– Mình đang ở đâu vậy ta?
Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy sương mù đang dần dần tan biến. Hắn nhìn xuống dưới chân:
– Hử? Cát à?
Đúng vậy, hắn đang đứng trêи một bãi cát.
Rì rào! Rì rào!
Một luồng gió mát thổi vào sau lưng, thêm tiếng sóng vỗ cộng với mùi mặn mặn của muối biển. Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, mình đang ở trêи một bãi biển.
– Đại ca! Em đang ở một bãi biển?
– Đúng rồi. Chú em đang ở bãi biển, chính xác là một hòn đảo!
– Đảo ư? Đảo nào?
– Cái này anh không tiện tiết lộ. Từ giờ cho tới 3 tháng sau anh sẽ không thể liên lạc được với chú, chú hãy tự mình khám phá, đồng thời tìm ra xem đảo này có bí mật gì. 3 tháng sau anh sẽ quay lại đưa chú trở về.
Hệ thống nói vậy rồi im lặng. Lăng Huyền Phong cố gắng liên lạc nhưng trả lời hắn là một sự im lặng đến lạ thường.
– Bắt mình ở nơi này sống sót nơi này suốt 3 tháng sao? Đùa gì vậy? Mà không biết có thú rừng để săn không nữa? May là mình vẫn còn đang thủ sẵn vài cái bánh chưng!
Sương mù đã hoàn toàn tan đi. Phía sau lưng hắn quả nhiên là biển. Một bãi biển vô cùng đẹp với nước biển xanh ngát, trời nắng rất đẹp. Nếu như không phải có nhiệm vụ chắc hắn nghĩ phải biến nơi này thành một khu nghỉ dưỡng cao cấp mới được.
– Ài… Đi về phía biển chắc chắn là không đúng rồi, chắc là phải vào sâu bên trong đảo.
————————————–
– Sâu ghê ta? Còn bao lâu nữa mới tới?
Không biết đã đi được bao lâu, Lăng Huyền Phong vẫn chỉ thấy cây và cây. Chợt hắn thấy xa xa phía trước hình như có một khoảng trống. Phấn khởi tinh thần hắn dùng khinh công mau chóng chạy đến..
– Là một ngọn núi cao?
Trước mặt Lăng Huyền Phong bây giờ là một ngọn núi rất cao, vách núi dựng đứng. Ngước lên trêи chỉ thấy đỉnh núi bị che khuất bởi những đám mây trắng. Lăng Huyền Phong chợt nhận thấy phía trước có một đoạn dây thừng. CHắc là để trèo lên. Không nghĩ nhiều, hắn nắm lấy sợi dây, giật giật vài cái. Quả nhiên chắc chắn! Và thế là hắn bắt đầu trèo lên trêи núi.
– Phù! Mệt chết ta! Thế mà mới chỉ leo được một nửa quãng đường!
Lăng Huyền Phong leo trèo đã được vài tiếng đồng hồ. Hắn có thể nhận thấy mình đang đến gần đỉnh núi vì càng lên cao thì vách núi đã đỡ dốc hơn. Phía trêи hắn là một vách núi được đào sâu vào bên trong. Trêи đó có một căn nhà nhỏ. Lăng Huyền Phong đi vào, thì chỉ thấy căn nhà trống không, có một bộ bàn ghế, một ấm trà cùng một chiếc giường.
– Chắc đây dùng làm chỗ nghỉ qua đêm. Thôi đợi sáng mai leo teiesp.
Lăng Huyền Phong quyết định ở lại qua đêm ở căn nhà, bởi vì lúc này tay hắn đã có chút run, chắc không cố được thêm bao lâu nữa. Có trời mới biết trêи kia có gì.
Sáng hôm sau hắn ngủ dậy, cảm thấy tinh thần khá thoải mái, lại tiếp tục leo trèo. Lần này quãng thời gian ngắn hơn trước. Bởi vì hắn đã nhìn thấy đỉnh núi phía trước.
– Hay quá! Mất 6 tiếng cuối cùng cũng đã tới nơi!
Lên tới đỉnh núi, hắn nằm vật ra đất, thờ phì phò. Mẹ ơi, may là khi rời đi sẽ không phải xuống núi!
Loạng choạng đứng dậy, Lăng Huyền Phong nhìn thấy phía trước là một đồng cỏ xanh ngát! Phía xa xa có một cái hồ lớn.
– Hình như có một thủy đình ở bên kia hồ thì phải? Chắc chắn là nơi mình phải đến!
Sử dụng một chiếc thuyền đang được buộc sẵn, hắn chèo thuyền qua hồ. Thủy đình càng gần, hắn dường như trông thấy bên đó có người.
– Hình như nơi đó có người? Là… nữ nhân?
Rất nhanh hắn đã chèo thuyền đến gần thủy đình đó. Bên trong quả thật đang có 3 nữ nhân đang ngồi, ai nấy cũng đều là những giai nhân tuyệt sắc. Họ đang ngồi đánh cờ với nhau. Một bên là 2 tỷ muội, một áo trắng với một áo tím, phía bên kia là một nữ nhân áo vàng. Vị áo vàng thì vẻ đẹp pha trộn một chút sắc sảo. Mỹ nữ áo trắng thì diềm đạm, còn vị áo tím thì ánh mắt đầy vẻ tinh quái.
– Muội muội! Đừng có nghịch ngợm nữa, tỷ tỷ đang đánh cờ!
Vị mỹ nữ áo trắng đang cười mắng muội muội mình, nhưng có vẻ chỉ là mắng yêu, bởi nữ nhân áo tím kia bĩu môi một cái rồi cầm tách trà lên uống.
– Hoàng tỷ tỷ, xem ra ván này muội lại thua rồi! – Mỹ nữ áo trắng cười nói.
Vị nũ nhân áo vàng họ Hoàng kia cười duyên:
– Xem ra lần này lại để cho hai tỷ muội các người nấu cơm rồi ha ha ha!
– Hoàng tỷ nhìn xem! Có người đến! – Mỹ nữ áo trắng chỉ về phía xa.
– Ừm! Cuối cùng cũng đến – Mỹ nữ áo vàng cười.
– Là hắn sao? – Nữ nhân áo tím tò mò.
Lăng Huyền Phong chèo đến nơi, liền vào trong thủy đình, nhìn cả 3 người rồi ôm quyền nói:
– 3 vị, xin hỏi…
– Ngươi cuối cùng cũng đến! Chúng ta đang chờ ngươi. – Vị nữ tử họ Hoàng nói.
– Chờ ta? Mọi người biết rằng ta sẽ đến?
– Đúng vậy, mời công tử ngồi uống trà. – Mỹ nữ áo trắng ra dấu hiệu mời.
– Xin hỏi 3 vị…
– Công tử, đừng nôn nóng, đợi bọn họ về tới đây đã. – Mỹ nữ áo vàng nhẹ nhàng cắt lời.
Lăng Huyền Phong gật đầu, uống một ngụm trà. Chẳng hiểu sao trong lòng hắn có chút quen thuộc, nhưng không biết rõ bọn họ là ai.