– Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, làm ơn cho tiểu nhân xin ít tiền để tiêu!!….
Sự vật gì cũng có 2 mặt của nó, cho dù là ở những nơi hào nhoáng, thì đằng sau nó sẽ có một mặt vô cùng tệ hại. Lăng Huyền Phong nhìn có 2 kẻ ăn mày quần áo rách rưới, một cao một thấp, đang ngồi phía gần một ngôi miếu, phía trước mặt hộ là một cái bát sứ sứt mẻ. Tên ăn mày cao dùng cái giọng ngang phè phè của mình để xin chút tiền bố thí. Nhìn người nọ, Lăng Huyền Phong cảm thấy bọn hắn không giống với hành khất bình thường. Diện mạo của hắn, Lăng Huyền Phong chưa từng thấy qua.
– Là bọn hắn sao?
– Hồi thiếu gia, chính là bọn hắn. Thuộc hạ đã theo dõi khá lâu, ít nhất có 7 thành nắm chắc.
Lăng Huyền Phong suy nghĩ. Có 7 thành, như vậy ngay cả Lý Mục cũng không dám chắc 10 thành. Nhưng nếu hắn đã cam đoan có tới 7 thành, vẫn nên thử.
Hắn nhẹ nhàng bước tới trước 2 kẻ hành khất.
– Vị công tử này, làm ơn làm phước cho kẻ hèn này một chút đồng bạc vụn. Tiểu nhân mấy ngày nay đã không ăn uống gì… – Tên ăn mày giở vẻ mặt đáng thương nói.
– Ngươi tên gì? – Lăng Huyền Phong hỏi.
– Công tử hỏi có chuyện gì chăng?
– Thiếu gia nhà ta hỏi ngươi cứ trả lời, lằng nhằng làm gì? – Lý Mục quát.
– Dạ! Dạ! Không dám giấu thiếu gia, tiểu nhân tên Hầu Dã Minh, đây là đệ đệ của tiểu nhân, Hầu Dã Thông.
Trong thức hải Lăng Huyền Phong, hệ thống nói:
– Hẳn là không sai, bọn hắn là người luyện võ, tuy rằng tu vi quá kém.
Lăng Huyền Phong vuốt cằm, đột nhiên nói:
– Dẫn ta đến tổng đà Cái Bang!
Hầu Dã Minh cùng Hầu Dã Thông khựng lại một chút, Lăng Huyền Phong cảm nhận được trong ánh mắt của bọn hắn có chút hoang mang. Hầu Dã Minh cúi đầu:
– Thỉnh vị công tử cho tiểu nhân xin ít bạc vụn, tiểu nhân mấy ngày rồi chưa được ăn cơm!
Lăng Huyền Phong lặp lại:
– Đưa ta đến gặp bang chủ của các ngươi.
Lần này cả 2 tên ăn mày đều không phản ứng, chỉ nhìn vào cái bát sứ có vài đồng bạc lẻ. Lăng Huyền Phong nhíu mày, nghĩ nghĩ cái gì đó, đột nhiên đi tới…
Choang!!
Trước sự ngạc nhiên của 2 tên ăn mày, Lăng Huyền Phong đạp vỡ cái bát sứ.
– Bản thiếu gia không có thời gian nói nhảm với các ngươi! Tổng đà Cái Bang các ngươi ở đâu? Bang chủ là ai? Mau dẫn ta tới đó!
Hầu Dã Minh ngơ ngác nhìn cái bát vụn, đột nhiên hắn hét lớn:
– Đánh!
– Hấp!
Bất ngờ Hầu Dã Thông tung người lên đánh một quyền. Nhìn thấy Lăng Huyền Phong không phản ứng, nghĩ là đối phương sợ hắn nói:
– Dám đập vỡ bát kiếm cơm của chúng ta! Mau đền đi!
Đột nhiên một bóng người lóe lên chặn trước mặt hắn.
– Dám vô lễ với công tử!
Lý Mục nhanh chóng bắt lấy tay của Hầu Dã Thông, tay bóp mạnh một cái
Rắc!!
– AAAAAAAAA
Hầu Dã Thông hét thảm, hắn cảm thấy xương cánh tay của mình bị bóp nghiến. Hầu Dã Minh biết đá trúng thiết bản, liền lục trong túi áo một chút, lấy ra một túi vải.
– Xem đây!
Phụp!!!
Hắn ném túi vải về phía Lý Mục. Nghi ngờ có ám khí, Lý Mục dùng kiếm chém nát túi vải, nhưng thay vì có ám khí, một làn khói đen đặc sệt thoát ra, nhất thời không nhìn rõ đường đi.
– Hấp!
Lăng Huyền Phong vận công tung ra một quyền. Quyền kình phát ra đánh tan làn khói trong chớp mắt, nhưng Hầu thị huynh đệ đã bỏ trốn mất dạng.
– Tung hỏa mù để trốn sao? Có chút ý tứ! Đuổi theo! Bọn hắn nhất định đến tìm trưởng bối!
Lăng Huyền Phong nhờ hệ thống xác định, hai tên họ Hầu đang ở phía trước khoảng vài trăm mét.
– Kia rồi!
Đuổi đến nơi, thấy hai tên khất cái đang nói chuyện với 2 tên ăn mày khác lớn tuổi hơn một chút. 2 tên khất cái được Hầu thị huynh đệ mách lẻo nhìn về phía Lăng Huyền Phong, liền nói:
– Ôi chao, đây là ai vậy? Dám đến gây sự với Cái Bang? Có giỏi thì tiếp chúng ta vài chiêu!
Quả nhiên là người Cái Bang! Lần này là 2 tên Đại Võ Sư. Lăng Huyền Phong phấn chấn, liền phân phó:
– Trương Lâm, Trương Phương, lên đánh vài hiệp, không cần mạnh tay!
– Rõ!
2 tên ăn mày trung niên thấy hai Ảnh Vệ khí thế bất phàm, liền tập trung nghênh địch. Một trong số 2 tên thò tay vào bao tải sau lưng, sau đó ném về phía trước
Xì Xì Xì Xì!!
Trêи mặt đất xuất hiện rất nhiều bọ cạp cùng rắn rết. Lăng Huyền Phong nhăn mặt nghĩ thầm: Mấy tên này nhiều bọ cạp và rắn rết lắm sao? Hay là bắt vài con về ngâm rượu nhỉ?
– Hừ! Trò mèo!
Trương Lâm cười lạnh rút kiếm ra, cổ tay rung lên vài nhịp.
Xoát Xoát Xoát!
Vài tia sáng lóe lên, đám bọ cạp cùng rắt rết nhất loạt bị chém thành 2 mảnh.
– Không xong! Gặp cao thủ! Chạy!
Hầu Dã Minh nghe tiền bối nói vậy, lại móc trong ngực ra túi hỏa mù ném ra. Lăng Huyền Phong biết vậy nhưng vẫn cố tính đánh nát cái túi đó để cho bọn hắn bỏ chạy.
– Lần này các ngươi mời ai đến đây? – Hắn nghĩ thầm.