– Hừ! Chớ có nhiều lời! Vân Mỗ từng có một chút kính nể Long gia các người. Nhưng không ngờ lại chỉ là một lũ súc sinh. Lại còn dám tự huênh hoang cho mình là Đế Vương Hoàng Thất. Thật là không biết xấu hổ!
Vân Đỉnh Thiên, tuy rằng thân là Võ Đế đỉnh phong, tu vi có vẻ thấp hơn lão giả Võ Thánh, nhưng hắn lại không sợ chút nào. Nam tử hán đại trượng phu, cho dù đầu rơi máu chảy, 18 năm sau lão tử lại là hảo hán!
– Tiểu tử áo xanh này mạnh miệng lắm. Để rồi xem lát nữa ngươi có mạnh miệng được như vậy nữa không?
– Lắm lời quá! Xem chiêu! Nộ Long Cước!
Vân Đỉnh Thiên lại một cước tung ra. Tiếng gió rít gào bay về phía lão già không có vũ khí. Chỉ thấy lão cười lạnh, lòng bàn tay vẽ ra một cái vòng tròn, liền tạo thành một bức từng vô hình chắn trước mặt.
Phanh!!
Cước bộ va chạm vào bức tường vô hình, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, không gian chợt vặn vẹo. Vân Đỉnh Thiên sắc mặt chợt biến.
– Không ổn!
Hắn vội thu hồi cước pháp, nhanh chóng lùi lại vài chục bước. Trong không gian bỗng hiện ra một bàn tay, sau đó uy áp khổng lồ ập đến khiến cho người ta khó thở. Vân Đỉnh Thiên thấy bàn tay kia đang chụp tới mình, liền thi triển tuyệt kỹ:
Sư tử Hống!
Graooo!!!!!!
Vận dụng toàn bộ đấu khí, Vân Đỉnh Thiên hít hơi lớn vào buồng phổi sau đó đẩy ra bằng một tiếng thét dữ dội. Âm thanh cực đại phát ra khiến không gian cũng bị méo mó, tạo thành từng gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lăng Huyền Phong nhìn thấy một chiêu này thầm nghĩ:
– So với Vân Đỉnh Thiên, tiểu tử An Lộc Minh kia sử dụng Sư tử hống chỉ giống như một con lợn đang kêu éc éc mà thôi.
Âm ba đi đến đâu, vật thể nào cản đường đều bị đánh nát đến đấy. Bàn tay kia bị âm ba phủ lên cũng phải rụt lại, run run một vài cái rồi từ từ biến mất. Lão già Võ Thánh vừa sử dụng một chiêu đó ngạc nhiên:
– Ồ! Có chút môn đạo, không ngờ tiểu tử ngươi có thể đánh nát Phá Thiên Ấn của lão phu. Tuy nhiên cũng chỉ có thế mà thôi. Lão nhị, lão tam! Lên!
Hai lão còn lại gật đầu, đều rút vũ khí ra. Vân Đỉnh Thiên sắc mặt ngưng trọng. Một đấu 3, thực sự khó nhằn rồi.
Lục Gia Nhất thấy tình hình Vân Đỉnh Thiên căng thẳng, hắn nói:
– Ôn đại sư, lại phiền ngài rồi!
Nam tử đeo mặt nạ Ôn đại sư gật đầu, lục trong người lấy ra một quyển sách, bắt đầu niệm chú:
– Hắc Tinh Linh, những bóng ma chiến trường, với sự nguyền rủa, hãy tước đi sức mạnh của kẻ địch!
Theo từng âm thanh vang vọng, bàn tay của Ôn đại sư xuất hiện từng tia quang mang màu tính. Luồng quang mang này nhanh chóng phát ra, bao vây lấy 3 vị Long gia lão tổ.
– Cái gì?
3 lão tổ giật mình, vội vàng vận đấu khí phòng ngự. Đây là ma pháp gì? Tại sao chúng ta chưa nghe qua bao giờ? Đột nhiên bọn họ cảm thấy thân thể bắt đầu có dấu hiệu nặng trĩu, đấu khí trong người bắt đầu lưu chuyển chậm dần, hành động của họ dần trở nên nặng nề, chậm chạp. Chưa hết, lại thấy Ôn đại sư niệm chú:
– Hắc tinh linh, những bóng ma vĩ đại của chiến trường, hãy tước đi sự sắc bén của vũ khí kẻ thù!
Lại một luồn quang mang màu tím xuất hiện. Lần này mục tiêu của chúng là vũ khí của các vị lão tổ. Bọn họ bỗng dưng nghe thấy từng đạo, từng đạo âm thanh nứt vỡ, sắc mặt trở nên lạnh lùng:
– Vũ khí của ta!
Sắc mặt bọn họ kinh hoàng. Vũ khí đã từng đi theo bọn họ suốt mấy trăm năm, trải qua trăm trận chiến mà chưa từng sứt mẻ, bây giờ bắt đầu xuất hiện từng vết nứt lan ra với tốc độ kinh khủng.
Keng!
Trường thương, trường kiếm ngay lập tức vỡ thành từng mảnh vụn. Mọi người biến sắc. Chỉ vài câu niệm chú đã khiến cho vũ khí của hai vị Võ Đế biến thành những mảnh sắt vụn! Năng lực này thật quỷ dị. Hơn nữa, cũng chỉ một vài câu niệm chú mà ngay cả Võ Thánh cũng không thể tránh?
– Đây là… năng lực nguyền rủa! Chỉ có trong truyền thuyết ma pháp tây phương kiếp trước! Tại sao chúng lại có mặt ở đây?
Lăng Huyền Phong kinh ngạc. Từ khi đến thế giới này, hắn đã từng đọc vô số điển tịch về ma pháp. Toàn bộ trong số đó đều là ma pháp đơn giản, có tính công kϊƈɦ, hơn nữa phương pháp niệm chú cũng vô cùng khác biệt so với vị Ôn đại sư này vừa niệm. Hắn là ai? Lăng Huyền Phong bắt đầu có chút hoài nghi về thân phận của vị thần bí Ôn đại sư này.
Chứng kiến địch nhân bị mất vũ khí, hơn nữa dường như thực lực đang bị giảm đi một mảng lớn. Vân Đỉnh Thiên vô cùng hưng phấn. Không muốn mất thời gian, hắn xông lên:
– Lão già! Tiếp chiêu!
Lại là một chiêu Nộ Long Cước này, nhưng tình huống hai bên đã có sự khác biệt nhất định. Long gia lão tổ cắn răng vận khí ngạnh kháng một chiêu này, cuối cùng bị đá trúng, thân thể bị chấn bay vài chục bước.
Thôn Hài nhìn thấy cảnh này bắt đầu cảm thấy bất nhẫn, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn bạo.
Bây giờ, toàn trường đang xảy ra một sự việc đáng kinh ngạc: Vân Đỉnh Thiên sử dụng một thân tu vi Võ Đế đỉnh phong đang chiến đấu với 3 lão tổ Long gia, trong đó có cả 1 người Võ Thánh, nhưng lại bị Vân Đỉnh Thiên ép cho một đầu không thể thở. Tràng cảnh này khiến cho người khác phải trợn mắt há hốc mồm.
– Bà mẹ nó, năng lực nguyền rủa của gã Ôn đại sư này thật kinh khủng. Thân phận của hắn là gì? Hắn học được ở đâu những ma pháp nguyền rủa đó?
Trong đầu Lăng Huyền Phong tràn ngập những câu hỏi chưa có sự giải đáp. Hiện tại hắn không hề lo lắng tới chiến cuộc vì bên mình đang chiếm thế thượng phong, mà hắn đang suy đoán về thân phận của Ôn đại sư thần bí này