– Yaaa!
Phập!
Mộ Dung Triệt dùng thiết trảo chém bay đầu một tên lang binh, đồng thời lấy chân phải đạp một tên lang binh khác bay xuống chân thành. Đôi bên đã triển khai chém giết được 4 tiếng đồng hồ. Do chỉ là công cụ để đo mức độ phòng thủ của đối phương, nên nhóm Lang Binh công thành chủ yếu là trang bị nhẹ, cung tiễn thủ cũng không nhiều, chủ yếu là Lang Kiếm Sĩ, nhưng bọn chúng về độ hung hăng khát máu thì không kém ai, tên này ngã xuống, lập tức có tên khác đạp lên xác đồng bạn lao lên. Phía quân thủ thành, Lăng Huyền Phong bố trí đều là bộ binh hạng nặng đứng thành 2 tầng phòng thủ, chỉ bố trí 1 lớp cung thủ có nhiệm vụ xạ kϊƈɦ đối phương. Với ưu thế về trang bị nên binh sĩ Triều Ca nhanh chóng áp đảo đối phương.
– Chết tiệt! Bọn chúng tiến lên liên miên không dứt, bọn chúng thấy đồng bạn bị giết mà không biết sợ sao?
Cát Dụ Thành một bên cũng vừa chém chết vài tên địch vừa nói:
– Theo như giáo chủ nói, đám này chủ yếu là tử sĩ, nên không hề có cảm xúc, hơn nữa bọn chúng là yêu quái, vô cùng khát máu, chúng không biết sợ là gì đâu!
UUUUU!!!!!!!!!
Ở phía hậu doanh của Lang Binh vang lên tiếng tù và liên hồi không dứt. Đám lang binh dưới chân thành nghe thấy liền triển khai rút binh, bỏ mặc lại đồng bạn đã chết ở phía sau. Trêи tường thành, những tên Lang Binh không kịp rút đều một mực ở lại tử chiến, kết quả là bị chém giết một cách vô tình.
Trận đầu tiên kết thúc. Lang Binh đến và đi nhanh như gió, mặc kệ những thương binh tử sĩ nằm đầy trêи chiến trường, phảng phất như không phải là đồng bọn của chúng vậy. Lần này bọn chúng sử dụng 2 vạn binh công thành, nhưng do trang bị thô sơ, lại không có trọng binh bảo hộ, nên tử thương vô số, chỉ còn khoảng 4-5 ngàn tên có thể rút lui, còn lại đều bỏ mạng dưới chân thành. Về phía quân đội Triều Ca do có chuẩn bị sẵn, trang bị tinh lương nên thương vong không đáng kể, chủ yếu có vài trăm người thụ thương do trúng tên, nhưng vì có mặc giáp bảo hộ nên không đáng ngại, chỉ cần băng bó chút đỉnh là có thể hoạt động trở lại.
Tuy rằng chiến thắng nhưng Lăng Huyền Phong không dám ăn mừng vì đây chỉ là màn dạo đầu, đối phương chỉ đang thử bọn hắn, để xem mật độ phòng thủ ra sao, hiển nhiên những lần tới sẽ là một hồi chém giết huyết tinh vô cùng, thương vong chắc chắn sẽ không nhỏ.
– Truyền lệnh! Toàn quân lập tức chuyển sang trạng thái phòng bị, chia quân ra canh phòng, phái ra nhân thủ tiến hành quét dọn chiến trường, thu thập và sửa sang lại quân trang, quân bị. Ai không có nhiệm vụ lập tức tiến hành nghỉ ngơi ăn uống, đồng thời phái người đến Huyền Vũ Quan để xem tình hình của Quách Nguyên Soái!
– Rõ!
Binh lính lĩnh mệnh rời đi, Lăng Huyền Phong cũng rời khỏi thành lâu.
————————————-
Cả một buổi chiều phía doanh trại địch không có một chút động tĩnh, kɧօáϊ mã từ Huyền Vũ Quan báo lại là Quách Nguyên Soái cũng gặp tình huống tương tự, địch quân chỉ tiến hành đánh thăm dò, không phải đánh thật nên Quách Nguyên Soái đã đẩy lùi đám yêu quái một cách dễ dàng, cũng không chịu một chút tổn thất nào đáng kể. Lăng Huyền Phong tiếp tục triển khai một cuộc họp.
– Các vị! Ngày hôm nay quân địch chỉ phái binh lính đi thăm dò, không đổ ra toàn lực, cho nên đừng có vì trận ban đầu thắng mà tỏ ra vui mừng quá sớm. Trong thời gian sắp tới bọn chúng sẽ tung ra lực lượng mạnh, kể cả tinh nhuệ như Long Cửu Thiên cũng sẽ đích thân ra trận, cho nên mọi người phải lập tức chú ý canh phòng.
Tất cả các tướng lĩnh tinh anh đều gật đầu biểu thị đồng ý. Hôm nay chiến thắng quá dễ dàng, nếu như là tay mơ chắc chắn sẽ kiêu ngạo tự phụ. Nhưng bọn họ đều là tướng lĩnh thân kinh bách chiến, một chút điểm mấu chốt vẫn phải là nhìn ra.
– Kế tiếp, cho người tuần tra khắp nơi bên trong thành, chú ý động tĩnh khắp mọi nơi, kể cả dưới mặt đất.
Lương phó tướng hỏi:
– Lăng công tử, ngài nghi ngờ bọn chúng sẽ đào hầm để vào thành sao?
– Khả năng không quá lớn, nhưng cũng không thể loại trừ. Nếu lũ yêu quái kia có thể điều động ra Lang yêu, Trư yêu, vậy việc bọn chúng có thể điều Thử yêu hay gì gì đó Yêu cũng không phải là không thể. Đề phòng vạn nhất còn hơn nhất vạn. Tuy rằng có thể hơi mệt cho anh em binh sĩ, nhưng như thế có thể đảm bảo được hậu phương của chúng ta không bị tập kϊƈɦ bất ngờ.
Mọi người thấy hắn nói có lý thì cũng gật đầu khen phải. Lăng Huyền Phong nói tiếp:
– Còn nữa, hiện tại ta muốn điều một số nhân thủ qua Huyền Vũ Môn hỗ trợ Quách Nguyên Soái. Ở đây chúng ta có nhiều cao thủ rồi, nhưng phía bên kia chỉ có Quách Nguyên Soái là Võ Hoàng, còn lại tu vi cũng chỉ đâu đó Võ Vương hoặc Võ Tông là cao. Mộ Dung cô nương, Dương đại hiệp, Cung Bắc Yến cô nương, Độc Cô tam huynh đệ, mọi người dẫn theo 5000 binh sĩ cùng một vài vị tướng quân đến tiếp ứng, đóng ở nơi hiểm yếu, tùy thời nghe lệnh Quách Nguyên Soái, những người khác thì vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
– Tuân lệnh!
——————————————-
– Kỳ quái….
Đứng ở trêи đại lâu, Lương phó tướng chợt lẩm bẩm. Lăng Huyền Phong hỏi:
– Lương phó tướng, có gì kỳ quái?
– Ta cảm thấy có gì đó không thích hợp.
– Ý kiến của tướng quân ra sao?
– Ý của ta là, hiện tại đang là đêm tối, mà khoảng hai tháng gần đây không có trăng, là thời khắc vô cùng hoàn hảo để địch nhân dạ tập, không hiểu vì sao hiện tại một chút động tĩnh cũng không có.
Lăng Huyền Phong giật mình:
– Đúng thế! Chuyện này không bình thường chút nào. Trong kho quân nhu có pháo sáng hay pháo bông không?
Lương phó tướng nói:
– Vẫn còn rất nhiều pháo sáng dùng để phát tín hiệu đang tập trung ở trong kho, công tử cũng cùng ý nghĩ như ta sao?
– Không sai! Điều kiện thuận lợi như thế này mà bọn chúng không tấn công, đánh chết ta cũng không tin! Toàn quân báo động! Sẵn sàng trực chiến, cung thủ chuẩn bị, chỉ cần thấy địch nhân là bắn, không cần giữ sức nữa! Trọng binh trêи tường thành tăng cường đề phòng, ở phía dưới cũng phải chuẩn bị chiến đấu! Mau lấy pháo sáng ra đốt! Mau!
Xoẹt! Chíu! Bụp!
Từng đạo âm thanh thanh thúy vang lên, những cột sáng từ phía tường thành bắn lên trêи không, những điểm sáng khi bay lên đến độ cao nhất định liền tỏa ra ánh sáng chiếu rọi khắp chiến trường. Cả một vùng được chiếu sáng, bỗng chốc hiện lên từng đoàn, từng đoàn thân ảnh lúc nhúc kéo nhau đi đến phía chân thành, thoáng chốc bọn chúng chỉ còn cách chân thành gần 700 mét! Ở phía đằng sau, địch nhân cũng đã chuẩn bị sẵn máy phóng đá, thang dây, tháp leo tường thành cùng vô số khí cụ công thành khác.
– Địch tập! Địch tập! Báo động!
Từng hồi tù và vang vọng trong không trung, binh sĩ Triều Ca hối hả chạy đến vị trí phòng thủ, tên đã lên dây, đao kiếm cầm sẵn trong tay, chỉ chờ đợi lệnh.
– Hừ! Xem ra bọn chúng đã phát hiện. Không hề gì! Tấn công!
Gào!!!
Hống!!!
Lang tướng vung cây khảm đao về phía trước, nhất thời đám Lang binh rú lên từng đợt hống rợn người, ngay lập tức triển khai thế công, ở đằng sau, máy phóng đã cũng đã chuẩn bị, từng tảng đá lớn được đổ thêm dầu thắp lửa bốc cháy ngùn ngụt.
Vụt!! Vụt!! Vù! Vù! Vù!
Tiếng của hàng chục viên cầu lửa xé gió bay tới, trận chiến thứ hai chính thức bắt đầu.