,… Trang phục của con người ở đây theo như quan sát của Lăng Huyền Phong thì giống trang phục của triều Minh ở Trung Quốc và Triều Lê Sơ ở Việt Nam. Nam tử chủ yếu mặc áo bào dài, đầu để trần hoặc thắt bím, nữ thì mặc váy dài, thát bím tóc hoặc cài trâm thoa. Khác với các thiếu nữ thời hiện đại son phấn lòe loẹt thì tại đây tuy các thiếu nữ không có dùng quá nhiều phấn, môi tuy có bôi son nhưng trông nhã nhặn, đằm thắm, mang đậm phong vị phụ nữ truyền thống.
– Hóa ra đây là cuộc sống thời phong kiến, đúng là mở mang tầm mắt a!
Hít một hơi sâu, Lăng Huyền Phong sải bước đi trêи con phố dài, sau lưng hắn là 10 hộ vệ cùng với Tiểu Tam. Vừa đi vừa ngắm cảnh, hắn cảm thấy cuộc sống ở đây không tệ, vô cùng náo nhiệt, khác hẳn với kiếp trước. Tuy rằng thời hiện đại dân cư đông đúc, nhưng vẫn chỉ là việc ai nấy làm, không có sức sống như ở đây. Hơn nữa, không khí mát mẻ, trong lành, hơn hẳn kiếp trước khói bụi ô nhiễm.
Tuy nhiên, đi được một lúc hắn cảm thấy cái gì đó không đúng. Đi đường thì ai nhìn thấy hắn cũng dạt qua một bên, các thiếu nữ nhìn thấy hắn thì hốt hoảng cúi gằm mặt xuống và đi rất nhanh, hận như cha mẹ mình không sinh thêm chân cho mình để chạy nhanh hơn.
– Tiểu Tam, thế này là sao?
– Khụ khụ, thiếu gia, ngài không biết a?
– Biết cái gì?
– Khụ khụ, thiếu gia, ngài không nhớ biệt danh của mình được người khác đặt cho a.
Mặt của Lăng Huyền Phong đen thui. Đúng vậy “đại hoàn khố” đại danh đỉnh đỉnh của đế quốc, nghe thấy tên ngay cả trẻ con cũng nín khóc, bảo sao đi đường ai cũng sợ hắn. Không được, như thế này thì làm sao bổn thiếu tán gái được ta, đi đường không nhìn thấy ta thì còn nói chuyện làm con mẹ gì nữa. Mà sao toàn là con gái nhà bình dân nhỉ, sao không thấy tiểu thư khuê các của đại gia tộc nhỉ? Hắn có điều không biết, thời cổ đại thì con gái, nhất là danh gia vọng tộc nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không ra ngoài, mà nếu có ra ngoài thì cũng che kín mặt và có hộ vệ theo sau.
Tâm tình không tốt, hắn quyết định tới chỗ thiết tượng để làm một thanh kiếm.
Cách Lăng Phủ khoảng 500 mét là khu phường thị tập trung các lò rèn, hiệu buôn tạp phẩm. Lăng Huyền Phong đi vào lò rèn Lục Ký, là sản nghiệp của Lăng Gia, bên trong có các thợ học việc đang mải mê rèn kim loại.
– Tam thiếu gia sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới lò rèn của Lục Ký thế này, thật vinh hạnh a!
Đi ra tiếp đón đoàn người của Lăng tam thiếu là một thanh niên tầm 18 tuổi tên Lục Mãnh, dáng người cao to lực lưỡng, da màu cổ đồng do quanh năm tiếp xúc với lò rèn.
– Hôm nay bổn thiếu đến đây muốn tìm một chút nguyên liệu đúc kiếm. Ở đây có gì tốt mang ra cho ta xem.
– Ha ha tam thiếu hôm nay lại có nhã hứng đi đúc kiếm, vậy xin mời đi theo tiểu nhân.
Vừa dẫn đường, nam thanh niên thầm hô xui xẻo. Mới sáng ra đã gặp tai tinh này, không biết ngày hôm nay có làm ăn thuận lợi không nữa. Mà mình phải tiếp đón hắn tử tế mới được, nếu không, làm hắn mất hứng có khi hắn đạp tiệm của mình cũng nên.
– Xin mời tam thiếu quan sát.
Trước mặt Lăng Huyền Phong là một giá treo rất nhiều kiếm đủ chủng loại, thập tự kiếm của Tây phương có, liễu diệp kiếm của phương Đông cũng có. Có loại trọng kiếm, đoản kiếm, trường kiếm…. Tất cả đều được xếp ngăn nắp và có trình tự.
Quan sát được một lúc, hắn nhờ hệ thống đại ca giám định. Khiến hắn thất vọng là tất cả kiếm ở đây đều bị hệ thống đại ca phun ra một câu “rác rưởi”. Vũ khí ở đây chủ yếu làm bằng đồng và sắt, với ánh mắt của hệ thống, rác rưởi cũng khá…. dễ hiểu.
Có vẻ như tất cả vũ khí đã rèn được đều ở đây, Lăng Huyền Phong có chút thất vọng. Đang suy nghĩ thì bỗng dưng hắn nhìn về phía góc phòng, ở đó, có một khối kim loại màu đen. Hắn bỗng dưng nhớ tới cái gì.
Huyền thiết? Đồ Long Đao? Ỷ Thiên kiếm? Đúng rồi, là Ỷ Thiên Kiếm. Lăng Huyền Phong quyết định dựa theo mô tả trong Cửu Âm Chân Kinh mà tạo ra một thanh kiếm.
– Lục Mãnh, ngươi lại đây!
– Tam thiếu có gì chỉ bảo?
– Ta muốn khối huyền thiết kia!
– Bẩm tam thiếu, ngài muốn dùng khối huyền thiết kia đúc kiếm?
– Đúng thế, mang giấy bút ra đây, ta muốn vẽ cấu tạo thanh kiếm
Lục Mãnh liền chạy đi lấy một cây bút và một tờ giấy. Cầm bút, Lăng Huyền Phong quyết định vẽ Ỷ Thiên Kiếm. Cả thanh kiếm đều làm bằng huyền thiết. Lưỡi kiếm dài 80cm rộng bằng bốn ngón tay, hai cạnh, chuôi kiếm dài 20cm, đốc kiếm được sơn màu vàng có hoa văn rồng uốn lượn, 2 đầu là 2 đầu rồng trong miệng có ngậm một viên ngọc. Cả thanh kiếm toát ra vẻ bá khí không gì sánh bằng.
– Thế nào, ngươi có làm được không?
– Bẩm tam thiếu, về lưỡi kiếm và chuôi kiếm thì đơn giản, nhưng về đốc kiếm do nhiều hoa văn nên sẽ tốn chút thời gian.
– Ngươi cần bao lâu để hoàn thành?
– Bẩm, tiểu nhân cần 20 ngày để làm.
20 ngày, khoảng thời gian không nhỏ, nếu hoàn thành xong thì cũng tới sát ngày khảo hạch. Nhưng không vấn đề, cho tới khi rèn được kiếm, hắn sẽ dùng tạm mấy thanh kiếm treo trêи kia.
– Không vấn đề, cố gắng làm việc. Khi nào xong xuôi thì tới phủ báo ta một tiếng. Hiện tại ngươi lấy cho ta một thanh trường kiếm. Toàn bộ chi phí hết bao nhiêu?
– Bẩm tam thiếu gia, nếu tính cả thanh kiếm ngài vừa vẽ thì sẽ hết khoảng 6 ngàn 200 kim tệ.
– Tiểu Tam, đưa tiền cho hắn!
– Cảm ơn tam thiếu, khi nào có kết quả tiểu nhân sẽ tới báo cho ngài.
Thế là tiêu tốn mất 6000 kim tệ để đúc kiếm! Cái giá không nhỏ, nhưng rất đáng để hắn móc hầu bao!