– Ngươi… Ngươi đừng qua đây!
Thượng Quan Hương hét lớn, hai tay cầm vội y phục che đi những vị trí nhạy cảm, nhưng dù nàng có nhanh đến đâu thì cũng bị Lăng Huyền Phong nhìn thấy hết rồi. Bộ ngực cao ngất, được tô vẽ bằng hai điểm hồng hồng, làn da trong suốt như bạch ngọc, đôi chân thon dài, cùng với vùng cấm địa như ẩn như hiện kia. Lăng Huyền Phong chảy máu mũi, hắn không biết rằng mình đã đạt được ước mơ của vô số nam nhân đế quốc này. Tiểu đệ đệ của hắn đã chống lều giương cao phản kháng. Trong người hắn bây giờ bị một luồng hỏa nhiệt thiêu đốt. Hắn phải cố gắng dằn mình xuống, đừng làm chuyện gì quá đáng. Nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác hắn nói:
– Thượng Quan cô nương, nàng… mau chóng mặc đồ vào đi.
Thượng Quan Hương không cần hắn nói câu thứ hai đã nhanh chóng mặc y phục vào. Bây giờ khuôn mặt của nàng vẫn đỏ hồng, nhìn chỉ muốn cắn một miếng.
– Ngươi… Lăng công tử, sao ngươi lại ở đây?
– Khụ… khụ…thật không có ý tứ. Ta đang thi triển khinh công đi qua nơi này, tự dưng lại nảy ra ý định nghiên cứu công pháp. Ai ngờ nó phản phệ, làm khinh công đứt đoạn rơi xuống đây.
Thượng Quan Hương trêи trán nổi vài vạch đen. Ngươi có thể nghĩ ra cái lý do nào nó hợp lý hơn không vậy? Cái gì mà nghiên cứu công pháp rồi phản phệ? Chẳng phải ngươi vẫn sinh long hoạt hổ đứng ở đây sao?
– Lăng Công tử, chuyện hôm nay, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
Lăng Huyền Phong vội vàng nói:
– Cô nương yên tâm! Chuyện ngày hôm nay ta không nhìn thấy gì hết. Dù có đánh chết ta cũng không nói là nhìn thấy cô nương đang tắm!
Thượng Quan Hương sắc mặt đỏ như trái táo, tức giận đến run người. Tên vương bát đản này, ngươi nói cái gì vậy?
– Ngươi… ngươi… Tức chết ta mà!
Thở phì phò vì tức giận, nàng bảo tiểu Nguyệt nha đầu lúc này vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn một nam nhân xa lạ thấy tiểu thư nhà mình tắm.
– Tiểu Nguyệt! Chúng ta đi thôi!
– Tiểu thư, chuyện này…
– Đi thôi! A….!!!
Đúng lúc này Thượng Quan Hương lại bước lên một tảng đá bị ướt, nàng trượt chân, mắt thấy mình sắp ngã xuống đất…
– Cẩn thận!
Lăng Huyền Phong trông thấy thế thì vội vã dùng khinh công đỡ lấy nàng.
– Òa! Nha đầu này vậy mà da thịt mềm mại, ôm thật là sướиɠ… – Hắn thầm nghĩ.
Mùi hương xử nữ thơm ngát xộc vào mũi, khiến cho tiểu Lăng thiếu lại dựng lều phản đối, chọc vào ʍôиɠ của Thượng Quan Hương. Biết cái thứ đang chạm vào ʍôиɠ mình là cái gì, mặt của Thượng Quan Hương càng lúc càng đỏ, hơi thở nàng trở nên gấp gáp.
– Sắc lang!
Gắt một tiếng, nàng vội vàng thoát khỏi hắn, vội vàng kéo theo tiểu Nguyệt chạy trốn mất dạng. Lăng Huyền Phong vẫn đứng yên tại chỗ, cảm nhận mùi hương cơ thể nàng vẫn còn thoang thoảng quanh đây.
– Thật là cực phẩm nữ tử a! So với Mị nhi thì chỉ hơn chứ không kém!
– Uy! Nếu ngươi thích thì thu nàng đi. – Hệ thống cười gian.
– Khụ! Chuyện này tính sau!
Lăng tam thiếu hắng giọng, mặt của hắn vốn dày như tường thành vậy mà cũng hơi đỏ lên, nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.
– Cũng có lý! Hay là…. Ặc! A di đà phật, thiện tai thiện tai! Sắc tức là không! Không tức là sắc! Hí hí hí!
Hệ thống lắc đầu than thở: Đã nghiện lại còn ngại!
————————————
Lúc này, tại khán đài ở Thiên tinh thành, Thượng Quan gia chủ không rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ thấy nữ nhi của mình mặt đỏ bừng, không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi nhưng không nói. Hắn quay sang thị nữ tiểu Nguyệt. Nha đầu này được tiểu thư nhắc là không được nói với ai, chỉ biết lắc đầu như trống bỏi.
– Lão gia, hình như tiểu thư… hôm nay đại di mụ đến thăm!
Mấy chữ cuối nàng cố ý nhỏ giọng chỉ cho lão nghe thấy. Thượng Quan Hùng càng không hiểu:
– Đại di mụ? Nương tử! Nàng có muội muội nào hôm nay đến thăm sao?
Mẫu thân của Thượng Quan Hương nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười, nhéo lỗ tai trượng phu:
– Chàng á! Chỉ hồ thuyết bát đạo! Đại di mụ nghĩa là…. cái kia… tới ngày a!
Phụt!
Nghe nương tử nhỏ giọng thì thầm, Thượng Quan lão gia mặt tím như trái cà. Xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Thượng Quan Hương thì gõ đầu tiểu Nguyệt
– Nha đầu thối! Cái gì mà đại di mụ!
– Tiểu thư! Không phải vừa rồi muội đã giải vây cho tỷ hay sao?
Thượng Quan Hương thấy có lý, chỉ véo má nàng một cái rồi thôi.
– Òa! Hôm nay nữ thần của ta mặt hồng hồng trông thật xinh đẹp a!
– Đúng đúng! Ế! Nàng là nữ thần của ta!
– Không đúng! Của ta!
– Của lão tử!
……..!!
Ở phía dưới lại bộc phát một cuộc tranh luận, chủ đề vẫn là xoay quanh đế đô đệ nhất mỹ nhân khiến cho người khác không biết phải nói gì.
– Quái lạ! Giờ này sao huynh ấy còn chưa đến? Hiếu Kiệt! Huyền Phong biểu ca đâu?
Độc Cô Lữ Nhân giờ này vẫn chưa thấy Lăng Huyền Phong đến thì bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cuộc khiêu chiến hôm nay vô cùng quan trọng với mặt mũi của hai nhà Lăng – Độc Cô. Nếu Lăng Huyền Phong không đến thì chắc chắn sẽ bị xử thua, đến lúc đó chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hai gia tộc? Lăng Hiếu Kiệt cũng không kém là bao, vẫn đang đi lại liên hồi, thỉnh thoảng hỏi thuộc hạ xem có thấy bóng dáng biểu ca không. Nhưng lần nào câu trả lời vẫn là không.
Học hữu tỷ võ trôi qua rất nhanh, Lăng Hiếu Kiệt, Độc Cô Lữ Nhân, An Lộc Minh và Hoàng Thường đều giữa chừng tuyên bố bỏ cuộc, gây ra rất nhiều tranh cãi phía khán giả. Nhưng những người biết chuyện thì hiểu, đây là bọn họ đang giữ sức để cho cuộc khiêu chiến phía sau. Tỷ võ kết thúc, người giành được quán quân lần này là đại thiếu gia của Lục gia – Lục Gia Nhất. Khi hắn biết được các đối thủ có máu mặt từ bỏ thi đấu thì ban đầu hắn cảm thấy hơi bực mình, nhưng sau khi tìm hiểu rõ ngọn ngành từ hạ nhân, hắn lại bình thường trở lại. Xem ra có trò hay để xem rồi – Lục Gia Nhất nghĩ
– Thay mặt Thiên Tinh học viện, ta tuyên bố lần học hữu tỷ võ lần này kết thúc. Những người thất bại đừng nản lòng, hãy cố gắng luyện tập để sang năm tái đấu. Người chiến thắng cũng không được tự mãn, phải biết giữ vững phong độ của mình để tiến xa hơn!
Lâm Chấn đứng giữa đài tuyên bố:
– Sau đây, như các vị đã biết! Chúng ta có một vụ tranh chấp không nhỏ giữa Độc Cô gia cùng An gia, đôi bên đã thống nhất lấy ngày hôm nay để tiến hành phân tài cao thấp. Tỷ võ lần này bên thua sẽ có nghĩa vụ phải thực hiện yêu cầu của bên thắng như giao ước. Sẽ có 3 trận đấu, lấy 2 thắng! Xin mời những người có liên quan lên võ đài!
– Chết tiệt! Biểu ca sao giờ này chưa tới? – Độc Cô Lữ Nhân nóng nảy.
– Tam nhi đâu? Sao không thấy hắn? – Lăng Phiêu trêи khán đài nhíu mày.
Vu lão gia tử thì cười ha hả:
– Lăng lão thất phu! Xem ra lão tử hôm nay ăn 300 vạn lượng của ngươi rồi!
– Hỗn đản! Ngươi muốn chúng ta thua lắm hả?
Lâm Chấn thấy phía Độc Cô gia còn thiếu một người liền hỏi:
– Lữ Nhân! Bên ngươi thiếu mất 1 người, nếu như một lúc nữa còn không đến, ta phải xử ngươi thua!
– Lão sư, ta…
– Ha ha ha! Xem ra hắn sợ rồi! – An Lộc Minh cười ha hả.
Đúng lúc này…
– Khoan đã! Ta đến rồi!
– Biểu ca!
– Tam ca!