– Ta lựa chọn… quay về Thần Phong đế quốc!
Lăng Huyền Phong sau một hồi suy nghĩ cũng đã đưa ra quyết định của mình.
– Thật ư? – Mẫn Công thích thú nhìn hắn.
– Đúng vậy, ta quyết định rồi!
– Nếu như ta nói… ta có thể đưa ngươi trở về kiếp trước, và mọi chuyện sẽ chỉ là một giấc mơ. Cái gì mà Trụ Vương, Yêu ma,… cái gì cũng chỉ là một giấc chiêm bao thì sao?
Lăng Huyền Phong giật mình. Một giấc mơ? Có thể sao?
– Ngài có thể làm như vậy sao?
– Đương nhiên! Nếu như ngươi sau này đạt tới cảnh giới đó. Cái gì hư hư thực thực, chẳng phải đều nằm trong lòng bàn tay ngươi sao. Đương nhiên, đối với những phàm nhân thì có thể được, chứ những người tu luyện như chúng ta ở cảnh giới cao thì không thể nào rồi.
Lăng Huyền Phong dao động, hắn nghĩ tới một vấn đề:
– Nếu như ta trở lại kiếp trước, thế giới này phải làm sao?
Mẫn Công trầm ngâm suy nghĩ:
– Nếu như ngươi trở về kiếp trước mà nói, thời gian vẫn cứ trôi, rồi cũng tới một ngày có người khác thay ngươi gánh trách nhiệm. Nhưng ta đoán rằng, nếu như ngươi để cho người khác, tình hình sẽ bết bát hơn nhiều.
Lăng Huyền Phong lắc đầu cười:
– Ngài nói như vậy lại càng khiến cho ta khó xử. Đây là lời đề nghị hấp dẫn… đúng là ta rất mong muốn trở về, nhưng ở kiếp này, ta vẫn còn vướng bận. Ta còn phụ thân tiện nghi kia, đệ đệ, bằng hữu, chưa kể đến hồng nhan nữa. Bọn họ… ta không bỏ được. Đúng! Ta không bỏ được!
Mẫn Công nhìn hắn một lúc, sau đó bật cười:
– Quả nhiên là người được chọn, hắn không nhìn lầm ngươi!
Lăng Huyền Phong hồ nghi:
– Chẳng lẽ ngài vừa rồi chỉ là thử thách ta?
Mẫn Công lắc đầu:
– Đúng, nhưng cũng không đúng. QUả thực đây là một bài kiểm tra, nhưng cái kết của nó lại là kết mở. Nếu như ngươi lựa chọn quay về kiếp trước, vậy thì ta vẫn sẽ thỏa mãn ý muốn của ngươi, mọi việc cứ thế mà qua đi. Nếu ngươi quay về Thần Phong, vậy thì tiểu tử Phù Đổng Thiên Vương kia quả là có tuệ nhãn!
– Như vậy là cho dù ta lựa chọn như thế nào cũng như vậy sao?
– Đúng, chẳng qua là ngươi muốn lựa chọn làm Tổ gia gia của ngươi thất vọng hay tự hào thôi.
Lăng Huyền Phong mỉm cười, hắn đương nhiên muốn làm Tổ gia gia tự hào chứ. Chẳng lẽ con cháu của Phù Đổng Thiên Vương lại là những kẻ nhát gan, sợ phiền phức hay sao?
– Được rồi! Hãy đưa ta trở về!
– Thời gian cũng đã đến lúc, ngươi nên trở về… – Mẫn Công vuốt râu nói.
– Mà, ngài đưa ta trở về bằng cách nào? – Lăng Huyền Phong hỏi.
Mẫn Công không nói, chỉ phất tay một cái. Từ trong ngực của Lăng Huyền Phong bay ra một vật. Đó là một vật có tên Phản Hồn Đan!
Cầm nó trêи tay, Mẫn Công nói:
– Thực ra, việc ngươi đến đây, nó là định mệnh. Định mệnh đã sắp xếp cho ngươi có được thứ này, cho nên, ngươi có thể trở về Dương gian từ đây. Đây cũng là cách duy nhất để ngươi trở lại. Mà ngươi cũng là người đầu tiên có thể làm được việc đó.
– Nó có tác dụng gì?
– Đây là một loại đan dược nghịch thiên, có tên là Phản Hồn Đan. Nếu như trêи người ngươi có nó, khi ngươi chết đi, xuống dưới Âm Phủ đập nát nó, ngươi có một lần cơ hội để trở về!
– Ồ! Hóa ra công dụng của nó là như vậy!
– Vì sao ta nói ngươi được định mệnh sắp xếp. Bởi vì Đan dược này cực kỳ hiếm gặp. Phải tốn công mấy trăm vạn năm hấp thụ linh khí trời đất mới có thể tạo ra được một viên. Ngươi là người may mắn có được nó!
Lăng Huyền Phong tiếp nhận Phản Hồn Đan từ tay Mẫn Công, hắn chắp tay:
– Cảm ơn ngài!
– Ta không có làm gì cả, đừng cảm ơn! – Mẫn Công xua tay.
Lăng Huyền Phong không chần chừ, dùng sức bóp một cái, Phản Hồn Đan tức thì vỡ thành bụi phấn. Một luồng bạch quang bốc lên, bao quanh thân thể hắn.
– Bảo trọng! Nên nhớ! Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi! Lần tới ngươi xuống đây, ta hy vọng rằng ngươi đã đạt tới cảnh giới đó!
Mẫn Công vẫy tay chào. Lăng Huyền Phong cảm thấy trước mắt sáng ngời, khung cảnh Âm Phủ biến mất trước mặt hắn.