Toàn trường một mảnh im ắng đến rợn người.
Một thiếu niên, chưa tới 20 tuổi, trước đây được xem là phế nhân, là nhị thế tổ ăn chơi đàng điếm. Nhưng hôm nay thì sao? Phế nhân có thể dễ dàng giết chết một Võ Tông sao? Còn chưa nói tới thanh bảo kiếm kia nữa… Tất cả đều là một khoảng không im lặng. Trêи đài cao, khỏi phải nói tâm trạng lúc này của Kim Tiểu Uyên như thế nào. Nam nhân kia… không phải là hình mẫu mà ta vẫn luôn mơ tưởng sao? Vậy mà… chỉ vì ánh mắt thiển cận, ta đã đánh mất hắn… Nàng sắc mặc trắng bệch, chỉ biết cúi đầu, hai hàng nhiệt lệ tuôn rơi, khóc trong hối hận. Kim Chính Phong lúc này chỉ muốn tặng cho mình mấy cái bạt tai thật mạnh. Đó chính là con rể “hụt” của hắn a! Tại sao mình lại có thể ngu ngốc đến mức này?
Phía Vu gia, Vu Thiên Tuyết thì vui cười hớn hở. Bao nhiêu bực dọc vì cãi nhau với Hà Thần Quang bỗng chốc tan biến hết. Vốn nàng muốn chạy xuống với hắn, nhưng ngại đông người nên cuối cùng vẫn không dám. Về phần các đại thế gia còn lại, trừ Lăng gia, Độc Cô gia, Vu gia, thì ai ai cũng nhìn thanh bảo kiếm trong tay Lăng Huyền Phong, ánh mắt thèm muốn là không thể che giấu nổi. Ai ai cũng muốn thanh bảo kiếm đó, nhưng có Hoàng Đế cùng các đại thế gia đỉnh cấp ở đây, không ai muốn đi ra để ăn đánh.
– An nhị thiếu! Giao ước giữa chúng ta, đã đến lúc phải tính toán một chút rồi.
Lăng Huyền Phong nhẹ nhàng nói, ánh mắt lạnh lẽo hướng thẳng về phía An Lộc Minh lúc này đã vô cùng sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất.
– Giao… giao.. giao ước gì?
– Định quên sao? Đừng có giả vờ! Chính ngươi là người đề xuất ra trận khiêu chiến này! Lại còn muốn chối sao?
– Ngươi… ngươi… ta…
– Lắp bắp cái rắm! Nếu hôm nay không làm, lão tử chặt chân ngươi! – Lăng Huyền Phong đe dọa.
An Lộc Minh giật mình, sắc mặt xám ngoét, liền lắp bắp kể lại việc mình muốn hãm hại Độc Cô Lữ Nhân ra sao, kế hoạch được lên như thế nào, đã mời ai tham gia,… tất tần tật đều kể ra một lượt. Từng chuyện từng chuyện được kể ra gây ra bao nhiêu là sự xôn xao cho khán giả. Đa phần đều là cảm thấy khinh bỉ cho sự âm hiểm của hắn, số còn lại thì ra vẻ thỏ tử hồ bi. Kế hoạch này khá tốt, nhưng tiếc rằng hắn tính sai một điểm, đó chính là Lăng Huyền Phong!
– Được rồi! Kể cũng đã kể, bây giờ đến bước thứ 2, quỳ xuống!
– Ta..ta… không…
– Bản thiếu gia nói là QUỲ XUỐNG!
Lăng Huyền Phong gằn giọng, sát khí trong người hắn thoát ra khiến An Lộc Minh cảm thấy một trận lạnh lẽo trong lòng.
– Dừng lại! Không được quỳ!
Đúng lúc này, Hà Thần Quang thân mặc áo bào màu nâu bay xuống võ đài, lộ ra một gương mặt đầy góc cạnh, ánh mắt hung ác nhìn Lăng Huyền Phong.
– Minh nhi! Không cần quỳ!
Lăng Huyền Phong thấy Hà Thần Quang đi xuống, cũng cười lạnh. Tên hỗn đản đáng chết, đang tính toán làm thế nào để ngươi đi xuống, không ngờ lại tự dẫn xác tới!
– Ngươi là cái thá gì? Lại còn dám xen vào chuyện này?
– Tiểu tử! Sống trêи đời này, phải biết tiến thối, chừa ra một con đường lui.
Hà Thần Quang lạnh lùng nói.
– Vậy sao? Bản thiếu gia cũng thấy có chút ý tứ.
– Còn nữa.
– Chuyện gì?
– Để lại thanh kiếm, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra!
– Ha ha ha ha ha ha ha!!!!
Lăng Huyền Phong phá ra cười lớn, hắn quay sang Lâm Chấn:
– Lâm Viện Trưởng! Hóa ra đây là phong cách làm việc của Thiên Tinh sao? Trẻ đánh không lại thì già ra mặt? Hơn nữa lại còn muốn cướp đồ của người khác ngay trước mặt bàn dân thiên hạ nữa? Thật là đáng cười mà!
Lâm Chấn nghe thấy thế thì giận đến tím mặt, nhưng không cách nào phản bác, vì căn bản mọi việc đều diễn ra đúng như hắn nói. Tức mình, hắn quay sang Hà Thần Quang:
– Hà Thần Quang! Đừng có làm càn! Mau trở về!
– Lâm Viện trưởng! Ngài định bảo kê cho cấp dưới của mình sao? Không có cửa đâu! – Lăng Huyền Phong lạnh lùng nói.
Lăng Hiếu Kiệt lúc này đã sớm vô cùng ngứa mắt Hà Thần Quang, lên tiếng hét lớn:
– Hà Ô Quy! Lão Vương Bát Đản! Ngươi là đồ hỗn đản! Cấu kết gian dương đại đạo! Buôn lậu vũ khi! Đẩy bà già xuống biển! Cưỡng ɖâʍ một con heo!
Lăng Huyền Phong nghe thấy thế liền trợn mắt lên nhìn tiểu đệ này của mình: Kháo! Thằng này học được ở đâu cách chửi người bá đạo đến vậy? Hắn vừa buồn cười vừa giơ ngón cái lên khen ngợi.
Đệ tử Lăng gia nghe thấy tứ thiếu chửi cũng hùa nhau:
– Hà Thần Quang hϊế͙p͙ ɖâʍ con heo! Đẩy bà già xuống biển!
– Ấy huynh đệ! Hắn tuyệt đối không hϊế͙p͙ ɖâʍ một con heo!
– Ngươi có mặt ở đó hay sao mà biết?
….
Từng đợt nghị luận, từng tiếng chửi rủa bay vào tai Hà Thần Quang khiến hắn vô cùng tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, tu vi Võ Tôn lục giai phát ra, uy áp khiến cho đám đệ tử im bặt, toát mồ hôi lạnh, nhiều kẻ còn phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp trọng thương.
– Hừ! Cũng ghê, thả uy áp ra để làm gì? Lâm viện trưởng! Mạng của hắn, bản thiếu gia muốn!
– Hỗn xược! Sao ngươi dám đòi giết một giáo sư của Thiên Tinh học viện? Ngươi muốn làm phản sao? – Lâm Chấn quát.
– Hắn cũng xứng làm giáo sư sao? Bao che tội đồ, bắt nạt nữ nhân, hắn xứng làm người sao? Hôm nay nếu như hắn không ra tay thì không có gì. Nhưng hắn dám ám toán ta! Còn dám dọa giết nữ nhân của ta! Lại muốn cướp bảo kiếm của ta! Ngươi nói ta nên bỏ qua sao?
– Ngươi dám… Ngươi không sợ cùng Thiên Tinh ta là địch sao? – Lâm Chấn đuối lý, nhưng vì mặt mũi của Thiên Tinh, hắn phải làm ra động tác nào đó.
– Là địch? Ha ha ha ha! Các người nghĩ ta không dám là địch của các ngươi sao?
Lăng Huyền Phong ngửa mặt lên trời ngạo mạn cười lớn. Hắn cũng không ngại làm lớn chuyện một phen.
– Ngươi!
– Đủ rồi! Nếu như ngày hôm nay lão còn dây dưa không dứt! Thì đừng trách vì sao sau này ta sẽ có hành động đối địch với Thiên Tinh!
Lăng Huyền Phong ra tối hậu thư. Hôm nay hắn muốn giết Hà Thần Quang là xác định, còn Lâm Chấn, hắn cũng phần nào nể mặt mũi hắn là viện trưởng nên không hoàn toàn trở mặt. Cho dù lão là cao thủ Võ Đế, hắn cũng có biện pháp cho lão chịu thiệt thòi lớn!
– Viện trưởng! Chuyện này không cần ngài lo, để ta kết thúc là được rồi!
Hà Thần Quang lạnh lùng nói. Hắn còn không cho rằng Lăng Huyền Phong uy hϊế͙p͙ được mình, chỉ cần không cho hắn rút được kiếm ra, chơi đùa tiểu tử kia thế nào mà không được?
Lâm Chấn nghe thấy thế thì cảm thấy mình sắp điên mất. Lão không hề lo rằng hôm nay Lăng Huyền Phong sẽ thua, mà lão lo lắng rằng một khi Hà Thần Quang chết, chuyện này mà đồn ra thì mặt mũi của Thiên Tinh để ở đâu? Nhưng lão không biết rằng, ở đây có hơn vạn người, làm sao có thể khống chế được nữa?
– Lão cẩu! Cho ngươi một cơ hội! Ra tay đi!