– Độc Cô Lữ Nhân cùng An Lộc Minh lên sàn!
An Lộc Minh khi nhìn thấy bộ dạng của Độc Cô Lữ Nhân thì trêu đùa:
– Độc Cô huynh, à không… bây giờ chúng ta nên gọi là tỷ! Ha ha ha ha ha!
Độc Cô Lữ Nhân siết chặt nắm đấm. Không thể làm một nam nhân chân chính là nỗi đau của hắn, và kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc đang đứng trước mặt. Hắn hận không thể xé xác An Lộc Minh ra thành từng mảnh. Nhưng lý trí đã ngăn cản hắn lại. Nếu ra tay giết An Lộc Minh chắc chắn sẽ gây ra gia tộc đại chiến. Tuy rằng Độc Cô gia có thể dễ dàng đè bẹp An gia trong một nốt nhạc, nhưng An gia cũng không phải là không có cao thủ. Nếu như bọn hắn đồng quy vu tận, chắc chắn sẽ gây ra thiệt hại không nhỏ cho gia tộc mình.
– Độc Cô Lữ Nhân, hôm nay ta sẽ cho ngươi thân bại danh liệt! – An Lộc Minh cười lạnh.
– Vậy sao? Phóng ngựa qua đây? Xem tài cán ngươi được bao nhiêu?
An Lộc Minh ra hiệu, hạ nhân của hắn vác tới một cây rìu chiến lớn.
– Hắc hắc! Ta muốn xem ngươi có thể đỡ được bao nhiêu lực lượng từ cây đại phủ này!
Vác cây rìu chiến lên vai, An Lộc Minh ngoắc tay khiêu khích. Nhưng Độc Cô Lữ Nhân chỉ nhẹ nhàng rút kiếm đứng thủ thế.
– Không lên sao? Vậy thì để ta lên! Vũ Vương Trịch Trần!
Oành!!
An Lộc Minh cúi xuống, bàn tay của hắn dụng lực, mặt đất bỗng nhiên nổ một tiếng lớn. Hắn cầm lên một khối đá cực to.
– Tên này trông văn nhược như thế không ngờ lại có man lực sao? – Lăng Huyền Phong vuốt cằm.
– Đỡ nè! – An Lộc Minh quát.
Vù!
Tảng đá lớn bay về phía Độc Cô Lữ Nhân, hắn liền nhẹ nhàng né được. Nhưng thế đi của tảng đá vẫn không dừng lại, nó tiếp tục bay về phía khán đài. Một số người sợ quá, bắt đầu chạy tán loạn. Lâm Chấn ngay lập tức vung tay lên.
Oành!!
Tảng đá bị chấn nát vụn, biến thành vô số bụi phấn.
– An Lộc Minh! Chú ý phương hướng của ngươi! Nếu làm bị thương khán giả thì đừng trách ta xử ngươi thua!
An Lộc Minh nhíu mày, hắn không dám cãi lại, chỉ hừ một tiếng không trả lời.
– Ngũ Đỉnh Khai Sơn!
An Lộc Minh xoay tròn, quét ngang cây rìu, sau đó nhảy lên cao, rồi đập mạnh xuống phía Độc Cô Lữ Nhân.
– Chết tiệt!
Độc Cô Lữ Nhân vội vã né sang qua một bên.
Uỳnh!!!
Đại phủ đập xuống sàn đấu, tạo ra vô số vết nứt như mạng nhện. Thừa dịp An Lộc Minh chưa kịp rút chiến phủ lên, Độc Cô Lữ Nhân rốt cục ra chiêu:
– Tảo Đãng Quần Ma!
Giống như lúc đấu với Độc Cô Lãnh Phong, hắn chém ra ba nhát kiếm. An Lộc Minh thấy thế thì nhanh chóng né được hai kiếm, còn kiếm thứ 3 thì hắn nhanh trí dùng cán rìu đỡ được. Nhưng lúc này Độc Cô Lữ Nhân lại ra chiêu tiếp tục.
– Trực Đảo Hoàng Long!
Là một kiếm chém ngang hông, mang theo kiếm khí màu đỏ chói, lúc này An Lộc Minh đã rút được rìu lên, dùng lưỡi rìu đón đỡ.
Keng!!
– Chỉ có thế thôi sao?
Độc Cô Lữ Nhân nhíu mày.
– Giang Thượng Lộng Địch!
Hắn cúi người xuống, chém vào chân của đối phương, tuy nhiên…
Keng!!
Lưỡi kiếm chạm vào một vật vô cùng cứng rắn.
– Đáng chết! Hắn mặc bảo y hộ thân!
Độc Cô Lữ Nhân mắng thầm. Thảo nào hắn có thể ngang nhiên dùng đại phủ mà không mảy may lo sợ, hóa ra đã có đồ chơi phòng thân.
– Ha ha ha ha! Đây chính là bảo giáp hộ thân đến từ Tây Vực! Cha ta đã tốn rất nhiều tài nguyên để có được nó! Ngươi đừng có mơ tưởng đánh lén ta! Xem đây! Loạn Phi Phong!
Vù! Vù! Vù!
Hắn vung rìu nhẹ như vung một chiếc lá vậy, kình khí uy mãnh ập vào tai, Độc Cô Lữ Nhân phải vất vả né tránh.
– Ha ha! Sơ hở kìa!
Bất ngờ, tay trái của An Lộc Minh túm lấy được vai của Độc Cô Lữ Nhân.
– Oanh Lôi Liên Đả!
An Lộc Minh liên tiếp tung ra 8 quyền nặng như búa bổ đánh vào ngực Độc Cô Lữ Nhân.
Phụt!
Độc Cô Lữ Nhân bị hắn ném ra xa, phun ra máu tươi liên tục. Người Độc Cô gia trông thấy thế vô cùng lo lắng. Độc Cô Tiểu Phương lão thái thì bàn tay nắm chặt quải trượng đến trắng bệch. Lăng Huyền Phong thì nhíu mày. Tuy rằng biểu đệ tiến bộ rất nhanh, nhưng thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa đối phương lại dùng man lực, còn có bảo giáp phòng thân nữa. Với tình hình hai bên chênh lệch không cao như thế này, chắc chỉ có miễn cưỡng thủ hòa mà thôi.
Lâm Chấn định tiến hành đếm ngược, thì Độc Cô Lữ Nhân vùng dậy, lảo đảo cầm kiếm:
– Ngươi chỉ có từng đó thôi sao?
An Lộc Minh khịt mũi:
– Vẫn còn chứ! Nếu ngươi muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi!
Hắn cúi người xuống, bắt chước bộ dáng của một con dã thú
– Sư Tử Bác Thố! (Sư Tử Vồ Thỏ)
Động tác y hệt như tên, hắn lao lên trông y hệt một con sư tử vồ mồi. Độc Cô Lữ Nhân lần này không tránh né. An Lộc Minh đã lao tới, một tay đã chạm được vào hông của đối phương. Bất ngờ, Độc Cô Lữ Nhân khụy xuống, hai chân đạp mạnh, hắn lướt đi ngay phía dưới người của An Lộc Minh, lưỡi kiếm lướt qua người An Lộc Minh nhưng chỉ để lại vài tia lửa, không gây tổn thương một chút nào.
– Đành phải dùng chiêu cuối rồi. – Độc Cô Lữ Nhân thầm nhủ.
Cố gắng vận chút nội công còn sót lại, hắn di chuyển một cách nhanh chóng, liên tục tạo ra vô số tàn ảnh.
– Ta không tin là không thể đả thương được ngươi! Quần Tà Tích Địch!
Hắn di chuyển xung quanh An Lộc Minh, đồng thời chém liên tục vào mọi bộ vị quan trọng của đối phương. An Lộc Minh không thể bắt kịp tốc độ, chỉ có thể đứng yên chịu chém.
Xoẹt!!
Một tiếng động nhỏ vang lên, An Lộc Minh thầm hô không tốt! Ở hai bên phía sau đầu gối, đây chính là một trong những yếu điểm của bảo giáp, tuy cũng có khả năng chống đỡ tấn công, nhưng nếu bị tấn công liên tục sẽ bị rách, quả nhiên An Lộc Minh bị chém trúng, khuỵu hai chân quỳ xuống. Lúc này, Độc Cô Lữ Nhân đã đứng ở phía sau, quay lưng lại với hắn, nhưng trường kiếm cầm ngược đã gác lên cổ An Lộc Minh.
– Ài! Quần tà tích địch, cái chiêu này từ trước đến nay cái dáng kết liễu nó vẫn ngầu như vậy! – Lăng Huyền Phong cười thầm.
(Để cho các đạo hữu dễ hình dung hơn về chiêu Quần Tà Tích Địch, xin mời xem video theo link: https://www.youtube.com/watch?v=VtPWynRtnUM ).
Lúc này, chỉ cần Độc Cô Lữ Nhân khẽ đưa tay, chắc chắn An Lộc Minh sẽ bị cứa đứt cổ mà chết.
– Dừng tay!
Đúng lúc này, người thần bí đeo khăn che mặt bất ngờ nhảy lên sàn, tung chưởng đánh bay Độc Cô Lữ Nhân.
– Lớn mật! Dám phá ngang so tài! – Độc Cô Hàn Vân tức giận hét lớn.
Lâm Chấn cũng cảm thấy vô cùng bất mãn, như thế nào chẳng coi mặt mũi của lão ra cái gì cả.
– Phía An gia phạm quy, ta tuyên bố, Độc Cô gia dành chiến thắng!
Độc Cô Lữ Nhân bị đánh bay ra xa, Lăng Huyền Phong nhanh chóng chạy tới xem xét.
– Hừ! Ra tay cũng nặng đấy!
Hắn lấy ra một lọ thuốc trị thương cho Độc Cô Lữ Nhân uống, trước đó Lăng Hiếu Kiệt cũng đã được dùng một lọ, thương thế đã khá hơn nhiều, có thể đi lại được. Lăng Huyền Phong lạnh lùng nhìn người che mặt nói:
– Ngươi muốn chết nhanh đến thế sao? Mạc Kim Thử?
– Cái gì? Là ngươi?
Người thần bí bỏ khăn che mặt ra, khuôn mặt quen thuộc đó chính là Mạc Kim Thử!