Theo con số thương vong không ngừng mở rộng, Lang Binh cũng càng ép càng gần.
Đột nhiên “ầm” một tiếng thật lớn, át cả tiếng trống trận của yêu quái.
Đội quân máy bắn đá của Triều Ca rốt cục cũng lên tiếng. Chỉ thấy hàng trăm khối đá tảng cỡ lớn từ đằng sau tường thành phóng lên, tạo thành những đường cong mỹ lệ rơi thẳng vào đội hình địch. Những khối đá này vô cùng nặng, thể tích lớn, kết hợp với trọng lực cùng quán tính liền rơi thẳng vào đội hình thuẫn bài đang tiến đến. Mỗi một tảng đá đều tước đi gần trăm mạng sống, vô số tên Lang Binh đã bị đè bẹp thành bánh thịt. Đội hình bị lộ ra rất nhiều lỗ hổng, đám binh tốt không phía sau đều lộ ra.
Lăng Huyền Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, nhanh chóng hạ lệnh:
– Bắn, vạn tên cùng bắn!
Trong chốc lát, cung tiễn truy hồn đoạt mệnh đã ập tới, thường một mũi tên xuyên qua hai – ba tên yêu quái. Tiếng la hét tức thời vang lên. Lăng Huyền Phong cũng thi triển Thiên Ma Truy Hồn Đao, cứ một đao là một mạng.
Còn chưa vọt tới phụ cận, Long Cửu Thiên đã hạ ra lệnh rút lui.
Theo chỉ huy của hắn, 2 vạn Lang Binh chậm rãi triệt thoái. Chiến trường lúc này lại xuất hiện thêm mấy ngàn xác chết, có những thi thể bị cắm không dưới mười mũi tên, lại có những thi thể bị đá nghiền nát không còn hình dạng.
Trận công thành thứ hai sau 2 canh giờ rốt cục cũng đã kết thúc. Lần này với sự tham gia của các binh chủng khác nhau nên thương vong cũng có phần lớn hơn. Trong số 3 vạn binh công thành thì gần 1 vạn Lang Binh đã vĩnh viễn nằm lại, ngoài ra cũng có mấy ngàn tên bị trọng thương hoặc mất sức chiến đấu. Long Cửu Thiên thấy thế công không được liền quyết đoán hạ lệnh rút lui. Về phía Triều Ca, đã có hơn hai trăm binh sĩ tử nạn, chủ yếu là bị hỏa thạch rơi xuống, một số thì bị trúng tên mà chết, gần một ngàn binh sĩ bị thương, tường thành nhiều vị trí bị hư hỏng nặng.
– Nhanh chóng tu bổ lại vị trí phòng ngự, đưa những người hy sinh và mất khả năng chiến đấu xuống, toàn quân canh phòng cẩn mật, tránh cho địch nhân tập kϊƈɦ!
Bây giờ là mùa đông, dưới gió bấc gào thét, toàn bộ doanh trại tĩnh mịch. Ngoại trừ quân tốt phụ trách tuần tra thì không một binh sĩ nào nguyện ý ra ngoài vào lúc thời tiết quỷ quái như vậy, trốn trong lều vải nói chuyện, thậm chí còn rúc vào nệm ấm.
Lăng Huyền Phong cũng miễn cưỡng đi ra tuần tra một lần cuối trước khi ngủ.
Nhìn ra xa, với nhãn lực của hắn trong đêm hiện giờ cũng nhìn không quá năm trăm mét. Nếu không có ánh sáng thì chắc chưa tới một trăm mét. Ngửa mặt lên trời, hắn than thở:
– 5 ngày! Phải giữ vững Chính Dương Quan trong vòng 5 ngày! Giờ mới qua 1 ngày, còn 4 ngày nữa biết làm sao đây….
———————————
Sáng hôm sau,
Lại một tiếng gầm thét dữ dội của Lang Tướng, lại một đợt công thành dữ dội , Lăng Huyền Phong cùng các tướng lĩnh căng mình ra để chống lại. Tuy nhiên, hắn dường như nhận thấy có gì đó bất thường trong các đợt công thành của Lang Binh. Bọn chúng dường như chỉ đánh cho có thế, rầm rộ mà tới, chiến không hết mình, không giống như hôm đầu tiên. Rất nhanh hắn đã bỏ chuyện này khỏi đầu, và tích cực tham gia kháng địch.
– Lương phó tướng, ngươi ra đây ta có việc cần nói!
Lại kết thúc một ngày, hôm nay tổng cộng Long Cửu Thiên tiến đánh 4 lần, mỗi lần đều là đánh nhanh, rút nhanh, làm cho người ta tưởng như hắn đánh lung tung vậy, không có một chút sáo lộ nào hết. Nói thì nói vậy, nhưng từng đợt từng đợt tấn công của yêu quái lại rất hung hãn, làm cho phe Triều Ca phải chật vật từng phen đón đỡ, cuối cùng sau mỗi đợt công thành, Long Cửu Thiên cho lính rút lui, để lại gần một vạn xác chết. Bên phía Lăng Huyền Phong cũng không phải nhẹ nhõm gì, trực tiếp sau một ngày đã có hơn 2 ngàn huynh đệ hy sinh, gần 3 ngàn người bị thương, trong đó 1 ngàn người không còn khả năng tái chiến.
– Lăng Công tử có gì chỉ giáo?
Lương phó tướng ngay lập tức chạy đến hỏi.
– À cũng không phải chỉ giáo gì, mà chỉ là một cái cách nhìn, ngược lại là cần tướng quân chỉ giáo.
– Công tử cứ nói.
Lăng Huyền Phong vuốt cằm, xong từ từ nói:
– Ta có cảm giác hình như ngày hôm nay địch quân có vấn đề.
– Ý của công tử ra sao?
– Thực ra thì bề ngoài bọn chúng có vẻ tấn công hung hăng không sợ chết, lớp lớp tiến lên trùng trùng điệp điệp, nhưng ta lại thấy hình như chỉ đánh cho có vậy. Tuy rằng không thể phủ nhận rằng chúng bỏ mạng lại rất nhiều, so với hôm qua cũng không quá chênh lệch về số lượng xác chết, nhưng thủy chung ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Lương phó tướng giật mình:
– Lăng công tử cũng cảm thấy thế ư?
Lăng Huyền Phong ngạc nhiên:
– Tướng quân cũng có cùng suy nghĩ với ta?
– Đúng vậy. Tuy rằng bọn chúng hôm nay tấn công vô cùng hung hãn, nhưng ta cũng thấy dường như bọn hắn đang dấu giếm cái gì, tấn công cho có lệ rồi sau đó rút vậy.
Lăng Huyền Phong sắc mặt trầm xuống:
– Nếu như một mình ta cảm thấy không ổn, ngược lại không sao, nhưng nếu như ngay cả tướng quân cũng thấy vậy, e rằng trong này có trá. Tuy nhiên vấn đề nằm ở đâu thì hiện tại chúng ta không chỉ ra được.
Lương phó tướng trầm ngâm:
– Thế này vậy, theo ý kiến của ta, đề phòng bất trắc, chúng ta thay vì chia làm 3 ca thay phiên trực, thì cho thành 2 ca thôi, tăng cường tuần phòng, đặc biệt những nơi trọng yếu.
– Chính phải, ta cũng có suy nghĩ như vậy. Cứ như vậy đi, cảm phiền các huynh đệ một phen rồi.