– Chủ tiệm! Chủ tiệm! Có ai không?
Tại một quán trọ, một đệ tử mặc thanh bào, đội nón che mặt lên tiếng gọi. Gọi liên tiếp mấy tiếng liền nhưng không có ai trả lời. Một người khác cũng mặc giống hệt nhưng không đội nón nói:
– Huynh đệ! Gọi cái quỷ gì vậy? Trong này ngoài chúng ta ra không có ai nữa đâu!
– Nói nhảm! Không có người thì có quỷ! Ha ha ha ha ha!
Một vị hán tử trọc đầu mặc bộ trường bào màu vàng nhạt tiến vào, lưng hắn đeo một thanh trường đao. Trông thấy 2 người cười đùa thì hắn nhíu mày:
– Làm cái gì thế? Chúng ta tới đây không phải để chơi!
– Đao đại hiệp nói phải, thuộc hạ đã lỗ mãng rồi! – Hai người thấy hắn nói vậy thì cúi đầu xấu hổ.
Bên ngoài hai nữ nhân một mặc hắc bào, một mặc lam bào tiến vào. Nữ nhân mặc hắc bào nói:
– Đao đại hiệp! Tình hình sao rồi?
Đao Tây Thắng lắc lắc đầu:
– Tình hình có vẻ không ổn! Yêu khí càng lúc càng nồng nặc. Nhưng có vẻ bọn chúng chưa phát hiện ra chúng ta đâu. Ta cảm thấy Văn Trọng lão đầu đang ở gần đây.
Nữ tử mặc lam bào nhíu mày:
– Vậy còn vị tân nhậm giáo chủ kia thì sao? Bao giờ hắn mới tới? Thiệt là…
– Phong Lan tỷ! Đừng nói bậy!
Nữ tử mặc hắc bào liền che miệng nàng.
– Hồng Ánh! Muội làm cái gì vậy?
Nữ tử mặc lam bào cười mắng.
– Tỷ đừng nói bậy. Dù sao chúng ta cũng là xuất hành trước, cho dù hắn có đến thì cũng mất thêm một lúc nữa.
Đao Tây Thắng gật đầu:
– Hồng Ánh muội nói phải. Các đệ tử đã chia nhau đi canh gác chưa?
Tiết Hồng Ánh gật đầu:
– Đã phân chia nhau canh gác rồi, nếu có dị động thì chúng ta sẽ biết ngay!
– Báo!!!!!
Một đệ tử Phục Ma Hội nhanh chóng chạy vào:
– Bẩm Đao đại hiệp! Phía sau chúng ta xuất hiện một đám nhân thủ Cái Bang!
Đao Tây Thắng phấn chấn:
– Hay lắm, cuối cùng cũng đã đến rồi!
Nói xong, hắn dẫn theo Mục Phong Lan, Tiết Hồng Ánh ra đón.
————————————-
– Bẩm bang chủ! Phía trước có một đội nhân mã! Có vẻ giống như Phục Ma Hội!
Một đệ tử Cái Bang nói, Lăng Huyền Phong gật đầu, hắn dã nhìn thấy đám người mặc trang phục quen thuộc đó. Phía trước có 3 người, 2 nữ 1 nam tiến tới.
– Thuộc hạ Đao Tây Thắng, Mục Phong Lan, Tiết Hồng Ánh tham kiến Giáo Chủ!
Mục Phong Lan cùng Tiết Hồng Ánh khi nhìn thấy Lăng Huyền Phong thì vô cùng khϊế͙p͙ sợ. Họ đã nhìn qua bức tranh của vị Đệ Nhất giáo chủ, không ngờ lại có người giống như đúc vậy.
– Các vị không cần đa lễ, hiện tại Lăng mỗ chưa chính thức nhậm chức, chưa cần xưng hô như vậy. – Lăng Huyền Phong nói.
– Giáo chủ! Tình hình có vẻ khá căng thẳng! Có đệ tử đã phát hiện ra Văn Trọng, hắn đã đến đây, có vẻ như đang làm phép!
– Mau! Chúng ta phải ngăn chặn! Đừng để hắn thành công!
Lăng Huyền Phong vội vã. Đoàn người hội họp lại với nhau rồi tiến thẳng Lộc Đài.
———————–
Ở trêи một ngọn đồi, có một tòa tháp 9 tầng làm bằng đá hộc rất cao. Phía trêи đỉnh đang có một lão nhân râu tóc trắng như tuyết. Lão đang mặc đạo bào màu trắng tinh. Đằng sau lão là một đám người mặc hắc bào, mặt đeo mặt nạ sắt hình mặt cười đang cúng bái.
– Vong hồn cổ thành! Hãy đến đây! Gọi dậy Cửu U Hung Sát! Thời cơ đã đến, thời cơ đã đến!……
Phía dưới cửu tầng đài, có 2 hàng người, mặc bạch bào, mặt đeo mặt nạ cười bằng sắt liên tục dập đầu cúng bái:
– Càn Khôn Diệt! Trụ Vương Sinh! Càn Khôn Diệt! Trụ Vương Sinh!…..
Đằng sau bọn hắn là hơn 200 binh sĩ mặc giáp trụ sáng loáng, tinh kỳ phấp phới. Lá cờ thêu chữ “Thương” cao ngất tung bay phấp phới trêи cao.
– Phục Ma Hội! Là Phục Ma Hội!
Không biết là ai nói, những binh sĩ này đồng loạt quay lại, tuốt vũ khí, không cần mệnh lệnh, đều lao lên tấn công. Đám người mặc bạch bào đều đồng loạt đứng dậy, cũng tiến đến. Đội hình tầm khoảng 500 người.
– Là binh sĩ Thương Triều! Xung phong! Không tha một ai! Giết!!!
Lăng Huyền Phong rút kiếm dẫn đầu đoàn người lao lên phía trước. Các đệ tử Phục Ma Hội cùng Cái Bang đồng loạt hét lớn. Song phương lao vào nhau đánh giáp lá cà.