Long Cửu Thiên nhàn nhạt nhìn thanh hảo kiếm đâm xuyên qua ngực mình, máu tươi đen ngòm chảy ra như suối nhưng sắc mặt của hắn vẫn thản nhiên không có chút biến đổi.
– Lăng Huyền Phong, khá khen cho ngươi có thể làm bản tọa bị thương đến mức này.
Lăng Huyền Phong lạnh lùng nhìn hắn:
– Quá khen, ta thấy Long Cửu Thiên ngươi vẫn còn sinh long hoạt hổ lắm, không có một chút biểu hiện gì của đau đớn cả.
Long Cửu Thiên nhàn nhạt nói:
– Chính vì bản tọa đã được Thái Sư trợ giúp một phen, thân thể này của ta giờ không cảm thấy một chút đau đớn nào cả.
– Hừ chẳng phải là cắt hết dây thần kinh cảm ứng hay sao. Không lẽ ngươi không cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần trôi đi sao?
– Sinh mệnh? Có Thái Sư tại, bản tọa không chết được.
Lúc này ngoài Long Cửu Thiên ra thì Đao Tây Thắng ba người cũng đã bị chế phục, ngọc phù hộ thân cũng đã bị liên thủ đánh nát, hiện tại đã bị bắt trói lại một chỗ không thể cử động được, một thân tu vi cũng đã bị phong bế.
– Lăng Huyền Phong, lần này ngươi thắng. Nhưng lần sau thì sẽ không dễ dàng đến vậy đâu.
Nói dứt lời, Long Cửu Thiên hóa thành một đạo hắc khí bay về phía doanh trại Lang Binh.
– Chết tiệt! Để hắn chạy mất!
Lăng Huyền Phong chửi thầm, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ dẫn 3 người Đao Tây Thắng trở lại trong thành.
———————————
Tối hôm đó….
Lăng Huyền Phong chắp tay đứng ở trêи tường thành nhìn về phía doanh trại Lang Binh đang có ánh đuốc sáng rực, sắc mặt không biểu tình.
– Giáo chủ!
Một tiếng hô vang lên, một tên đệ tử Phục Ma Hội đệ tử nhanh chóng chạy đến.
– Sao rồi? Có làm được không?
Đệ tử kia sắc mặt uể oải lắc đầu:
– Bẩm giáo chủ, thực sự là vô vọng. Cát lão đã thử rất nhiều phương pháp nhưng không đem lại kết quả gì. Ngài ấy nói thỉnh Giáo chủ ra mặt một phen.
– Ừm.
Giao lại mọi việc cho Lương Phó tướng, Lăng Huyền Phong nhanh chóng trở về. Lúc này tại doanh trướng của Phục Ma Hội đang loạn thành một đoàn. Phía giữa bãi đất, Đao Tây Thắng cùng Mục Phong Lan, Tiết Hồng Ảnh đang bị trói chặt lại, xung quanh tứ phía là các đệ tử Phục Ma Hội đang lăm le vũ khí đề phòng canh giữ.
– Giáo chủ!
Cát Dụ Thành hô lớn, toàn bộ đệ tử có mặt cũng đồng loạt hành lễ.
– Cát lão! Sao rồi? Có tiến triển gì không?
Cát Dụ Thành vuốt râu thở dài:
– Giáo chủ thứ tôi, lão phu cũng đã tận lực, nhưng không thể nào cứu chữa được bọn hắn. Dường như là bị một thứ gì đó khống chế, lão phu có một chút phát hiện.
– Phát hiện gì?
– Trong bọn hắn có một luồng hắc khí vô cùng mạnh mẽ, đang tiến hành khống chế lấy đại não, làm cho bọn hắn triệt để biến đổi. Luồng hắc khí này lưu động liên tục, vô cùng khó nắm bắt, đồng thời tiến hành một số cải biến lớn đối với thân thể, khiến cho máu của họ biến thành màu đen. Lão phu đã thử xua đuổi đám hắc khí đó, nhưng liên tục bị luồng hắc khí đó bức ra, không thể làm gì được.
Lăng Huyền Phong trầm ngâm suy nghĩ, đi đến trước mặt Mục Phong Lan. Nàng trông thấy hắn đến thì đôi mắt đỏ lòm cũng nhìn lại, trêи môi còn kèm theo một nụ cười mỉa mai:
– Giáo chủ, ngươi cũng đến sao? Không cần cố làm gì cả, ngươi không thể làm gì được đâu.
Lăng Huyền Phong vuốt cằm:
– Nếu không thử làm sao biết?
Nói xong hắn đặt tay lên trêи đầu nàng, tức thì chân khí của Cửu Dương Thần Công ồ ạt kéo đến, tiến vào trong thể nội của nàng. Hơi nóng của Cửu Dương chân khí làm cho không khí xung quanh Lăng Huyền Phong tăng lên đáng kể. Hắn nhíu mày. Quả đúng như lời Cát Dụ Thành nói, trong người của Mục Phong Lan đang tràn ngập những luồng hắc khí vô cùng quỷ dị, lưu chuyển khắp các kinh mạch trong cơ thể, đồng thời cũng bám vào những vị trí quan trọng, nếu như có một chút sơ sẩy, liền có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của bọn hắn. Lăng Huyền Phong bắt đầu dò xét qua một lần, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó làm ra quyết định thử một lần. Hắn bắt đầu thử dùng Cửu Dương Chân Kinh xua đuổi hắc khí trong người Mục Phong Lan. Chỉ thấy sắc mặt của nàng bắt đầu vặn vẹo nhăn nhó, giống như là chịu cơn đau của thiên đao vạn quả tra tấn, cơ thể không ngừng run lên từng hồi.
Lăng Huyền Phong tâm tình có chút khởi sắc. Quả nhiên chân khí của mình là khắc tinh của luồng hắc khí kia. Nội lực đi đến đâu, thì hắc khí bị xua tan đến đấy. Ít nhất khoảng một canh giờ sau, những luồng hắc khí lưu động trong cơ thể Mục Phong Lan cơ bản đã bị triệt tiêu. Sau đó hắn bắt đầu quay sang những bộ vị quan trọng bị hắc khí khống chế. Ngay lập tức sắc mặt của hắn biến đổi. Hóa ra đám hắc khí kia đã triệt để dung hợp vào cơ thể bọn hắn, từ những bộ vị đó lại tiếp tục sản sinh ra hắc khí mới. Nếu như động chạm đến chúng, không khác nào phá hủy đi những cơ quan quan trọng của lục phủ ngũ tạng, chẳng khác nào giết nàng. Trán của Lăng Huyền Phong đã đầy mồ hôi, thâm tâm của hắn bỗng dưng nổi lên một sự bất lực chưa từng có.
Quyết tâm không đầu hàng, Lăng Huyền Phong bắt đầu thử mọi cách để tiêu diệt đám hắc khí kia, nhưng không kể là hắn thử biết bao nhiêu lần, thử mọi cách, nhưng vẫn không tiêu diệt được tận gốc. Sau nửa canh giờ, rốt cục hắn cũng dừng lại. Mục Phong Lan sắc mặt buồn bã nói:
– Giáo chủ, ngươi đừng phí công lực nữa. Mầm mống hắc ám tại thể nội chúng ta khi bị gieo vào đã ngay lập tức dung hợp vào lục phủ ngũ tạng, bắt đầu điên cuồng phá hoại. Cho tới lúc này, chúng chính là nguồn sống duy nhất của chúng ta, nếu như chúng biến mất, chúng ta chắc chắn sẽ chết. Ngài hãy cho chúng ta được thống kɧօáϊ đi.
Lăng Huyền Phong thở dài vô lực. Đến nước này hắn cũng đã chịu thua. Mục Phong Lan nói ra đã đánh trúng vào phỏng đoán của hắn. Vốn lúc trước hắn nói với mọi người đám Đao Tây Thắng đã là một người chết. Hắn nói như vậy để cho mọi người khi giao tranh không có một chút tâm lý nào, đề phòng mọi người nương tay mà hỏng chuyện. Không ngờ hắn nói bừa như vậy mà cũng đúng. Bọn họ hiện tại đã là những xác chết biết đi. Chỉ có khác với đám cương thi ngày trước mà hắn đụng phải, là bọn họ còn lưu giữ được ý thức mà thôi.
Sắc mặt hắn trở nên vô cùng bi thương, chắp tay đi ra ngoài đứng một hồi lâu. Cuối cùng hắn thở dài:
– Truyền lệnh! Tiễn đưa bọn họ một đoạn đường! Nhớ an táng cẩn thận…