– Thiếu gia, sao ta thấy dường như đế đô bắt đầu có thêm nhiều người của các thế lực rồi thì phải?
Sau 3 tháng, Lăng Huyền Phong lại cùng với Vu Thiên Tuyết, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đi dạo trong thành. Trong mấy ngày này, hắn tận lực dành thời gian chỉ điểm võ công cho 3 người, đồng thời cũng hay giao đấu cùng với 3 huynh đệ Độc Cô Gia. Lăng Hiếu Kiệt cùng Độc Cô Lữ Nhân thì vẫn quyết định bế quan tìm hiểu kiếm kỹ, theo như lời 2 người bọn họ thì đang tiến nhập thời khắc quan trọng, nếu như thuận lợi thì ngày xuất quan có thể đạt được đột phá mới. Đối với chuyện này thì Lăng Huyền Phong chỉ biết nhún vai mà mặc kệ. Hắn không giống như người khác, việc tu luyện có thể hack được nhờ đánh nhau hoặc cắn thuốc, nhưng người khác muốn tu luyện thì lại phải làm theo phương pháp truyền thống là ngồi thu thập thiên địa linh khí rồi chuyển hóa thành đấu khí/nội lực để cho bản thân dùng. Đến hôm qua, 2 vợ chồng Dương – Long thuận lợi đột phá Ngọc Nữ Tâm Kinh đến tầng 43, làm cho Lăng Huyền Phong gật đầu thưởng thức. Quả nhiên phương pháp song tu vẫn là có tiến triển. Vu Thiên Tuyết thì nhập môn muộn hơn, nhưng nàng cũng đã đạt đến tầng 36. Điều này làm cho Lăng Huyền Phong vô cùng kinh ngạc. Sau khi tham khảo ý kiến của hệ thống thì nhận được câu trả lời:
– Công pháp tu luyện của nàng ta không ngờ lại có thể dung hợp được với nguồn năng lượng bí ẩn trong người nàng ta, chuyện này ngươi phải cực kỳ để tâm, nếu không tai nạn khôn lường.
Lăng Huyền Phong cực kỳ căng thẳng. Đến ngày hôm nay hắn vẫn chưa tìm ra được nguồn gốc của luồng năng lượng màu tím kia, hắn vẫn thấp thỏm trong lòng. Nhưng dạo gần đây không thấy phát tác nên hắn cũng hơi buông lỏng một chút.
– Còn vài ngày nữa là tới kỳ thi Võ Trạng Nguyên, lần này đối tượng tham gia không giới hạn đảng phái hay gia tộc, chỉ cần là người có thực lực thì có thể tìm tổ đội tự tham gia. Đương nhiên, với nhân số gần ngàn vạn người thì cả đế quốc này người luyện võ không thiếu.
– Không biết mấy người của Thiên Kiếm Môn, thực sự thuộc hạ muốn đấm vào bản mặt của hắn lắm rồi! – Dương Quá bực tức nói.
Lăng Huyền Phong cười cười, sau lần đụng chạm thoáng qua ở 3 tháng trước, hắn cũng đã nhắn cho nhân thủ ở Cái Bang chú ý động tĩnh của đám người này. Đồng thời hắn cũng muốn quan sát xem các lộ nhân sĩ giang hồ này có thực lực ra sao.
– Từ từ, rồi ngươi sẽ có cơ hội. Dù sao chúng ta vẫn chưa chính thức trở mặt với bọn họ. Theo như các đệ tử Cái Bang thông báo lại, lần này có ít nhất 20 môn phái lớn nhỏ cho đệ tử nòng cốt đến tham gia Võ Trạng Nguyên. Đồng thời mấy ngày này tay chân của bọn hắn cũng chạy khắp nơi, gõ cửa các quan viên lớn nhỏ, nhằm đả thông quan hệ để sau này hành tẩu dễ thở hơn chút đỉnh. Nghe nói Thiên Kiếm Môn lần này thiếu chủ của bọn hắn sẽ cùng lập tổ đội với Thanh Thành, Trường Ca Môn, Tiêu Dao Phái, Hắc Thủy Động và Trường Lạc Bang. 6 môn phái lớn cùng liên thủ cùng tổ đội. Ngoài ra cũng có một số môn phái tự lập đội riêng như Thanh Vân Các, Tú Thủy Cốc, Tàng Kiếm Sơn Trang hay Thạch Đao Môn,… vân vân và mây mây. Túm lại lần này vì đả thông quan hệ với triều đình mà bọn họ cũng nỗ lực khá nhiều.
Nhắc đến Thanh Vân Các, Lăng Huyền Phong cũng đã dặn các đệ tử tận lực dò hỏi thông tin. Hắn muốn tìm kiếm tung tích của Mục Uyển Thanh, mong chờ rằng nàng cũng sẽ ở trong đội hình này. Nhưng làm hắn thất vọng là lần này đại diện của Thanh Vân Các dẫn đầu là một nam tử, còn lại chưa thấy bóng dáng của Mục Uyển Thanh đâu.
– Phu quân, không biết lần này Thanh nhi muội muội có tham gia với tư cách là đệ tử của Thanh Vân Các hay không nữa.
Vu Thiên Tuyết trầm ngâm, về chuyện của Mục Uyển Thanh nàng cũng biết, tuy rằng có hơi ghen tuông nhưng rốt cục cũng chấp nhận cùng vị muội muội này thờ chung một chồng, hơn nữa nghe nói hắn còn một tiểu tức phụ tên Tô Mị nữa, nếu nàng suốt ngày vì chuyện của hắn mà ghen tuông, chắc đau đầu đến chết mất, nên thôi mặc kệ, chỉ cần hắn không phụ nàng là được.
– Thanh Nhi khả năng cao là sẽ cùng tham gia kỳ thi Võ Trạng Nguyên, bất quá khôi thủ lần này chỉ dành cho nam tử, cho nên nàng ấy sẽ không phải đại diện của Thanh Vân Các đâu. Ài, chỉ trách thực lực của ta chưa đủ, nếu không đã chạy đến thẳng Thanh Vân Các mà đòi người rồi.
Thấy hắn rầu rĩ than thở, Vu Thiên Tuyết khuyên:
– Chàng đừng như thế, luận tu vi ở độ tuổi này, chưa đến 20 tuổi đã thành tựu Võ Tôn, thử hỏi khắp thiên hạ này có bao nhiêu người? Hơn nữa, nếu chiếu theo thân thế của Thanh nhi, chắc nàng ấy sẽ nhận được trọng điểm bồi dưỡng, như thế cũng là một chuyện tốt.
Lăng Huyền Phong bĩu môi:
– Hừ! Bồi dưỡng sao, đan dược, vũ kỹ của ta không thiếu, còn phải lo không có ai bồi dưỡng ư?
– Đành là thế, nhưng dù sao theo lý mà nói, Thanh Vân Các sau này sẽ do muội ấy làm chủ, chàng cũng sẽ có thêm một cánh tay đắc lực, còn sợ đại nghiệp không thành sao?
– Ừ, thế cũng có lý. Cơ mà khoan, hình như trong Thanh Vân Các còn có một vị trí gọi là Thánh Tử nữa đúng không ta?
Vu Thiên Tuyết cười ranh mãnh:
– Thế cho nên chàng phải mau chóng bồi dưỡng thực lực, nếu không một tên ất ơ nào đấy lại cuỗm mất người đẹp, đến lúc đó chỉ có ngồi một chỗ mà khóc thôi! Hi hi hi!
Lăng Huyền Phong hầm hừ:
– Bọn hắn dám sao? Bản thiếu gia sẽ chặt bọn hắn thành 8 khúc, vứt xuống biển nuôi cá!
————————————
Trước ngày kỳ thi Võ Trạng Nguyên chính thức bắt đầu, vì nhân số tham dự rất đông, lên tới mấy vạn người, nên trước đó các lộ nhân thủ phải tiến hành một vòng sơ loại. Mục đích là tiết kiệm bớt thời gian, đồng thời các suất tham dự sẽ dành cho những người xứng đáng nhất. Lăng Tam thiếu của chúng ta lại là trường hợp đặc biệt, do được Hoàng Đế tự tay chỉ mặt đặt tên, nên được đặc cách không cần sơ loại, mà sẽ tham gia vào vòng loại trực tiếp luôn. Kỳ thi Võ Trạng Nguyên hàng năm được chia ra làm 3 vòng đấu. Vòng 1 sẽ có 8 đội tham gia, chia thành 4 võ đài, lấy 4 đội mạnh nhất. Vòng 2 thì sẽ tranh giành vị trí 2 đội mạnh nhất, tiến hành ở 2 Võ đài. Vòng cuối cùng là chung kết, 2 đội mạnh nhất sẽ cùng đấu với nhau. Tuy nhiên, sẽ có người dị nghị rằng nếu như có tổ đội mà các thành viên chiến đấu hết, mà người đại diện lại ở đằng sau hưởng thụ kết quả thì sao? Để tránh tình trạng có người lợi dụng lách luật để “không làm mà đòi có ăn”, thì ban tổ chức đã phải ra quy định: Người đại diện phải là người dẫn đội, tu vi phải cao hơn mặt bằng chung của cả tổ, hơn nữa trong trận đấu không được lười biếng, ít nhất phải đánh bại 1 thành viên của đội đối phương. Nếu có ai vi phạm, lập tức sẽ bị truất quyền thi đấu. Một tổ đội chiến đấu sẽ bao gồm 6 người, và nhiều nhất là 4 người dự bị, không hơn. Trước trận đấu phải thông báo danh sách thi đấu với trọng tài. Và người đại diện phải có mặt trong tất cả các trận đấu, được quyền vắng mặt nhiều nhất 1 trận, trừ chung kết.
Độc Cô gia, trước kỳ thi Võ Trạng Nguyên 1 ngày…
Hôm nay, Độc Cô gia mở tiệc linh đình nhằm chúc cho tổ đội tham gia kỳ thi Võ Trạng Nguyên thành công. Nhân thủ tham gia Võ Trạng đều có mặt đầy đủ. Lăng Hiếu Kiệt và Độc Cô Lữ Nhân (à không, từ giờ sẽ dùng cái tên Độc Cô Cầu Bại) đã xuất quan. Hai người cũng đã có được thành tựu đột phá riêng. Lăng Hiếu Kiệt thành công vượt mốc tầng 40 của Tử Khí Thiên La, cách tầng 41 một đoạn ngắn. Hiện tại thì tử sắc chi khí quanh người hắn càng lúc càng đậm đặc, cả người như một thanh trường kiếm sắc bén vậy. Độc Cô Lữ Nhân thì tu luyện cũng khá thuận lợi, vượt qua tầng 38 của Hỗn Thiên Bảo Giám. Bây giờ tư thái của hắn càng lúc càng giống nữ nhân, môi đỏ, da trắng, làn mi cao vút. Nếu như không phải người quen thì còn lầm tưởng đó là một nữ nhân.
Độc Cô Gia chủ nói:
– Lần này thi Võ Trạng Nguyên, các ngươi phải cống hiến hết sức mình, tuy nhiên cũng phải hết sức cẩn trọng. Chưa biết được đối phương sẽ dùng ám chiêu gì để ra tay, và cũng không biết được nhân thủ nằm vùng mà hoàng đế cài cắm nằm ở đâu. Không được quá mức kiêu căng, tránh lộ ra sơ hở để chúng bắt được. Lời thừa không nói nữa, lão phu chúc các ngươi thành công! Cạn ly!
Độc Cô tam huynh đệ nhao nhao nói:
– Gia gia yên tâm! Chúng con sẽ bảo vệ tốt Lăng huynh đệ! Nếu có kẻ nào láo toét thì… thì…
– Thì bà nội nó! đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra!
– Đúng! Đúng! Con bà nó! Đánh cho cha mẹ bọn hắn nhận không ra!
Độc Cô gia chủ cùng mọi người trêи trán nổi vạch đen. 3 con hàng này, cái gì cũng dám nói a!