– Tướng quân cứu ta!
Lang Tướng gào lên trong tuyệt vọng. Tức thì, một giọng nói phía Lang trại lạnh lùng vang lên:
– Phế thải! Một đám tôm tép cũng làm không xong, làm bản tọa phải tự ra tay!
3 đạo lưu quang tức thì phóng thẳng tới chiến trường. Long Cửu Thiên cùng Đao Tây Thắng, Tiết Hồng Ảnh, Mục Phong Lan 4 người lập tức xuất hiện. Mọi người ngay lập tức cảnh giác.
– Lương phó tướng, lệnh cho anh em binh sĩ tiếp tục đề phòng. Cát lão theo ta!
Lăng Huyền Phong không chút do dự cùng Cát Dụ Thành phi thân tới.
– Long Cửu Thiên, ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện!
Long Cửu Thiên sắc mặt xám ngoét hờ hững nói:
– Chỉ là một chút tiểu nháo của đám lâu la, không ngờ lại đến phiên ta ra mặt, đúng là thất vọng nha.
Tuy rằng hắn nói thất vọng, nhưng chất giọng cùng sắc mặt không hề có một chút gì gọi là thất vọng cả, ngược lại còn có chút châm biếm.
– Hừ! Tiểu nháo? Cõng rắn cắn gà nhà, đem quân địch đến tàn sát đồng bào, biến họ thành cương thi. Long Cửu Thiên, ngươi còn định hồ đồ đến mức nào?
– Hồ đồ? Không không, Lăng thiếu hiệp. Đây gọi là hy sinh! Vì mục tiêu cao cả là hồi sinh được đại vương, sau đó giúp ngài đánh ra một phen đại nghiệp. Hy sinh một chút bách tính thì có làm sao. Chiến tranh mà, khó tránh khỏi có chút tổn thất.
– Long Cửu Thiên! Ngươi biết cái rắm gì về hy sinh? Hy sinh bách tính để có thể đánh lên một phen đại nghiệp của một ma đầu? Ngươi thật sự làm được sao?
– Có gì mà không làm được? Chẳng phải là chúng ta đang làm sao?
– Long Cửu Thiên, Đao Tây Thắng, Tiết Hồng Ảnh, Mục Phong Lan! Ta nói một lần cuối cùng! Quay đầu lại là bờ, đừng có dấn thân vào hắc ám nữa!
– Lăng Huyền Phong, vậy bản tọa cũng nói một lần cuối cùng: Giải giáp quy hàng, Thái Sư sẽ không bạc đãi các ngươi!
– Giải cái rắm! Các huynh đệ! Lên!
Lăng Huyền Phong tức giận không thôi. Long Cửu Thiên đã triệt để lọt vào ma đạo, không còn một chút tỉnh táo nào nữa. Nếu như khuyên bảo đã là vô dụng, vậy chỉ còn cách chiến thôi!
Long Cửu Thiên cùng 3 người Đao Tây Thắng cũng không nhiều lời, trực tiếp tham chiến.
Một trận chiến kinh thiên động địa giữa các cao thủ lập tức nổ ra.
– Xem chiêu! Kháng Long Hữu Hối!
Oanh!!!!
Một cột lửa màu hoàng kim hướng 3 người Đao Tây Thắng mà tiến đến. Mục Phong Lan cùng Tiết Hồng Ảnh nhanh chóng né được, nhưng Đao Tây Thắng thì chậm hơn một chút, chỉ còn cách giơ giao đón đỡ.
Phanh!!!!!!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Đao Tây Thắng bị văng ra đằng sau hàng chục mét, chiến đao bị nung đến đỏ bừng, phảng phất như một thanh kim loại đang được chìm trong biển lửa vậy. Quần áo của hắn bị rách tơi tả, vai trái có một vết cháy khiến da thịt biến thành màu đen tuyền. Mặc dù bị một vết thương như vậy nhưng Đao Tây Thắng sắc mặt vẫn như không, giống như vết thương kia không nằm trêи người hắn vậy.
– Giỏi lắm Đao Tây Thắng, không ngờ ngươi lại đỡ được một chưởng này của ta!
Lăng Huyền Phong trầm giọng. Đao Tây Thắng tu vi bạo tăng, nhưng chỉ dừng lại ở Võ Tôn Thất phẩm, thế nhưng ăn một chưởng của Võ Hoàng mà chỉ bị một vết thương nhỏ như vậy?
– Giáo chủ đã đánh giá cao ta quá rồi, chẳng qua Đao mỗ được Thái Sư tặng cho một ít đồ chơi bảo mệnh nên mới vậy.
Quả nhiên, từ trong ngực của Đao Tây Thắng rơi ra vài mảnh vụn. Đó là một phiến ngọc phù!
– Văn Trọng quả nhiên tài đại khí thô! Có thể xuất ra ngọc phù có thể đỡ được một chưởng này của ta, quả thật không đơn giản.
– Tất nhiên! Có điều Giáo chủ ngài tuổi trẻ tài cao. Hộ thân phù của Đao Mỗ cho dù Võ Hoàng Ngũ giai đánh cũng không thủng. Thế mà ngươi chỉ cần một chưởng.
– Hừ! Đây là đang khen hay che bản thiếu đây?
– Tất nhiên là khen rồi. Ngài phải biết là không mấy ai có được vinh hạnh được đánh hỏng ngọc phù của Thái Sư đâu!
– Bản thiếu không dám nhận! Mọi người chú ý! Địch nhân có hộ thân phù khá mạnh! Cố gắng đánh hỏng nó, sau đó chế phục địch nhân!
– Được!
Những người khác nghe Lăng Huyền Phong nhắc nhở cũng tập trung tinh thần, lập tức xông tới vây công lấy Tiết Hồng Ảnh cùng Mục Phong Lan. Còn về phần Đao Tây Thắng được chính Dương Thanh và Độc Cô Cầu Bại chiêu đãi.
Lăng Huyền Phong chuyển mục tiêu sang Long Cửu Thiên đang giằng co cùng Cát lão. Hai người tu vi sàn sàn nhau nên tạm thời không ai có thể làm gì được đối phương.
– Long Cửu Thiên! Đầu hàng đi!